Chương 62: Trong lòng người đàn ông vừa có mối tình đầu lại có ánh trăng sáng…
Edit: Khang Vy
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Bạch Tầm Âm cũng nói qua chuyện xem mắt giữa mình và Mục An Bình.
Lược đi một vài lời phức tạp trong đó, ví dụ như mấy lời cầu xin tha thứ của Mục An Bình, cô chỉ nói trọng điểm.
Sự kinh ngạc ‘liên tiếp’ kéo đến khiến A Mạc ở đầu bên kia sửng sốt, im lặng khoảng nửa phút, cô ấy mới nói, “Cho nên, trong vòng một ngày, cậu từ chối Mục An Bình rồi lại ở bên Dụ Lạc Ngâm?”
Đm, không hổ là bạn thân của cô.
Bạch Tầm Âm cảm thấy lời tổng kết của A Mạc có chút buồn cười, nhưng sự thật là vậy, cô cười nói, “Đúng thế.”
“Mẹ nó, Mục An Bình mà biết kiểu gì cũng tức ch.ết, tiếc là cậu ta không có wechat của cậu, không xem được bài viết kia, ha ha.” Thật ra, A Mạc cũng không rõ cụ thể chuyện giữa Bạch Tầm Âm và Mục An Bình năm đó, nhưng cô ấy cũng cảm thấy không cần phải biết rõ, dù sao cô ấy cũng đứng về phía Bạch Tầm Âm, bênh vực người mình một cách ngang ngược vô lý.
Bạch Tầm Âm ghét Mục An Bình, A Mạc cũng ghét theo.
Trong lòng Bạch Tầm Âm hiểu rõ, trái tim lại cảm thấy ấm áp, không nhịn được thấp giọng làm nũng, “A Mạc, cậu thật tốt.”
“Trời ơi, cậu đừng có mà làm nũng với tớ, giữ lại cho Dụ Lạc Ngâm đi.” Một khi giọng nói của Bạch Tầm Âm trở nên mềm mại đều khiến xương cốt người nghe được trở nên bủn rủn, A Mạc tuỳ ý trêu ghẹo rồi lại hỏi, “Nhưng mà tớ rất tò mò, sự khốn nạn của Mục An Bình và Dụ Lạc Ngâm cũng không phân cao thấp, sao cậu lại đồng ý ở bên Dụ Lạc Ngâm?”
Quen biết hai mươi năm, cô ấy quá hiểu Bạch Tầm Âm – nhìn ngoài thì hiền lành dễ gần, nhưng thật ra lại rất mạnh mẽ.
Bạch Tầm Âm im lặng một lúc, sau đó khẽ đáp, “Có lẽ là bởi vì… tớ thích anh ấy.”
Dù sao, bản chất của con người lúc nào cũng có tiêu chuẩn kép, cách đối xử với người mình thích và người mình không thích hoàn toàn khác nhau, quy thành hai tiêu chuẩn hoàn toàn khác biệt.
Sau khi thoả mãn trí tò mò của A Mạc xong thì cô tắt máy, gỡ dây buộc tóc rồi ngồi trước bàn sách.
Cô do dự một chút rồi lấy một cuốn notebook mỏng ra khỏi giá sách.
Đây là quyển sổ viết nhật ký, nhưng cô không dùng để viết nhật ký.
Có lẽ so với ‘sổ nhật ký’, nó càng giống với một thứ đồ để trút mọi cảm xúc vào đó hơn.
Chỉ có vào lúc nội tâm dao động phập phồng, Bạch Tầm Âm mới lấy nó ra để viết những suy nghĩ của mình vào trong đó, như là thuật lại, như là độc thoại.
Nét chữ thanh tú sắc bén viết số 317 vào trong đó –
[Hôm nay, Dụ Lạc Ngâm nói với tôi một vài chuyện công việc của anh ấy ở bệnh viện.]
[Đứa trẻ 317 kia khiến tôi cảm thấy ba chữ ‘ngoài ý muốn’ này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.]
