Chương 69: Ly hôn
- Mình xin lỗi, chuyện đó mình cũng không biết.- nói rồi Bạch Tuấn Phi nhanh chóng cúp máy.
Ngày hôm ấy, Hàn Tuấn Thiên đi khắp các sân bay, mắt dáo dác tìm kiếm. Bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, anh mừng rỡ chạy đến nhưng rồi lại thất vọng, anh nhận nhầm người. Tuấn Thiên mệt mỏi về căn hộ, ngồi thụp xuống ghế sopha. Phi Nhi, em đang ở đâu? Anh đau khổ vò tóc, tại sao lại bất cẩn như vậy, tại sao anh lại ngủ quên để cô rời đi mà không hề hay biết. Mắt Hàn Tuấn Thiên nhìn chăm chăm vào chân mình, lúc tỉnh dậy anh vội tìm cô nên không để ý, vết thương ở chân đã được băng bó lại, là cô làm sao? Khẽ nhướng môi cười khổ, Phi Nhi vẫn còn lo lắng cho anh như vậy sao? Chắc chắn chuyện này còn có uẩn khúc... Mạc Phi Nhi, anh nhất định sẽ tìm ra em.
Điện thoại Hàn Tuấn Thiên reo lên, là số của Thanh Hân, đúng lúc anh muốn gọi cho cô ấy, anh nhanh chóng nhấc máy.
- Tuấn Thiên. Là tôi, Thanh Hân đây. Thủ tục li hôn em gái tôi nhờ tôi xử lí, giấy nó cũng đã kí rồi, ngày mai sẽ gửi đến cho anh. Anh cũng nhanh kí đi.- Thanh Hân giọng lạnh lùng. Cô vẫn nhớ cái cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy em mình. Mới mấy ngày sao trông con bé nhếch nhác đến thế. Khi nhận cuộc gọi cô vẫn cứ ngỡ là nó đi du lịch như lời Tuấn Phi kể, thì ra không phải, nó vẫn ở Trung Quốc, chưa từng rời đi đâu hết. Đôi mắt con bé đỏ mọng, chắc chắn nó đã khóc rất nhiều. Khi con bé cử động cô vô tình nhìn những dấu hôn mờ ám trên cổ, cô đã tức giận con bé, thậm chí còn tát nó nhưng vẫn không moi được chút tin tức gì. Con bé chỉ im lặng khóc và đòi đi nước ngoài. Con bé còn muốn cô hứa với nó chắc chắn phải hoàn thành thủ tục li hôn cho nó đồng thời cũng không được nói với bất cứ ai nó sẽ đi đâu.
- Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Tôi cần nói chuyện trực tiếp với cô ấy.- Hàn Tuấn Thiên nôn nóng trả lời
- Con bé đã không còn ở đây nữa rồi. Mọi chuyện sẽ giao cho luật sư giải quyết. Đây là lần cuối cùng tôi nhờ cậu, xin cậu hãy thành toàn cho con bé. Hãy để Phi Nhi bắt đầu lại, nó cũng tìm được người trong lòng rồi…
Dù cho Phi Nhi không nói, cô vẫn đoán được chủ mưu của tất cả mọi chuyện chính là người đàn ông này. Con bé cũng chịu đựng quá đủ rồi, cô không muốn anh ta tiếp tục tổn thương con bé nữa. Nếu Hàn Tuấn Thiên không đồng ý, có lẽ hai người sẽ phải gặp nhau ở tòa, như vậy sẽ càng rắc rối.
- Người trong lòng… là Vũ Mặc Luân sao? Cô ấy đi cùng Vũ Mặc Luân sao? Hai người họ đang yêu nhau…- Trái tim anh quặn đau, vậy ra những gì cô nói là đúng. Mười ngày với cô không thay đổi được gì, cô chưa từng yêu anh, cũng sẽ không yêu anh. Quãng thời gian tươi đẹp kia thì ra là anh tự mình đa tình.
- Đúng vậy, anh biết cũng tốt. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn giấu anh nữa. Nếu anh còn chút tình cảm với con bé, hãy kí đơn li hôn đi.- Dù lôi Vũ Mặc Luân là chuyện ngoài ý muốn nhưng có lẽ làm vậy sẽ khiến Hàn Tuấn Thiên từ bỏ, Thanh Hân cũng đành hùa theo.
