Chương 14: Dụ Lạc Ngâm tới gần một bước, cô lại lui sang bên cạnh một bước

Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Bạch Tầm Âm là con gái, chạy cũng không lại so với nam sinh thân cao chân dài.
Dụ Lạc Ngâm chạy ra khỏi sân thể dục phía sau khu dạy học, bắt lấy thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ đang bỏ chạy, vài bước là đuổi kịp.


Giữ lấy cánh tay Bạch Tầm Âm từ phía sau, bị người ta không chút khách khí hất ra.
Thiếu nữ kinh ngạc quay đầu, vừa thấy là Dụ Lạc Ngâm thì nhíu mày.
“Vẻ mặt gì vậy?” Dụ Lạc Ngâm bị chọc cho tức cười, nhướn mày, “Ghét tớ à?”


Lông mày Bạch Tầm Âm giãn ra, mặt không chút biểu cảm nào quay đầu nhìn đi chỗ khác.


“Tại sao lại không để ý tới người khác như thế chứ? Đây không phải là thái độ học sinh ngoan nên có đâu.” Có lẽ là bởi vì Bạch Tầm Âm không thể nói chuyện được nên cậu phải nói nhiều hơn chút, lúc đối mặt với cô, Dụ Lạc Ngâm từ con cưng của trời ngày thường kiêu ngạo lạnh lùng lập tức biến thành một người ‘thiếu đòn’, đuổi theo Bạch Tầm Âm nói, “Còn đang hỏi cậu đấy, thi cử thế nào rồi?”


Vừa mới nhắc tới thi cử, Bạch Tầm Âm lại càng tức giận hơn.
Cô lấy điện thoại gõ chữ, sau đó giơ lên trước mặt Dụ Lạc Ngâm: Vì sao cậu lại gạt tớ?
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ nghiêm trang đơn thuần, Dụ Lạc Ngâm cười tới mức run hết cả hai vai, “Tớ lừa cậu hồi nào?”


Dáng vẻ ‘không biết hối cải’ này của cậu khiến Bạch Tầm Âm càng thêm tức giận.
– Rõ ràng thành tích vật lý của cậu rất tốt, vì sao lại gạt tớ dạy bù cho cậu.


available on google playdownload on app store


Những cái cô biết làm cậu cũng biết làm, mà những cái cô không biết làm cậu cũng biết làm. Cẩn thận nghĩ lại gần nửa tháng nay, trên thực tế thì Dụ Lạc Ngâm giảng bài cho cô còn nhiều hơn.


“Cậu là đồ ngốc sao, không nhìn ra là tớ đang tìm cơ hội cố ý tiếp cận cậu à?” ‘Bản tính như ý’ của Dụ Lạc Ngâm bị vạch trần, cũng không hề hoảng loạn, cười thản nhiên như cũ. Thái độ lười biếng lại nghiêm túc, trong lòng Bạch Tầm Âm cũng khẽ kêu lên một tiếng –


“Cả thế giới này đều nhìn ra tớ đang theo đuổi cậu, có mỗi cậu không nhìn ra thôi.”
Lớp cửa sổ mỏng mập mờ đã bị chọc thủng, trong nháy mắt, hai tai Bạch Tầm Âm trở nên ong ong.


Bên sân thể dục, những học sinh lui tới giống như không tồn tại, trong nháy mắt này Bạch Tầm Âm chỉ có thể nhìn thấy mỗi Dụ Lạc Ngâm.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của cậu, đôi mắt đen nhánh bừng sáng ngọn lửa…


Sự thẳng thắn trắng trợn khiến cô muốn tránh cũng không nổi, Bạch Tầm Âm cảm giác cánh tay mình bị bàn tay thon dài của cậu chế trụ, nóng tới mức gần như bị thiêu đốt.
Cô rút cánh tay mình về, mặt mày đỏ bừng lan tới tận mang tai.


Bạch Tầm Âm hoảng loạn gõ chữ trên điện thoại cho Dụ Lạc Ngâm xem: Cậu đừng có nói hươu nói vượn!
“Không hề nói hươu nói vượn.” Dụ Lạc Ngâm hiểu rõ đạo lý chuyển biến tốt thì thu tay, một lần cũng không thể dọa người ta sợ quá mức, chỉ cười cười, “Đi trước đây.”


Sau này, cậu sẽ chứng minh cho cô thấy.
Thiếu niên làm nhiễu loạn hồ nước xuân trong lòng, sau đó lại không chút lưu luyến rời đi.
Bạch Tầm Âm ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cao gầy của Dụ Lạc Ngâm, hơi hơi hoảng hốt.


Cho tới bây giờ, cảm giác mà Dụ Lạc Ngâm luôn mang tới cho người ta vẫn vậy – nam thần, học bá, chẳng qua là vẻ bề ngoài mà thôi.
Chỉ có tiếp xúc trực tiếp với cậu mới phát hiện, mặc dù trông cậu dịu dàng văn nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại cao cao tại thượng không thể tới gần.


