Chương 6: Cuộc chiến tranh giành ba ba (1)
Edit: Kogi
Đến bây giờ Thẩm Viên Trân mới biết mình yêu La Vĩ Huyền, ban đầu cô thấy La Vĩ Huyền có tiền có địa vị lại đẹp trai nên bám vào, sau khi ở bên nhau mới phát hiện anh vừa vô vị vừa không biết quan tâm săn sóc, là kẻ cuồng công việc tiêu chuẩn nên giận dữ rời đi, nào ngờ, sau khi chia tay lại nếm trải nỗi khổ vì tình, qua lại với người đàn ông nào cũng thấy không thoải mái, cô yêu La Vĩ Huyền rồi.
Đến công ty La Vĩ Huyền chờ anh, khó có một lần gặp được thì anh lại đang bận, không biết là cố ý hay vô tình, Thẩm Viên Trân hai ba lần bị đuổi khéo, cô sốt ruột muốn ch.ết, nghe thấy mấy nhân viên nữ lắm điều nói Tổng giám đốc có bạn gái mới, hai người đã sống chung, nực cười!! Thẩm Viên Trân cô cũng là một tiểu thư nhà giàu, hồi qua lại với anh đến địa chỉ nhà còn không biết, người phụ nữ nào lợi hại đến mức sống chung với anh. Được! Cô rất muốn biết đó là ai!
Thẩm Viên Trân mất hơn nửa tháng để điều tr.a ra nơi ở của La Vĩ Huyền.
Tối qua không biết La Vĩ Huyền làm việc đến mấy giờ, lúc mèo con tỉnh dậy anh vẫn đang ngủ trên giường, nghĩ chẳng mấy khi được nghỉ phép nên ngủ bù, nhưng như vậy mèo con không vui.
(Công việc công việc công việc công việc! Chú chỉ biết có công việc! Giờ mệt ch.ết rồi chứ gì! Ai bảo chú không chơi với mèo con! Đáng đời!).
(Chú không dậy chứ gì?! Không dậy cháu liền đè chú! Xem đây!!).
Mèo con vẫn còn trong dạng mèo, bực tức lăn lộn nhún nhảy trên người La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền hừ một tiếng rồi trở mình kéo chăn bông ngủ tiếp, mèo con theo chăn bông rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu meoo, vừa tức vừa đau, ngay sau đó liền biến thành một bé trai xinh xắn, cậu bé bĩu môi, đôi mắt xanh ngọc rơm rớm trừng trừng nhìn lưng La Vĩ Huyền, dáng vẻ cực kì đáng yêu.
(Dạo này không chơi với mèo con! Nếu mèo con cô đơn cũng chẳng sao phải không?! Được! Mèo con sẽ đi chơi một mình! Có đồ ăn ngon cũng không nói cho ba bá!!).
“Đừng bao giờ tỉnh dậy!!!”.
Mèo con lấy ví da trong quần âu của La Vĩ Huyền đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên lè lưỡi trợn mắt, khiến La Vĩ Huyền trong mơ đổ mồ hôi lạnh.
Mèo con tinh thần phấn chấn, sắc mắt hồng hào bước ra ngoài cửa, từ sau khi cậu biết đến cửa hàng tiện lợi, ví tiền của La Vĩ Huyền liền trở thành của cậu.
La Vĩ Huyền ngẩng đầu, ngái ngủ nhìn chằm chằm cửa phòng, vừa rồi có ai ở đây à? Lơ mơ một lát, lại ngả đầu ngủ tiếp, trời mới biết anh vì nghĩ tên cho mèo con mà thức trắng một đêm, thế nhưng vẫn không nghĩ ra lấy nửa chữ, với trình độ ngôn ngữ của La Vĩ Huyền, cứ gặp chuyện này lại váng hết cả đầu, cơ mà sao hôm nay con mèo hoang lại nghe lời thế nhỉ, không đến quấy rầy anh, càng ngày càng hiểu chuyện, anh đúng là ông bố biết cách dạy con mà.
(Mà sao cứ thấy có gì đó sai sai…Thôi kệ! Ngủ đã…).
Ba ba, như vậy là không được đâu.