[Đứa trẻ mắc bệnh xuất huyết não bẩm sinh chỉ có thể chờ ch.ết, sau khi biết được có khả năng chữa trị mới đương nhiên sẽ rất vui vẻ, ai mà ngờ được đã nằm viện hơn một năm trời lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn bất thình lình như vậy chứ?]
[Ba chữ ngoài ý muốn này thật đáng sợ, tôi thừa nhận, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.]
[Cho nên tôi muốn ở bên Dụ Lạc Ngâm.]
Từng câu từng chữ Bạch Tầm Âm viết ra, lông mày cô lại nhíu chặt, tiện đà tự mình ‘phẫu thuật’ cho chính bản thân mình –
[Chuyện này làm tôi ý thức được trách nhiệm của Dụ Lạc Ngâm, buổi sáng lúc ở trong lối thoát hiểm cũng ý thức được anh ấy muốn ở bên tôi không phải vì nhu cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ.]
[Nói thì hơi tục, nhưng đây là nội tâm chân thật nhất, dù có là người trong sáng tới đây thì cũng có một mặt dục vọng đen tối.]
[Cái khó chính là lúc kiên quyết từ chối cám dỗ của dục vọng.]
[Có lẽ, từ trước tới nay, sáu năm, mỗi một ngày, mỗi phút mỗi giây, tôi chưa từng quên được Dụ Lạc Ngâm, sau khi trở về Lâm Lan gặp được anh ấy, ở bệnh viện, buổi họp lớp, thậm chí là gặp được mẹ của anh ấy, đều khiến tôi nhớ mãi không quên.]
[Một khi đã vậy, cần gì cứ phải cố chấp cứng đầu chứ, nhân sinh được bao nhiêu năm, có được bao nhiêu ngày vui vẻ thật sự?]
[Tôi biết gia cảnh của Dụ Lạc Ngâm, ba me, bạn bè xung quanh anh đều khác biệt rất lớn so với tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn làm theo khao khát của trái tim mình.]
[Có lẽ không có trách nhiệm, nhưng đời người cũng nên có vài lần tuỳ ý làm bậy chứ, đúng không?]
…
Từng câu từng chữ, lúc thì mâu thuẫn, lúc thì thâm nhập vào sâu bên trong nội tâm của mình.
Chỉ có ở trên notebook không người, Bạch Tầm Âm mới không hề giữ lại chút gì lưu lại toàn bộ những suy nghĩ trong nội tâm của mình, một mặt u tối mà cô không muốn người nào biết được.
Chờ tới khi buông bút đã là một giờ sáng.
Sống lưng Bạch Tầm Âm đã có chút mỏi mệt, cô khẽ vươn vai một cái, áo len kéo lên trên lộ ra vòng eo tinh tế.
Trong lúc vô tình cụp mắt có thể nhìn thấy dấu vết để lại trên làn da trắng nõn ấy.
Có lẽ là để lại từ lúc Dụ Lạc Ngâm ôm hôn cô ở dưới lầu, bao lâu rồi mà vẫn còn hằn lại dấu tay, có thể thấy anh dùng sức rất mạnh.
Bạch Tầm Âm cắn môi dưới cười khẽ, đứng dậy cầm quần áo đi rửa mặt.
Chờ tới khi nằm lên giường rảnh rỗi nhìn thoáng qua điện thoại, trong khoảnh khắc này cũng cảm thấy mấy chục thông báo chưa đọc kia khiến cô có hơi đau đầu.
Trong đó hơn một nửa là Dụ Lạc Ngâm gửi tới, trong lòng anh vẫn cảm thấy mình đang mơ, vẫn còn bất an, mới vừa tách khỏi cô có vài tiếng thôi mà đã nhớ cô rồi.
Chỉ là Bạch Tầm Âm bận rộn chưa kịp đọc, lúc này nhìn lướt qua cũng chỉ thấy anh muốn làm nũng với mình.
Cô khẽ cười trả lời.
