- Chương 1: Củi mục Tô Khinh
- Chương 2: Tình một đêm kinh hồn
- Chương 3: Tiểu Khôi
- Chương 4: Nổ tung đầu
- Chương 5: Nhà xám
- Chương 6: Trình Vị Chỉ
- Chương 7: Năng lượng tinh
- Chương 8: Đội Quy Linh
- Chương 9: Khiếm khuyết trí mạng
- Chương 10: Chuẩn bị ‘Thịnh yến’
- Chương 11: Trần Lâm
- Chương 12: Đuổi bắt
- Chương 13: Nơi ở cũ
- Chương 14: Sức sống
- Chương 15: Quyết định
- Chương 16: Trở về
- Chương 17: Mạch nước ngầm
- Chương 18: Hàng rào, đàn bà, chó
- Chương 19: Utopia
- Chương 20: Tử lộ
- Chương 21: Trò chuyện lúc đêm khuya
- Chương 22: Điền Phong
- Chương 23: Căng thẳng
- Chương 24: Nguy cơ
- Chương 25: Giao dịch
- Chương 26: Chiến hỏa
- Chương 27: Chim
- Chương 28: Sai lầm chết người
- Chương 29: Trăng tròn
- Chương 30: Anh hùng thật giả
- Chương 31: Đêm trước
- Chương 32: Bỏ trốn thành công
- Chương 33: Con đường lưu lạc
- Chương 34: Tình khiếp
- Chương 35: Tô Tắc Thành
- Chương 36: Virus
- Chương 37: Lão lừa đảo
- Chương 38: Giang hồ Tái kiến
- Chương 39: Gặp lại
- Chương 40: Thợ săn
- Chương 41: Mai phục
- Chương 42: Tắc kè hoa
- Chương 43: Bẫy
- Chương 44: Kế hoạch ab (1)
- Chương 45: Kế hoạch ab (2)
- Chương 46: Lần đầu tiên giao phong
- Chương 47: Một cánh cửa
- Chương 48: Một lần cuối cùng
- Chương 49: Tần sóng dị thường
- Chương 50: Cái vòng thần bí (1)
- Chương 51: Cái vòng thần bí (2)
- Chương 52: Đổng Kiến Quốc
- Chương 53: Chạy trốn trối chết
- Chương 54: Số hiệu 11235
- Chương 55: Quỳ lạy
- Chương 56: Không loạn
- Chương 57: Xác chết biết đi
- Chương 58: Không thể tin ai
- Chương 59: Khó bề phân biệt
- Chương 60: Phản bội
- Chương 61: Hứa Như Sùng
- Chương 62: Viên đạn cứu mạng
- Chương 63: Sống chết
- Chương 64: Nói không chừng
- Chương 65: Thường Đậu và ban huấn luyện ST
- Chương 66: Hành trình kì dị
- Chương 67: Rừng rậm thăm thẳm
- Chương 68: Con đường trốn chạy
- Chương 69: Vách núi
- Chương 70: Như cách một kiếp
- Chương 71: Vàng vọt xanh xao vs sắc xuân phơi phới
- Chương 72: Tiệc nướng dã ngoại
- Chương 73: Kính tượng
- Chương 74: Rời đi
- Chương 75: Dự cảm
- Chương 76: Hai mươi mốt gram
- Chương 77: Nổ tung
- Chương 78: Giải trừ nguy cơ
- Chương 79: Chủ nghĩa khủng bố khoa học kĩ thuật
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Đừng sợ
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
Editor: Lam
Beta: Tiny & ChanChan
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, truyền kì hướng, ảo tưởng không gian, đô thị tình duyên, âm soa dương thác, ôn nhu nghiêm túc quân nhân công x trước phế sài sau hồ ly tinh ranh thụ, 1×1, HE.
Truyện này kể về quá trình hình thành từ một cậu nhóc củi mục ngày nào cũng ăn chơi lại bị người khác vứt bỏ, để rồi trở thành một chuyên gia lừa bịp không không việc gì không biết như thế nào
Giới thiệu sơ lược:
Công tử bột vô dụng cả ngày ăn chơi chờ chết Tô Khinh bị tình nhân vứt bỏ, chạy đến quán bar tự chuốc say túy lúy, sau đó vì tình một đêm với đội trưởng Hồ Bất Quy của “đội Quy Linh” thuộc chính phủ, mà bị tổ chức vũ trang phản chính phủ Utopia [*] bắt cóc. Cậu bị cải tạo thành “Khôi ấn” [**] phụ trợ cho “Lam ấn”, trải qua cuộc sống khổ sở và áp lực trong “Căn cứ Lam Ấn”.
[* Utopia (không tưởng): là một lý thuyết xã hội được thể hiện dưới một thuật ngữ và được đưa ra bởi Thomas More trong tác phẩm cùng tên. Tác phẩm này mô tả một hòn đảo biệt lập và không tưởng ở vùng biển Đạo Tây Dương, trên hòn đảo này có một cuộc sống tách với thế giới mà tồn tại một xã hội mơ ước, một nơi không có tư hữu, không phân chia giai cấp, giàu, nghèo, ai cũng lao động và ai cũng có cuộc sống hạnh phúc.]
[** Khôi ấn: Ấn xám]
Tô Khinh thừa dịp Utopia nội chiến mà bỏ trốn được Hồ Bất Quy cứu, vất vả lắm mới lấy lại được tự do, lại phải quay về căn cứ làm nằm vùng để cứu người.
Sau khi Tô Khinh học được cách đảm đương trách nhiệm, thức tỉnh bản thân, đối mặt nguy nan, đã bước lên con đường đấu trí đấu dũng với Utopia, đồng thời phát triển gian tình với anh sếp đàn ông năm tốt ~
===
“Bầu trời vẫn âm u như cũ, sấm sét vẫn rền vang, Tô Khinh đứng lên, ánh mắt đảo qua vực sâu vạn trượng, cậu giật mình hiểu rõ con đường của chính mình___Hoặc là tự do, hoặc là chết.”