Bạch Tầm Âm không phải đồ ngốc, không đến mức không hiểu một nam sinh liên tiếp tìm tới mình là có ý gì. Mà trên người cô thì có cái gì, mắt thường có thể thấy được.
Dù vậy, nghe thấy Dụ Lạc Ngâm muốn theo đuổi mình, Bạch Tầm Âm vẫn cảm thấy không chân thật.


Không biết vì sao, có lẽ chỉ đơn thuần là không thể tin được.
Mãi tới sau này, thỉnh thoảng Bạch Tầm Âm sẽ nhớ lại ngày hôm nay mới phát hiện, trước đây Dụ Lạc Ngâm chỉ nói muốn theo đuổi mình, lại chưa từng nói thích mình.
*


Cuối tháng tám, khi Lâm Lan tràn ngập mùi hương hoa sơn chi, lớp 12 trường THPT số 3 cuối cùng cũng chia lớp xong xuôi.
Dụ Lạc Ngâm đạt được ý nguyện được học cùng lớp với Bạch Tầm Âm, kết quả không ngoài dự liệu, A Mạc cũng vào lớp một, còn có cả Chu Tân Tuỳ.


Chỉ là Lục Dã và Lê Uyên có thành tích học tập giống nhau, rất bình thường nên bị buộc phải tách khỏi Dụ Lạc Ngâm, mơ mơ màng màng trải qua những ngày bình thường.
— Thế nhưng thỉnh thoảng Dụ Lạc Ngâm vẫn sẽ theo định kỳ ném cho họ vài bài kiểm tra, lúc đó còn thuận tiện ‘nhục mạ’ một phen.


Người văn nhã tự phụ, nói chuyện trào phúng với hai học sinh tầm thường cảm thấy trí lực rất thấp, liệu có phải đã bị đập đầu vào đâu đó rồi không.
Đương nhiên còn phải đợi Dụ Lạc Ngâm có thời gian ‘đại phát từ bi’ chỉ điểm cho bọn họ.


Sau khi phân lớp, thời gian của Dụ Lạc Ngâm đều dùng trên người Bạch Tầm Âm cả.
Tháng tám ở Lâm Lan, không khí ẩm ướt, mà trong lòng học sinh lớp 12 lại như nổi lửa, chỉ còn mấy tháng nữa thôi là tới kỳ thi đại học, căng thẳng lo âu, thậm chí còn mất ăn mất ngủ bất an…


Trong lòng mỗi người đều có một đốm lửa, mà đốm lửa trong lòng Bạch Tầm Âm mang tên ‘Dụ Lạc Ngâm’.
Cô có hơi đau đầu.


Học chung một lớp cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng gặp, không hiểu tại sao lúc chọn chỗ ngồi Dụ Lạc Ngâm lại còn chọn chỗ ngay phía sau lưng cô, trong khoảng thời gian này, Bạch Tầm Âm thường xuyên cảm thấy sau lưng bị người ta chọc vào.


Mà mỗi lần không nhịn được quay đầu là lại nhìn thấy một tay Dụ Lạc Ngâm chống đầu, nhìn cô cười cười.
Làn da thiếu niên trắng nõn, đôi mắt đen nhánh hơi cong lên giống như trăng non, ánh mắt sáng ngời phản chiếu hình ảnh Bạch Tầm Âm trong đó, mà cậu lại làm ra vẻ rất vô tội.


Mỗi lần Bạch Tầm Âm tức giận, Dụ Lạc Ngâm lại ‘đơn thuần’ nhún vai, “Xin lỗi mà, tớ cũng không muốn quấy rầy cậu đâu.”
“Chỉ là cái bút này không hề nghe lời chút nào.”

Lại còn đổ tội cho cái bút được nữa.


“Tao nghe nói lúc nam sinh theo đuổi người ta đều trở nên vô cùng ấu trĩ, lúc đấy tao còn không tin.” Chu Tân Tuỳ nghe được, ở bên cạnh lạnh lùng trào phúng, “Bây giờ tao tin rồi, anh Dụ, sao mày giống thằng thiểu năng trí tuệ vậy?”


“Cút.” Dụ Lạc Ngâm cũng không tức giận, nhìn chằm chằm sống lưng vòng eo mảnh khảnh của Bạch Tầm Âm, cười nghiền ngẫm, “Tao nguyện ý mà.”
Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ khiến Bạch Tầm Âm mặt đỏ tai hồng, nhịn không được trừng mắt nhìn qua.


