Chương 1
Nhiệt độ của tiết trời mùa đông thấp đến cóng cả người, gió lạnh như lưỡi dao nhỏ bé đâm vào buốt giá.
Ngụy Bách Ngôn lái xe chở đứa em họ 5 tuổi, vòng tới vòng lui một hồi cuối cùng cũng đến trung tâm dạy tiếng Anh Ingris trong một khu hẻo lánh.
Trung tâm dạy tiếng Anh Ingris tọa lạc tại lầu hai của căn chung cư cũ nằm khuất trong hẻm nhỏ, bảng hiệu bị mấy cuộn dây điện quấn kín mít, nhìn kỹ lắm mới thấy được mấy chữ chiêu sinh tròn tròn lấp ló, diện tích keo kiệt đến đáng thương.
Khu vực này tương đối nhỏ hẹp, chỉ riêng thân xe BMW thôi đã chiếm hơn phân nửa mặt đường. Ngụy Bách Ngôn có chút bất lực, không biết phải đậu xe như nào mới ổn. Hắn lái vòng quanh khu phố, mãi mới tìm được một nơi miễn cưỡng coi như đậu được. Chờ sau khi đỗ xe ổn thỏa thì mặt hắn đã đen như đít nồi, tay dắt em gái đi về chỗ trung tâm giảng dạy.
Ngụy Bách Ngôn có quan hệ không tính là thân thuộc lắm với gia đình của cô em gái này, mấy việc thường ngày sẽ chẳng bao giờ rơi trên người hắn, huống chi hắn chúa ghét những nơi như này. Chỉ tại dạo gần đây mợ hắn nằm viện, cậu cũng tối mặt vừa đi làm vừa chạy đến bệnh viện, trong nhà không có ai, không còn cách nào khác đành phải nhờ đứa cháu trai bên ngoại sống cùng khu đất khách quê người là hắn sang giúp đỡ.
Bề ngoài trung tâm khá bê bết, khi vào tới cầu thang, thấy ven bờ tường lộ rõ bụi bặm và vết bẩn, các góc bị mốc đen, ánh sáng từ bên ngoài không chiếu đến nổi, toàn bộ cầu thang đều âm u đến đáng sợ. Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn càng lúc càng đen, hắn bắt đầu nghi ngờ tính hợp pháp của cơ sở đào tạo tư nhân này. Đến khi dừng lại trước cửa trung tâm, Ngụy Bách Ngôn ấn chuông của, mặt lạnh dặn dò em họ: “Em học xong thì ngồi tại chỗ đừng đi lung tung, chờ anh tới đón biết không?”
Em gái sợ sệt nhìn hắn tỏa ra khí tràng, cái đầu nho nhỏ búi hai sừng trầu ngoan ngoan gật đầu.
Không lâu sau cửa mở, một cô giáo trẻ trạc hai mươi mặc quần áo màu hồng bước vào chào hỏi: “A đến rồi sao? Còn thiếu mỗi Ngụy Tiêu Tiêu thôi đó, mau vô đi, năm phút nữa là vào học rồi.”
Em họ như được đại xá, lập tức như thỏ con lủi nhanh vào phòng học.
Khác với vẻ ngoài xập xệ của trung tâm tiếng Anh, bên trong vẫn coi như là được trang hoàng có tâm. Đại sảnh làm thành phòng dậy học sáng sủa rộng rãi, không khí tươi mát, tường vẽ thành trời xanh mây trắng, khắp nơi đều dán các biển từ đơn tiếng Anh, quạt trần giữa phòng còn treo mấy cái đèn lòng thủ công. Trẻ nhỏ trong phòng khá nhiều, mỗi đứa gần như là ngồi ngay ngắn trên ghế, đứa thì ngồi ngây đơ, đứa thì ríu rít chuyện trò. Một vài nhóc còn chạy loanh quanh phòng học, cầm bút viết chọi nhau. Sát vách có vài phụ huynh đứng quan sát con em mình vào lớp. Sắc mặt Ngụy Bách Ngôn hơi dịu đi đôi chút, hắn không định tham gia vào hội phụ huynh, xoay người tính ra xe.
Có điều giây phút vừa xoay người, hắn bỗng trông thấy được gì đó, nhưng hắn chưa dám xác nhận. Hắn quay đầu lại, ngay khi thấy rõ được người đang đứng trên bục giảng kia xong, cả người tức thì như bị sét đánh.
Nếu không nhìn kỹ, Ngụy Bách Ngôn sợ rằng sẽ không nhận ra người nọi.
Là Diệp Thiệu.
Ngụy Bách Ngôn không tưởng tượng nổi, chỉ mới hai năm ngắn ngủi, đã có thể thay đổi một người từ đầu đến đuôi hoàn toàn như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, ngũ quan của Diệp Thiệu như tượng tạc, dáng người cao ráo thon dài, cơ thể tuy gầy nhưng vẫn rắn chắc, không dư ra chút thịt thừa nào, đường cong cơ bắp dưới lớp quần áo rõ ràng, cơ bụng tám múi cứng đến cấn tay. Sống lưng cậu vĩnh viễn thẳng tắp, thẳng đến mức sánh ngang với gậy trúc.