Còn về tin nhắn của những người khác, cô dứt khoát trả lời cho có lệ, chỉ có lúc trả lời tin nhắn của chị Yến ‘Tiểu Bạch có bạn trai rồi sao? Là Tiểu Mục hôm nay chị giới thiệu sao?’ là cô đáp ‘không phải’.
Còn có… Dụ Thời Điềm.
Cô gái nhỏ là người duy nhất có cả wechat của cô và Dụ Lạc Ngâm, đương nhiên là thấy được bài đăng ‘công khai’ quan hệ của hai người.
Chuyện kế tiếp cô cũng không cần nhiều lời.
Dụ Thời Điềm kinh ngạc không kém gì so với A Mạc, tin nhắn liên tục gửi tới, còn có hai cuộc gọi nhỡ, tiếc là vừa rồi Bạch Tầm Âm tắt chuông điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy.
[Chị yêu, chị và anh trai em là sao? Ở bên nhau rồi sao?]
[Trời ơi sốc quá trời, vậy mà chị lại có thể thu phục được tai hoạ như ông anh em.]
[Nhưng mà em nhớ lần trước chị còn bảo không hợp, đã xảy ra chuyện gì thế? Hóng quá hóng quá!]
[…]
[Chị yêu đi đâu rồi mà không để ý tới em thế, em muốn hóng hớt huhu!]
Bạch Tầm Âm cảm thấy nhắn tin trên wechat cũng không thể giải thích rõ ràng, ngẫm lại một chút rồi gọi điện thoại qua.
Dụ Thời Điềm bắt máy đã hét lên hai tiếng, không ngừng hỏi han, “Chị yêu, mọi chuyện là thế nào?”
Bạch Tầm Âm đưa tay tự nghịch tóc mình, “Em không hỏi anh trai em à?”
“Anh ấy không nghe điện thoại của em!” Dụ Thời Điềm bên kia tố cáo, ấm ức nói, “Nói thế nào thì em cũng coi như bà mối của hai người, Hồng Nương, Nguyệt Lão đó, hai người không thể đối xử với em như vậy…”
Mấy lời này của cô nhóc chọc Bạch Tầm Âm cười, sau đó khẽ ‘ừm’ một tiếng thừa nhận, “Vậy cảm ơn cô ‘Nguyệt Lão’ là em nha.”
Dụ Thời Điềm bên kia nóng như lửa đốt, “Mẹ nó chị thừa nhận rồi, vậy là cả hai người đều đăng bài công khai, rốt cuộc chuyện là sao, mau nói cho em đi.”
Bạch Tầm Âm bỏ qua nhiều chuyện tuỳ tiện nói, “Chỉ là sau khi xem mắt thì thấy ấn tượng cũng khá tốt, thỉnh thoảng đụng mặt vài lần, nên…”
Tuy rằng lời không được đầy đủ, nhưng cũng không phải nói dối.
Chẳng qua, tuy rằng lúc trước Dụ Thời Điềm ôm tâm tư ‘tác hợp’ cho hai người bọn họ, nhưng bây giờ mộng đẹp thành thật, cô ấy vẫn chưa thể thích ứng được.
Cô ấy cảm thấy khí chất của Bạch Tầm Âm cao quý lạnh lùng, về chuyện học thuật lại không cần bàn tới, tuy rằng anh trai nhà mình có hơi chó tính, nhưng các mặt khác cũng không chê vào đâu được, bề ngoài xứng đôi như cặp thần tiên quyến lữ, nhưng Dụ Thời Điềm lại cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh chăng?
“Chị và anh trai em đều là cây vạn tuế tỷ năm không ra hoa, đều không thích yêu đương…” Dụ Thời Điềm thì thào, “Chẳng lẽ là hợp tác với nhau, bù trừ cho nhau?”
Chẳng lẽ là do người cuồng công việc hấp dẫn người cuồng công việc sao?
Bạch Tầm Âm cảm thấy lời lạ lùng này của cô em cũng khá có lý, không hề ngắt lời.