Mèo con đi thang máy xuống lầu.
Từ tầng 20 xuống đại sảnh tầng 1, mỗi tầng đều phải dừng lại một chút.
Mấy ngày trước La Vĩ Huyền phát hiện ra thói quen xấu của mèo con liền răn dạy cậu, mèo con, không được chiếm dụng thang máy, phương tiện công cộng mọi người đều cần dùng.
Mèo con trả lời La Vĩ Huyền, mèo con không có chiếm dụng thang máy, mèo con đang tuần tra.
La Vĩ Huyền thở dài gật đầu, ồ? Vậy sao? Vậy con cố gắng lên.
Anh tưởng là khi nào mèo con phát hiện ra bất kể là tầng nào, địa thế không những không chênh lệch nhau là mấy mà còn giống nhau về kiểu dáng thì sẽ từ bỏ, nhưng không, việc tuần tr.a tiến hành mỗi ngày, tòa nhà này có một xe tải mèo, mèo con phải chào hỏi từng con mới được.
Mèo con tung tăng đi vào vườn hoa, nhìn thấy bác bảo vệ liền cao giọng chào.
“Bác ơi, chào buổi sáng!”. Giọng nói lớn đến mức khiến lũ chim sẻ bay hết lên, gây xôn xao một trận! Có mèo!
“Ừ!! Nhóc xinh trai! Định đi đâu thế? Ba cháu đâu?”.
“Ba rất lười á! Vẫn đang ngủ trên giường, cháu gọi không dậy!”.
Lời của mèo con truyền vào tai mấy bà cô, đến buổi chiều cả khu đều nói với nhau rằng La tiên sinh đẹp trai ngủ nướng phải sai con trai ra ngoài mua cơm trưa cho mình.
Mèo con ra khỏi vườn hoa, trên đường đi nhìn thấy ba con mèo trông rất giống nhau, nuôi ở gần đây, lúc trước đã kết bạn.
“Này! Làm gì đó?”.
“Này cái gì! Tên tao là Đại Bảo! Chưa từng nghe sao?”.
Đại Bảo do mèo hoang bình thường sinh ra, lai với mèo Mĩ lông ngắn, được chủ nhân nuôi thành con mập, tính tình thật thà chất phác.
“Thằng ranh, ba mày vẫn chưa đặt tên cho mày ha!”.
“Ba em đang nghĩ!”.
“Vẫn đang nghĩ, ngu vãi! Mày xinh như vậy, gọi là Tiểu Mỹ là được rồi!!”.
Hai con mèo bên cạnh phát ra tiếng xì, Tiểu Mỹ, khó nghe muốn ch.ết.
“Đại Bảo!!! Không được bảo ba bá của em ngu!!”.
Mèo con giận dữ quát Đại Bảo, nghĩ nếu nó dám nói xấu La Vĩ Huyền tiếp thì cậu sẽ cắn nó.
“Đại Bảo à! Ai tầm thường như mày chứ, người ta là do mèo Somali sinh ra, đừng hạ thấp thân phận người ta thế!”.
“Nhóc, mày nghe chị, gọi là Robert đi!”.
“Na Na Quả, đó không phải là tên người tình đầu tiên của chị sao”. Con mèo trắng bên cạnh nói.
“Thì sao, đều là mèo Mỹ cả mà! Có muốn thử hẹn hò với chị không? Thật chờ mong ngày nhóc trưởng thành quá! Có phải không! Mễ Quả!”. Na Na Quả là mèo Xiêm đen, giống cái, cá tính sắc sảo, Mễ Quả là mèo Xiêm trắng, giống đực, tính tình điềm đạm lịch lãm, hai người được nuôi bởi cùng một gia đình, không có quan hệ huyết thống.
“Bây giờ nhóc định đi đâu?”.
“Cửa hàng tiện lời! Mua pudding!!!”.
“Pudding!! Tao cũng muốn ăn, tao cũng muốn!”. Pudding Thống Nhất chứa rất nhiều calories, sẽ để lại “hậu quả” “.