Vậy mà người đàn ông trước mắt đang đứng trên bục giảng này, xương sống như bị đeo thứ gì nặng trịch, lưng cong thành một cái móc. So với Diệp Thiệu trong trí nhớ của Ngụy Bách Ngôn thì thân hình của cậu béo hơn hẳn một vòng, khó khăn thu mình ngồi trên một cái ghế nhỏ. Vầng trán đã từng bóng láng giờ lấm tấm vài nốt mụn. Cậu trông rất mệt mỏi, hai mắt mất đi thần thái, chỉ còn một màu xám xịt.
Diệp Thiệu không phát hiện có người đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu đang dùng sức vặn nắp bình thủy ra, ấy thế mà cái bình nước một thời chỉ cần động nhẹ là mở ra giờ đây phải tốn hết nửa ngày. Chờ đến khi mở được xong tay đã run lên. Nhưng hình như đã tập mãi thành quen, kế đó cậu mở bọc nilon màu trắng để trước mặt, bắt đầu uống thuốc.
Mấy thứ kia không biết là thuốc gì, Diệp Thiệu uống một buổi trời vẫn chưa xong. Có viên thuốc màu trắng, có viên con nhộng, còn có dạng bột. Ngụy Bách Ngôn nhìn sơ qua, chỉ nhận ra mỗi thuốc dạ dày và canxi, ngoài ra mấy loại lòe loẹt sắc màu khác thì chẳng rành.
Ngụy Bách Ngôn nghèn nghẹn, cổ họng như bị kẹt một cục bông. Từ sau khi mất đi tin tức của Diệp Thiệu, hắn đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về tình cảnh khi gặp lại cậu, chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ đến, con người tiêu soái thanh thuần kia lại sống ở một nơi vừa nghèo nàn chật hẹp vừa dơ bẩn lộn xộn như vậy, còn trở thành dáng vẻ tàn tạ không chịu nổi thế này.
Hình dáng trước kia và bây giờ của Diệp Thiệu chồng lên nhau, đâm vào tim Ngụy Bách Ngôn đến đau đớn. Tuy vậy, sau khi nhìn thấy người này, miệng vết thương trên vai hắn cũng ấn ẩn đau, dường như nhắc nhở Ngụy Bách Ngôn chuyện cũ của ngày hôm qua. Tâm viên ý mã*, đáy lòng Ngụy Bách Ngôn dâng lên ngọn lửa tà ác, lẫn trong đó còn có cảm giác bất lực đối với người nọ. Qua hai năm, Ngụy Bách Ngôn tự cho là mình chỉ biết ôm oán hận cùng phẫn nộ đối với cậu, ấy mà hiện giờ thấy dáng vẻ kia của cậu, cõi lòng chẳng thể nào sảng khoái nổi, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến khó chịu.
(*Tâm viên ý mã: chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát)
Cứ như sau khi gặp người ấy, hắn không còn là chính hắn nữa, nói hắn tức giận cũng không đúng, nói hắn thế nào cũng đều không đúng.
Người nọ uống thuốc xong rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt lơ đãng đảo qua chỗ Ngụy Bách Ngôn đang đứng. Không biết có phải do ảo giác hay không, Ngụy Bách Ngôn cảm thấy người Diệp Thiệu cứng đờ một chút.
Ngụy Bách Ngôn biết, Diệp Thiệu đã nhận ra hắn.
Có điều chỉ trong giây lát thôi, Diệp Thiệu đã nhanh chóng dời mắt đi, nhanh đến bất thường, tựa như vừa trông thấy hồng thủy* dã thú vậy.
(*Hồng thủy: Đại hồng thủy (hay hồng thủy) là đại thảm họa khủng khiếp được nhắc đến trong truyền thuyết của nhiều tôn giáo và nhiều dân tộc trên thế giới.)
Ngụy Bách Ngôn thấy tim mình như bị đâm một nhát.
Hắn đứng ch.ết trân tại chỗ, như thể bị cho một cái tát.
Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy Diệp Thiệu cười thản nhiên giống như không có gì, cậu dang hai tay chống lên bục đứng dậy, lớn tiếng hô: “Các bạn nhỏ, chúng ta học thôi nào.”
Lúc đứng dậy, đầu gối bên trái của cậu có vẻ như không có sức, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về phía trước, đè lên đôi tay đang chống xuống. Giọng Diệp Thiệu có hơi trầm thấp lại khàn khàn, hoàn toàn khác hẳn với tông giọng lúc trước.
Ngụy Bách Ngôn đã tưởng tượng ra vẻ mặt của Diệp Thiệu khi gặp lại mình không biết bao nhiêu lần. Hắn hy vọng có thể nhìn thấy sự bàng hoàng, tội lỗi cùng với hối hận trong mắt Diệp Thiệu, nhưng hắn không ngờ rằng Diệp Thiệu sẽ trông giống như một con quái vật, rồi lại giả vờ như không quen biết hắn, muốn che đậy mọi thứ bằng cách nhẹ nhàng như vậy.
Hắn muốn gián đoạn lớp học của Diệp Thiệu, muốn kéo người đó ra khỏi lớp trước mắt mọi người, rồi chất vấn cậu về những chuyện đã xảy ra năm đó. Nhưng lý trí đã lấn át cảm xúc khắc khoải trong nội tâm, cuối cùng Ngụy Bách Ngôn không làm như vậy. Hắn chỉ lẳng lặng hòa vào nhóm phụ huynh từ ngoài cửa, ôm cánh tay, ánh mắt dán vào người Diệp Thiệu.
Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đứng trên bục giảng kia.
– Hết chương 1 –