- Chương 1: Bạn học, nghe lén là không tốt
- Chương 2: Lớn lên trong sự chiều chuộng, lại thua bởi một con câm
- Chương 3: Cô gái này vừa đơn thuần lại vừa năng động
- Chương 4: Dùng tình cảm để cá cược là chuyện khốn nạn đến cỡ nào
- Chương 5: Lúc đầu ngón tay Dụ Lạc Ngâm chạm vào cô, giống như bị bỏng vậy
- Chương 6: Một con câm cũng xứng tranh với tao?
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9: Dụ Lạc Ngâm vừa nói, cô đã không nhịn được mà đi theo
- Chương 10: Cậu đang ghen sao?
- Chương 11: Cậu cố ý dậy sớm đi kiểm tra thẻ học sinh vì con nhóc câm sao?
- Chương 12: Tớ biết cậu chính là cậu, cậu là độc nhất vô nhị
- Chương 13: Cậu cũng không cần phải thanh toán cho tâm tư thiếu nữ của tất cả bọn họ
- Chương 14: Dụ Lạc Ngâm tới gần một bước, cô lại lui sang bên cạnh một bước
- Chương 15: Có một số người, từ lần gặp gỡ đầu tiên đã biết là cậu sẽ thích người đó
- Chương 16: Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt giống như ‘hờn dỗi’
- Chương 17: Nhưng Dụ Lạc Ngâm nói thích cô, vậy nên cô không muốn bỏ lỡ
- Chương 18: Cách Dụ Lạc Ngâm đối xử với cô không giống như bạn gái, mà như là… thú cưng
- Chương 19: Bạch Tầm Âm, tớ không phải người bạn trai không thể công khai của cậu
- Chương 20: Con nhỏ câm đó bắt đầu thích tao rồi, đánh cược tới đây là kết thúc
- Chương 21: Có lẽ Dụ Lạc Ngâm chính là đao phủ tàn nhẫn nhất thế giới này, rất am hiểu cách làm cho một người con gái trở nê
- Chương 22: Khi cây pháo bông cháy hết, tớ sẽ không còn thích cậu nữa
- Chương 23: Chỉ có chó mới nhớ ăn mà không nhớ đánh
- Chương 24: Món quà cậu tặng giống như là xiềng xích, như là xích chó
- Chương 25: Diễn kịch với người câm như tôi rất mệt, phiền cậu buông tha cho bản thân mình, cũng buông tha cho tôi đi
- Chương 26: Sao anh lại không sai? Làm con gái đau lòng là đã sai rồi
- Chương 27: Lần đầu tiên, Dụ Lạc Ngâm biết thế nào là mất mặt giữa chốn đông người
- Chương 28: Cô chưa từng hiểu cái gì gọi là cặn bã thật sự
- Chương 29: Dụ Lạc Ngâm ấn vào vệt máu trên cánh tay mình, từng giọt máu chảy ra theo đầu ngón tay
- Chương 30: Trước đó chúng ta từng ôm, nhưng chưa hôn nhau
- Chương 31: Thứ mình quý trọng đặt ở đầu quả tim lại bị người khác coi như đồ Bỏ
- Chương 32: Thật ra cô ấy không thích cậu tới vậy, người tiếp theo sẽ ngoan hơn thôi
- Chương 33: Ông chết rồi, vậy thì không ai có thể mơ tưởng, dám uy hiếp tới bảo bối của ông được nữa
- Chương 34: Chúng ta thi chung một trường đại học đi!
- Chương 35: Có người cả đời chỉ có một cơ hội để bắt lấy ước mơ của mình
- Chương 36: Đôi khi, bên vách đá của bờ vực tuyệt vọng cũng có thể thấy hoa nở
- Chương 37: Chẳng qua, lần này tới lượt cô lừa cậu
- Chương 38: Nếu cậu phát hiện ra tớ là một tên khốn rồi sẽ không cần tớ nữa
- Chương 39: Cậu tiếp tục nhìn Bạch Tầm Âm chằm chằm, lười biếng làm nũng, “Ở với tớ.”