“Đại Bảo, mày sắp mập ch.ết rồi”. Na Na Quả ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt, nhàn nhã mỉa mai Đại Bảo, Đại Bảo vẻ mặt chẳng quan tâm, dù sao nó béo thế nào đi nữa, chủ nhân nó vẫn thương nó nhất, sẽ không thương Na Na Quả.
“Mày hết thuốc chữa rồi”.
“Không sao! Thực sự ngon lắm đó! Em đi mua một đống về cho mọi người ăn!”.
“Cậu có tiền sao?”. Mễ Quả nhìn ví da trên tay mèo con
“Tiền của ba bá!”. Nói xong liền vẫy vẫy tay chạy về phía cửa hàng tiện lợi.
“…Tốt như vậy sao?”. Đại Bảo cũng vẫy tay với bóng lưng của mèo con, Na Na Quả và Mễ Quả nhìn nhau, dùng tiền của ba nó mua pudding…sao…Vậy “một đống” hết bao nhiêu tiền?
Anh sinh viên bán hàng thuê trong cửa hàng tiện lợi rất đau đầu, cậu bé đáng yêu có đôi mắt xanh ngọc này nói muốn mua pudding, nhưng cửa hàng của họ chỉ còn lại ba chiếc cuối cùng.
“Em muốn mấy chiếc?”.
“…”. Em muốn ăn tám chiếc, Na Na Quả và Mễ Quả mỗi người sáu chiếc, Đại Bảo quá béo rồi chỉ ăn ba chiếc, tám cộng sáu là mười bốn, mười bốn cộng sáu là hai mươi, hai mươi cộng ba là hai mươi ba, La Vĩ Huyền dạy toán không tệ.
“Hai mươi ba chiếc”.
“…”. Im lặng, “Hay là em đến siêu thị mua đi”.
Anh bán hàng tốt bụng bảo mèo con đi siêu thị, pudding Thống Nhất trong siêu thị không bán lẻ, mèo con mua tám vỉ hai mươi tư chiếc, phải xách về tìm bọn Na Na Quả, thấy anh bán hàng đi ra từ cửa hàng tiện lợi, liền cao giọng cảm ơn, đi qua đưa cho anh ta một chiếc pudding, cách cậu băng qua đường khiến anh bán hàng sợ toát mồ hôi, mèo con nhìn cái túi ít đi một chiếc pudding, cảm thấy dường như ít đi rất nhiều, liền đi vào cửa hàng tiện lợi mua nốt ba chiếc cuối cùng.
Hai mươi sáu chiếc pudding…bốn con mèo ăn.
Thẩm Viên Trân dò hỏi địa chỉ của La Vĩ Huyền, nhân lúc buổi sáng đến tìm anh, trong ấn tượng, La Vĩ Huyền là người ngay cả ngày nghỉ cũng dậy sớm, có thói quen nhàn rỗi ở trong nhà, nhưng đến buổi chiều là không rõ hành tung, vì thế cô ta chọn thời điểm này đến tìm anh.
Ấn tượng của Thẩm Viên Trân đã không còn đáng tin, La Vĩ Huyền giờ đang ngủ như heo, nhàn rỗi hơn cả nhàn rỗi, đến chiều cũng chỉ ở nhà cùng mèo con làm bài tập, dạy cậu học, không phải người đàn ông độc thân hoàng kim nữa rồi, chỉ là một ông bố ngốc mà thôi.
Đi đến trước đại sảnh, cô nhìn lên tòa nhà lớn, xác định đây chính là nhà của La Vĩ Huyền.
Mùi nước hoa trên người cô gái khiến lũ mèo trên bờ tường liên tiếp hắt hơi, Thẩm Viên Trân dùng đồ xa xỉ, trong lòng không vui, trừng mắt nhìn lũ mèo, xua xua tay: “Cút, bẩn ch.ết đi được!”.
Mễ Quả bất động không nhịn được hắt hơi, Đại Bảo vừa hắt hơi vừa dáo dác nhìn ra đường chờ pudding về, Na Na Quả trưng vẻ mặt khó chịu.
(Người phụ nữ này! Dám quát bọn ta cút! Ta muốn xem xem đây là địa bàn của ai!).
Thẩm Viên Trân khinh miệt nhìn bọn nó, ánh mắt lướt qua Đại Bảo, lộ ra vẻ mặt chế nhạo.
