Chương 52: Ở lại bên em
Sinh nhật đẫm máu
Hôm nay đến đón Hàn Tuấn Thiên không chỉ có mình Mạc Phi Nhi, Bạch Uyển Nhi cũng ở đó. Cô giậm chân bước trên nền đá sáng bóng ở sân bay, khuôn mặt giận dữ cả hai tay cũng siết lại. Bạch Uyển Nhi kéo Mạc Phi Nhi ra khỏi vòng tay của anh rồi lấy bản thân mình thay thế.
“Hàn Tuấn Thiên, anh đi công tác về rồi sao…”
Hàn Tuấn Thiên bị sự xuất hiện của Bạch Uyển Nhi làm cho sững người. Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo Bạch Uyển Nhi ra khỏi lòng mình, anh đưa mắt kiểm tr.a xem Mạc Phi Nhi có bị làm sao không. Thấy cô vẫn bình thường, anh mới ra hiệu bảo Mạc Phi Nhi về xe trước. Sau đó anh mới quay ra nhìn Bạch Uyển Nhi: “Sao em lại ở đây?”
Bạch Uyển Nhi nũng nịu ôm lấy tay anh.
“Em nhớ anh quá mà. Sao nào? Anh không nhớ em sao. Anh giận đấy à.”
Hàn Tuấn Thiên đưa Bạch Uyển Nhi vào trong một quán cà phê nhỏ trong sân bay. Có lẽ hôm nay anh phải nói toàn bộ sự thật rồi. Anh không thể cùng một lúc ở bên người này lại vẫn nuôi hi vọng cho người khác. Anh làm vậy vừa có lỗi với Mạc Phi Nhi và tiểu bảo, cũng có lỗi với Bạch Uyển Nhi. Hàn Tuấn Thiên quyết định hôm nay sẽ cho tất cả một câu trả lời cuối cùng, cũng cho cả ba biết quyết định của anh.
“Bạch Uyển Nhi, anh cũng đang muốn đi gặp em.” Hàn Tuấn Thiên đưa tay khuấy cốc café trước mắt.
Bạch Uyển Nhi nghe vậy, khuôn mặt cũng giãn ra. Cô vui vẻ kéo ghế đến gần anh hơn
“Hàn Tuấn Thiên, anh mấy ngày qua vẫn ở bên cô ấy sao? Anh chẳng lẽ động lòng với cô ấy rồi.” Vừa nói khuôn mặt cô vừa ấn sâu vào lòng anh, tiếng nói cũng nghẹn ngào.
Hàn Tuấn Thiên lần nữa kéo cô ra khỏi lòng mình, anh cố gắng giữ khoảng cách với cô. Quả quyết nhìn vào mắt cô, anh lấy hết dũng khí của mình để nói cho cô quyết định của mình: “Xin lỗi em, Bạch Uyển Nhi. Lời hứa một năm với em, anh không thực hiện được. Anh xin lỗi em. Bây giờ người anh muốn ở bên là Mạc Phi Nhi. Người anh yêu cũng là cô ấy. Anh biết nói như vậy là quá đường đột với em, nhưng anh không thể cứ tiếp tục như vậy nữa. Anh không thể đồng thời ở bên Mạc Phi Nhi và ở bên em được. Anh cũng quyết định sẽ nuôi tiểu bảo cùng cô ấy.”
“Anh … tại sao anh lại có thể nói dễ dàng như vậy. Không phải là anh bảo anh yêu em sao? Cô ấy gặp anh sau em, lại còn dùng hình thức hèn hạ nhất để có được đứa bé, tại sao anh lại yêu cô ta. Anh nói đi, em sai ở đâu? Anh không thích em ở điều gì, anh nói đi. Em sửa là được mà…”
Bạch Uyển Nhi khóc nấc lên, cả khuôn mặt cô đẫm trong nước mắt. Nhật Thiên đau lòng nhìn cô. Cả cô, Mạc Phi Nhi và tiểu bảo đều không có lỗi. Lỗi là ở anh, là anh không hiểu rõ lòng mình nên gây đau khổ cho người khác. Nhưng, anh không thể tiếp tục sai lầm này nữa, cũng không tự lừa dối bản thân nữa.
“Bạch Uyển Nhi, em đừng khóc nữa. Em không có lỗi gì cả, cả Mạc Phi Nhi cũng vậy. Anh đã yêu cô ấy từ trước khi có tiểu bảo rồi. Là anh không giữ được lòng mình, em hoàn toàn không sai gì hết. Em quên anh đi được không? Đừng khóc nữa. Anh không thể ở bên em như ngày trước nữa, cũng không thể trên danh nghĩa là bạn tải của em được nhưng anh vẫn sẽ là anh trai em. Anh vẫn sẽ giúp đỡ em, quan tâm và yêu thương em được không? Em là cô gái tốt, cũng xứng với người tốt hơn anh.”
Bạch Uyển Nhi cuối cùng cũng nín khóc. Cô mở to đôi mắt mọng nước nhìn anh. Một lúc sau cô mới nghẹn ngào: “Anh đã quyết định như vậy… Em không có trách anh… Anh phải hạnh phúc.”
Nói rồi cô lao ra cửa bỏ mặc Hàn Tuấn Thiên ngồi trầm mặc trong góc. Thấy bóng Bạch Uyển Nhi đi khuất, anh rút điện thoại ra gọi quản lý của cô: “Bây giờ đến sân bay Bắc Kinh đón cô ấy đi. Khoảng thời gian này tâm trạng cô ấy không tốt, anh dành thời gian quan tâm cô ấy hơn một chút.”
Cúp máy, anh cũng đứng lên rời đi.
Mạc Phi Nhi ngồi nghịch nghịch ngón tay trong xe. Cô thực cũng rất tò mò xem anh sẽ nói gì cùng Bạch Uyển Nhi, cũng tò mò quyết định của anh là gì. Nhưng, Mạc Phi Nhi không dám nghe, cũng sợ đáp án mà anh đưa ra. Sợ rằng những ngày tháng hạnh phúc trước chỉ là một giấc mơ, cũng chỉ là khoảng thời gian anh dành cho tiểu bảo không hơn. Ngồi trong xe, Mạc Phi Nhi vừa mong anh xuất hiện cũng mong anh mãi mãi đừng đi ra. Cô thà tự nguyện tin vào những gì mình thấy, tin vào tình cảm dịu dàng của anh dành cho mình những ngày qua. Nhưng, Hàn Tuấn Thiên rồi cũng phải xuất hiện, anh đâu thể ở mãi trong sân bay.
Hàn Tuấn Thiên mở cửa xe bước vào mang theo luồng khí lạnh bên ngoài. Anh mỉm cười xoa đầu cô. Bây giờ anh có thể tự tin đứng trước mặt Mạc Phi Nhi và tiểu bảo rồi. Mạc Phi Nhi rất muốn hỏi anh chuyện vừa rồi nhưng thấy anh nói nên cô cũng thôi.
Hàn Tuấn Thiên yên lặng ngắm cô. Nhìn cô tò mò muốn hỏi khuôn mặt cứ chốc chốc nhìn anh rồi lại kìm lại cúi gằm xuống. Hàn Tuấn Thiên cuối cùng cũng không giữ nổi kiên nhẫn. Bây giờ, nhìn cô khó chịu anh cũng cảm thấy như vậy, thậm chí còn cảm nhận sâu sắc hơn.
“Sao nào? Em muốn hỏi anh về Bạch Uyển Nhi. Hay muốn hỏi tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”