- Chương 40: Tớ là như vậy đấy, có thù tất báo, gậy ông đập lưng ông
- Chương 41: Nguyện vọng vào Lan Đại không phải chuyện ưu tiên hàng đầu của tớ, nhưng cậu thì phải
- Chương 42: Thi đại học xong rồi, không hẹn ngày gặp lại
- Chương 43: Phương Bắc có giai nhân, khuynh quốc lại khuynh thành
- Chương 44: Hoá ra, cô mãi mãi chỉ bị những người giống như Dụ Lạc Ngâm hấp dẫn
- Chương 45: Châm chọc thế nào, đi một vòng rồi, cuối cùng cô vẫn trở lại Lan Đại thôi
- Chương 46: Bạch Tầm Âm tuyệt đối không ngờ tới, sẽ gặp được Dụ Lạc Ngâm vào lúc này, tại nơi này
- Chương 47: Dường như thời gian quay ngược trở lại vào giữa hè khi họ còn đang học cấp ba
- Chương 48: Cuộc ‘xem mắt’ đã được dự tính từ trước
- Chương 49: Anh trai em si mê một ả hồ Ly tinh, tới mức không thể nào kiềm chế nổi
- Chương 50: Tiểu Bạch, có phải em đang yêu đương không?
- Chương 51: Dụ Lạc Ngâm, anh còn thích tôi sao?
- Chương 52: Rốt cuộc Bạch Tầm Âm có bản lĩnh gì mà có thể khiến người như Dụ Lạc Ngâm ngày càng si mê cô?
- Chương 53: Khuôn mặt vừa trắng lại vừa nhỏ của Bạch Tầm Âm mà anh ngày đêm tơ tưởng gần trong gang tấc
- Chương 54: Anh đã từng tự tay ‘chữa lành’ cho một người, từ đó bắt đầu say mê cảm giác này
- Chương 55: Cố Uyển cảm thấy, mình nên nghiên cứu bệnh viện tâm thần cho con trai dần đi là vừa
- Chương 56: Đây chính là buổi tiệc độc thân cuối cùng
- Chương 57: Tôi nói tôi muốn theo đuổi em, em cho rằng tôi đang nói chơi sao?
- Chương 58: Tình yêu phiền phức hơn tình dục
- Chương 59: Trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo truyền khắp sống lưng
- Chương 60: Dụ Lạc Ngâm, chúng ta ở bên nhau đi
- Chương 61: Đây thật sự là nụ hôn đầu
- Chương 62: Trong lòng người đàn ông vừa có mối tình đầu lại có ánh trăng sáng…
- Chương 63: Không được gọi ‘ông xã’
- Chương 64: Bạch Tầm Âm chủ động đè Dụ Lạc Ngâm lên ghế rồi hôn anh
- Chương 65: Thật sự muốn cưới em về nhà
- Chương 66: Trong đống cảm xúc phức tạp bỗng nảy sinh sự xấu hổ ngọt ngào
- Chương 67: Bé cưng, em không có quyền quyết định
- Chương 68: Quên là một loại tự do
- Chương 69: Còn phải dựa vào khuôn mặt này quyến rũ em nữa
- Chương 70: Âm Âm, hôm nay là thứ bảy rồi
- Chương 71: Yêu chiều cô đến mức mười ngón tay không chạm nước Xuân, lao thân mình gánh lấy khói lửa trần gian
- Chương 72: Thì ra anh thật sự trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện
- Chương 73: Lúc nào anh cũng chiều em cả
- Chương 74: Có anh đỡ, không cần sợ
- Chương 75: Cháu sẽ ở bên anh ấy, mãi mãi ở bên anh ấy
- Chương 76: Anh ấy đã từng là ảo tưởng nhân gian của con
- Chương 77: Còn muốn anh dạy thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?
- Chương 78: Con đường đến với mặt trời
Tên gốc: 痛症
Tác giả: Ngọc Tự Nhân
Số chương: 78c + 22NT
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Có ngược có sủng, Từ đồng phục tới áo cưới, Nhẹ nhàng, Hào môn thế gia, Nữ chính bị câm, 1vs1, HE
CP: Bạch Tầm Âm x Dụ Lạc Ngâm
Editor: Khang Vy | Bleu Novembré
Năm Bạch Tầm Âm tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành ‘con nhóc câm’ không thể nói chuyện.
Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh.
Mãi cho tới năm lớp 11, Bạch Tầm Âm gặp được Dụ Lạc Ngâm.
Cậu tuấn tú, ưu nhã, mày kiếm mắt sáng, là nam thần, cũng là người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường.
Nhưng đối với Bạch Tầm Âm mà nói, Dụ Lạc Ngâm là người đầu tiên che chở bảo vệ cô, cười với cô, giảng đề cho cô, cùng cô ăn cơm trưa.