Mà tiếng nói thì thầm bên này đã khiến giáo viên trên bục giảng chú ý tới.
Giáo viên giám sát tiết tự học này chính là Thân Lang Lệ, nhìn thấy bên này có động tĩnh, theo bản năng mở miệng trách cứ Bạch Tầm Âm –


“Bạch Tầm Âm, em quay xuống làm gì? Lớp 12 rồi mà còn dám làm việc riêng à? Không muốn làm bài thì ra sau đứng chịu phạt  ngay!”
Bạch Tầm Âm sửng sốt, mím môi chuẩn bị đứng dậy.


“Cô ơi, không liên quan tới Bạch Tầm Âm, là do em quấy rầy bạn ấy.” Mà Dụ Lạc Ngâm lại nhanh hơn cô một bước đứng dậy trước, lười biếng cong môi, “Muốn phạt thì phạt em được rồi, do em làm chậm trễ thời gian học của mọi người mà, em xin lỗi.”


“Em còn biết đã làm chậm trễ thời gian học của mọi người à!” Thân Lang Lệ nhíu mày, bực bội phất tay, “Biến hết ra sau đứng cho tôi! Hai đứa cùng chịu phạt!”


Câu này như đã nằm trong lòng bàn tay Dụ Lạc Ngâm, nụ cười trên môi cậu không đổi, không nói hai lời đi xuống cuối lớp chịu phạt. Đam Mỹ Trọng Sinh


Lớp một không hề có những học sinh hóng hớt tò mò như bình thường, đều là học sinh thuộc lớp mũi nhọn, thấy cảnh tượng như vậy cũng chỉ cúi đầu làm đề, có mỗi A Mạc là không nhịn được cười, liếc mắt nhìn Bạch Tầm Âm một cái. Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn lại, không thể không tình nguyện đi xuống cuối phòng học, phân rõ ranh giới đứng chung với Dụ Lạc Ngâm.


Dụ Lạc Ngâm tới gần một bước, cô lại lui sang bên cạnh một bước, mãi cho tới khi hai người lén lút sắp đụng phải cửa sổ, Bạch Tầm Âm sợ Thân Lang Lệ phát hiện ra sự khác thường mới dừng bước.
Mà hơi thở sạch sẽ thoải mái của Dụ Lạc Ngâm gần trong gang tấc, khiến da đầu cô cũng cảm thấy căng thẳng.


Cảm giác giống như ‘không còn đường trốn’ vây quanh Bạch Tầm Âm.
“Lần đầu tiên từ khi đi học tới nay bị giáo viên phạt, lại còn bị phạt chung với cậu thật là mới mẻ.” Dụ Lạc Ngâm đè thấp giọng, cười khẽ bên tai Bạch Tầm Âm, “Cậu nói xem có phải chúng ta rất có duyên không?”


Đương nhiên Bạch Tầm Âm sẽ không trả lời cậu, vành tai trắng nõn phiếm hồng, tay nhỏ khẽ đẩy Dụ Lạc Ngâm một cái.
Thật ra… đây cũng là lần đầu cô bị giáo viên phạt, đều do cậu hại cả.
Mà điều Bạch Tầm Âm không biết chính là, Dụ Lạc Ngâm cố ý chọc cô tức giận.


Vẻ ửng đỏ vì phẫn nộ trên mặt cô đều do cậu gây ra, hoạt sắc sinh hương, khác với dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng như ngày thường khiến cậu cảm thấy có thành tựu.


Nghĩ tới đây, cậu lại không nhịn được tiếp tục chọc cô. Vào lúc tay nhỏ của Bạch Tầm Âm đẩy cậu một cái, Dụ Lạc Ngâm thuận thế nắm lấy tay cô – bàn tay to lớn lành lạnh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại.


Dọa cả người Bạch Tầm Âm run lên, theo bản năng lui về phía sau, khiến dụng cụ dọn dẹp bên tường bị đổ hết xuống đất.
Âm thanh vang lên trong lớp học yên tĩnh, Bạch Tầm Âm vội vàng rút tay mình khỏi tay Dụ Lạc Ngâm.


“Hai đứa các em!” Thân Lang Lệ bị chọc tức nhiều lần không thể nhịn được nữa, chỉ vào hai người, “Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm, hai đứa các em muốn làm gì? Đứng cũng không đứng được yên? Các em không muốn học nên cũng không muốn các bạn khác học tập đúng không?! Mau ra hành lang đứng cho tôi!”



Dụ Lạc Ngâm nén cười, ‘rút kinh nghiệm xương máu’ nói, “Vâng ạ.”
Sau đó đi ra ngoài.
Bạch Tầm Âm nhìn bóng lưng của cậu, chỉ cảm thấy hình như Dụ Lạc Ngâm cố ý.
Người này hư hỏng thế không biết.
Tác giả có lời muốn nói:


Muốn treo câu ‘anh Dụ chó ch.ết’ lên màn hình công cộng quá đê ~






Truyện liên quan