“Ha ha ha! Con mèo mập! Mình bảo mà, súc sinh làm sao hiểu được đẳng cấp!!”.
Đại Bảo vẫn ngóng pudding nơi xa xăm, Na Na Quả tức điên.
(Đừng tưởng là mèo nghe không hiểu thì có thể nói ra những lời xúc phạm!!!).
“Meo ô meo meo ~~~ Meo a meo meo ~” (Đại Bảo thân mến ~~ Quay sang đây chút coi).
Đại Bảo ngốc nghếch vừa quay sang, sau lưng đột nhiên bị một đòn hung ác.
“Meo a ~~~ (Nhìn La ~~).
“Meo ô meo ô!!!!” (Đừng mà!!!!).
Đại Bảo bị Na Na Quả đánh bay ra ngoài, trong ánh mắt kinh ngạc của Mễ Quả rơi lên đầu Thẩm Viên Trân.
“Á á á!!! Bẩn thỉu! Cút ngay! Cứu tôi với!!”.
Đại Bảo vừa tiếp xúc với Thẩm Viên Trân hắt hơi càng dữ, Thẩm Viên Trân kêu lớn hơn nữa, dùng ví da đánh Đại Bảo, như một bà đồng cốt lên đồng nhảy lên nhảy xuống, bảo vệ xem mà trợn tròn mắt, tưởng cô ta mới trốn ra từ bệnh viện tâm thần, thật đáng thương!
“Meo!!” (Á!!).
“Meo eo!! Meo ô!!” (Đại Bảo!! Cẩn thận!!).
Mễ Quả và Na Na Quả cùng lúc kêu lên, Đại Bảo rơi xuống đất, lắc lắc đầu đứng lên, hít mũi ai oán nhìn Na Na Quả.
“Meo meo a meo!! Ô ô ~~~” (Chị làm gì vậy! Na Na Quả ~~~).
Thẩm Viên Trân siết chặt nắm đấm, đầu tóc bù xù không khác gì kẻ điên, quay đầu nhìn thấy Đại Bảo, không hề báo trước giơ chân đá Đại Bảo.
“Meo ô!” (Đại Bảo!).
“Méo!!” (Áu!!).
Đại Bảo lại bay ra ngoài.
Đúng lúc mèo con xách túi đi vào, một cục lông xù bay về phía cậu, theo phản xạ cậu buông túi đón lấy.
“Nặng quá!! Đại Bảo?! Là anh à!”.
“Đau quá! Nhóc con! Anh muốn ch.ết!”.
“Đại Bảo!! Anh sao vậy!”.
Đại Bảo vùi trong lòng mèo con, rất yếu ớt, mèo con nôn nóng.
“Pudding đâu?”.
Vẫn quan tâm đến pudding của mình.
“Đại Bảo bị con mụ xấu xa kia đá!”. Na Na Quả nhảy từ trên tường xuống tức giận nói, mèo con lo lắng nhìn về phía Mễ Quả, Mễ Quả dùng ánh mắt chỉ hướng Thẩm Viên Trân, Thẩm Viên Trân với vẻ mặt đắc thắng nhìn về bên này, địch ý nảy sinh!!
“Đồ xấu xa! Xin lỗi Đại Bảo mau!”.
Mèo con tức giận, Đại Bảo là bạn cậu, nếu trong thế giới mèo, lúc này sẽ nói: Ra đây! Tao với mày! Quyết đấu!
Na Na Quả và Mễ Quả dựa vào chân mèo con cọ cọ, Na Na Quả ngước đôi mắt quyến rũ về phía Thẩm Viên Trân khiêu khích.
Không phải kẻ tầm thường! Thẩm Viên Trân dò xét cậu bé trước mặt, quả thực là đáng yêu đến không thể tưởng tượng,ánh mắt cuốn hút chứa đựng ý chí kiên định, trông rất lanh lợi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, bên cạnh có ba con mèo, rất có duyên với động vật, khó đối phó.
“Sao cô phải xin lỗi nó! Cháu nghĩ cháu là cái thá gì!”.
Đứa trẻ giống như một con mèo, trông thật đáng ghét!
Pudding Thống Nhất