Thời niên thiếu niên mập mờ mãnh liệt mà mông lung, năm lớp 11 ấy, trong nhật ký của Bạch Tầm Âm tràn ngập ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’.
Cô không cầu mong xa xôi rằng Dụ Lạc Ngâm thích mình, chỉ là không nghĩ tới, năm lớp 12 ấy, lại vô tình bắt gặp ‘diện mạo chân thật’ của cậu ở hành lang.
Dưới vẻ bề ngoài ưu nhã thanh khiết lại văn nhã bại hoại, cậu bất cần đời cười thành tiếng với đám bạn bè của mình, nói —
“Con nhỏ câm đó đã bắt đầu thích tao rồi, đánh cược dừng tại đây, ở với cậu ta quá chán rồi.”
Bạch Tầm Âm không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể khóc.
Từ đó về sau, cô không cho Dụ Lạc Ngâm thêm một cái nhìn nào nữa.
Mãi cho đến khi đại thiếu gia Dụ giễu cợt, nóng nảy, trào phúng, lật bàn, xin lỗi, thậm chí còn làm đủ các loại hành động tự mình hại mình, cuối cùng vẫn vô dụng. Cậu không thể không quỳ một gối trước mặt Bạch Tầm Âm, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn thỉnh cầu —
“Âm Âm, tha thứ cho tớ một lần được không, đời này tớ không dám nữa.”
Em là chứng bệnh không thể nói của anh.
Nhớ tới sẽ đau, không nhớ tới càng đau.
Chú ý:
Tác giả: Ngọc Tự Nhân
Số chương: 78c + 22NT
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Có ngược có sủng, Từ đồng phục tới áo cưới, Nhẹ nhàng, Hào môn thế gia, Nữ chính bị câm, 1vs1, HE
CP: Bạch Tầm Âm x Dụ Lạc Ngâm
Editor: Khang Vy | Bleu Novembré
Năm Bạch Tầm Âm tốt nghiệp cấp hai, trong lúc vô tình bị kích động mà gặp thương tích, trở thành ‘con nhóc câm’ không thể nói chuyện.
Năm lớp 10, cô phải sống trong sự châm chọc khiêu khích và sự kỳ thị của mọi người xung quanh.
Mãi cho tới năm lớp 11, Bạch Tầm Âm gặp được Dụ Lạc Ngâm.
Cậu tuấn tú, ưu nhã, mày kiếm mắt sáng, là nam thần, cũng là người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường.
Nhưng đối với Bạch Tầm Âm mà nói, Dụ Lạc Ngâm là người đầu tiên che chở bảo vệ cô, cười với cô, giảng đề cho cô, cùng cô ăn cơm trưa.
Thời niên thiếu niên mập mờ mãnh liệt mà mông lung, năm lớp 11 ấy, trong nhật ký của Bạch Tầm Âm tràn ngập ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’.
Cô không cầu mong xa xôi rằng Dụ Lạc Ngâm thích mình, chỉ là không nghĩ tới, năm lớp 12 ấy, lại vô tình bắt gặp ‘diện mạo chân thật’ của cậu ở hành lang.
Dưới vẻ bề ngoài ưu nhã thanh khiết lại văn nhã bại hoại, cậu bất cần đời cười thành tiếng với đám bạn bè của mình, nói —
“Con nhỏ câm đó đã bắt đầu thích tao rồi, đánh cược dừng tại đây, ở với cậu ta quá chán rồi.”
Bạch Tầm Âm không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể khóc.
Từ đó về sau, cô không cho Dụ Lạc Ngâm thêm một cái nhìn nào nữa.
Mãi cho đến khi đại thiếu gia Dụ giễu cợt, nóng nảy, trào phúng, lật bàn, xin lỗi, thậm chí còn làm đủ các loại hành động tự mình hại mình, cuối cùng vẫn vô dụng. Cậu không thể không quỳ một gối trước mặt Bạch Tầm Âm, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn thỉnh cầu —
“Âm Âm, tha thứ cho tớ một lần được không, đời này tớ không dám nữa.”
Em là chứng bệnh không thể nói của anh.
Nhớ tới sẽ đau, không nhớ tới càng đau.
Chú ý:
- Theo đuổi vợ sml, giai đoạn đầu nam chính khá tra, cẩn thận trước khi đọc.
- Song xử, thật ra cũng là một bộ truyện ngọt, sau này nữ chính sẽ nói được.