“Thật ra chị và anh trai em là trai tài gái sắc, ở bên nhau rất xứng đôi, chỉ là có một việc em vẫn chưa yên lòng.” Ngoài miệng Dụ Thời Điềm nói vậy nhưng cũng không nhịn được thở dài, “Chị à, ngày mai chị có rảnh gặp em không?”
Bạch Tầm Âm híp mắt, có chút hoang mang nhưng vẫn nói, “Giữa trưa mai chị không tới nhà ăn nữa, cùng ra ngoài ăn một bữa không?”
“Được thôi được thôi.” Dụ Thời Điềm vui vẻ đồng ý, “Ngày mai gặp nha.”
Sau khi điện thoại yên tĩnh, Bạch Tầm Âm mới thả lỏng cơ thể, bỗng nhiên phản ứng lại được vì sao Dụ Thời Điềm muốn nói lại thôi.
Cô không khỏi bật cười, chút hoang mang vừa rồi cũng tan thành mây khói, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến cuộc hẹn giữa trưa ngày hôm sau, quả nhiên cô trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Thời Điềm mang theo ý cười nhưng lại khó nén sự sốt ruột và lo lắng.
Cô ấy đã gọi sẵn đồ ăn, chỉ chờ Bạch Tầm Âm tới, uống hai ngụm trà rồi không nhịn được thở dài, “Chị à, chị thực sự thích anh trai em sao?”
Trong lòng Bạch Tầm Âm biết rõ cô nhóc này đang suy nghĩ điều gì, chỉ gật đầu cười nói, “Thích chứ.”
“Nhưng… chị, chị còn nhớ lần trước em kể với chị không, chuyện anh trai em có một người bạn gái cũ không thể nào quên nổi ấy?” Ngày hôm qua, bỗng nhiên người chị mình hâm mộ đã lâu trở thành chị dâu khiến Dụ Thời Điềm hưng phấn không thôi, nhưng chờ tới lúc cô ấy phản ứng lại thì mới cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Cô ấy biết, tình cảm của Dụ Lạc Ngâm với người bạn gái cũ kia sâu tới mức nào, sáu năm liền anh không hẹn hò với ai cả, mà bây giờ lại chấp nhận một Bạch Tầm Âm mới quen chưa được bao lâu, còn không phải là ‘thấy sắc nảy lòng tham’ sao?
Dụ Thời Điềm không muốn hại Bạch Tầm Âm, nhất thời có chút hối hận vì đã giới thiệu cô cho Dụ Lạc Ngâm.
Mắt thấy Bạch Tầm Âm nâng ly trà lên uống, vẻ mặt nhàn nhạt nói ‘nhớ’, Dụ Thời Điềm không khỏi sốt ruột.
“Chị ơi, trong lòng đàn ông có ánh trăng sáng, lại còn vừa là mối tình đầu vừa là ánh trăng sáng, khó xử lý lắm!” Dụ Thời Điềm siết chặt tay, nghiêm túc nói, “Chị ơi, thật ra tính tình anh trai em chó lắm, lại còn khó ưa, hay là chị suy xét lại xem.”
Bạch Tầm Âm, “Không cần suy xét, chị…”
“Haizz, nhất định là ông anh em đã dùng khuôn mặt để lừa dối chị rồi.” Dụ Thời Điềm gấp gáp, không đợi Bạch Tầm Âm nói xong đã nắm chặt tay thành đấm, thở dài, “Chị, chị đừng có để anh trai em lợi dụng đấy nhé, trước đó anh ấy thâm tình với bạn gái cũ như vậy, vốn dĩ em chỉ định giới thiệu cho hai người quen biết nhau rồi dần dần bồi dưỡng tình cảm, nhưng nhanh vậy đã thành, em có cảm giác như anh ấy đang thèm muốn khuôn mặt chị vậy!”
…
“Điềm Điềm.” Bạch Tầm Âm không nhịn được nắm lấy tay cô gái nhỏ đang phẫn nộ thay mình, nghiêm túc nói, “Chị chính là bạn gái cũ của anh trai em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ Thời Điềm: Tam quan vỡ nát.