Đầu dây bên kia yên lặng thật lâu, cuối cùng anh quả quyết nói vào trong điện thoại: “ Tôi đồng ý.Tôi sẽ li hôn”
Tắm rửa xong làm cho đầu óc Hàn Tuấn Thiên như được thanh tỉnh. Anh có giận cô không? Không, mọi chuyện đến nước này đều tự do anh làm nên, anh không có quyền trách cô, không có quyền từ chối quyết định của cô. Mở tủ quần áo, Hàn Tuấn Thiên dừng mắt ở chiếc hộp màu đen. Tay anh run run mở nắp hộp, màu đỏ tươi đập vào mắt. Đây là chiếc khăn len cô tặng anh làm quà giáng sinh. Cô đã đi rồi, mùi hương của cô cũng nhạt phai, hơi ấm của cô cũng lạnh dần chỉ còn kí ức nhắc nhở anh, một hồi ức tuyệt đẹp nhưng mãi mãi chỉ còn là quá khứ. Hàn Tuấn Thiên đem chiếc khăn ra ngoài, em đi rồi, mùa đông này nếu anh đeo nó liệu còn hết ho nữa không? Anh lại cười khổ, nụ cười chua chát như chính trái tim anh vậy. Trong hộp còn có đôi găng tay cô tặng đêm giáng sinh, anh nhớ đến lời hứa không thành. Anh luôn vậy, luôn vô tình làm thương tổn cô, níu kéo cô lại ư, anh không có tư cách.
Cô có lẽ đã quên anh rồi, vậy cũng tốt nhưng anh cả đời chắc chắn sẽ không quên được cô, không quên được mùi hương hoa hồng nhàn nhạt cô hay dùng, không quên được hơi ấm cô đem đến cuốc đời anh mùa đông năm ấy. Tất cả sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất với anh, nhưng cũng là khoảng thời gian đau khổ nhất của em, Phi Nhi, em hãy cứ quên đi nhé. Quên anh đi và bước tiếp cuộc sống mới…
Hàn Tuấn Thiên lặng lẽ đững trước của phòng cô. Căn phòng cô ở, thời gian cô ở một mình luôn ngủ trong phòng cho khách. Căn phòng nhỏ hẹp vốn không đủ để cô chứa quần áo nhưng ngày ngày cô vẫn sống trong đó, ngay khi có anh hay không có anh ở nhà. Cô lặng thầm xâm nhập vào không gian của anh, dành cho mình một góc nhỏ, lặng thầm chịu đựng nỗi cô đơn. Hàn Tuấn Thiên đẩy cửa bước vào.
Tách…
Cả căn phòng bừng sáng. Đây là lần đầu tiên Tuấn Thiên thực sự vào thế giới của Phi Nhi, căn phòng được bài trí đơn giản. Anh cười nhìn chiếc giường đơn, cô ấy đổi giường, anh không hay biết. Cô mua tủ, anh cũng không biết. Cô dán giấy dán tường màu hồng, anh cũng không biết. Anh nhẹ nhàng bước đến bên tủ quần áo, hai chiếc tủ chật ních quần áo nhưng có một tầng toàn đồ của tiểu bảo đủ thấy cô mong chờ đứa bé này ra sao. Phòng cô rất ấm áp, bài trí khá đơn giản. Hàn Tuấn Thiên tò mò mở ngăn kéo ra, ngăn kéo này có khóa nhưng chìa lại cắm luôn ở đây, anh băn khoăn không biết trong đấy cô cất giữ thứ gì. Giấy đăng kí kết hôn được xếp ngay ngắn bên trong, cô luôn nghiêm túc với cuộc hôn nhân này còn anh lại không biết trân trọng để giờ mất đi rồi mới hối tiếc.
Đầu thu trời chỉ mát mẻ, cái oi bức đã không còn nhưng hôm nay, ngay chính trong căn phòng này, anh lại thấy mình rất lạnh. Quàng khăn lên cổ, đeo găng tay lên, nằm xuống giường cô. Phi Nhi, anh phải làm sao đây?
Mặt trời lại lên một ngày mới bắt đầu, cứ như vậy thời gian cũng chầm chậm trôi.
Ngày đầu tiên, hình bóng của cô ngập tràn trong tâm trí.
Ngày thứ hai, anh dường như đã quên rồi nhưng chỉ bất giác nhìn thấy đôi dép đi trong nhà của cô, hình ảnh cô nấu cơm, cô xem ti vi, cô lau nhà hiện về. Hàn Tuấn Thiên lại nhốt mình trong phòng của cô.
Ngày thứ ba, bận rộn làm việc để không còn thời gian suy nghĩ vậy mà mới về đến nhà, nghe thấy tiếng ti vi lại tưởng cô về. Anh mừng rỡ mở cửa, cả nhà tối đen. Có lẽ anh điên rồi, anh nghe nhầm hay tự mình tưởng tượng ra thôi.
Một tuần, hai tuần, một tháng, một năm, bốn năm. Thời gian trôi đi, Hàn Tuấn Thiên càng cảm nhận được tầm quan trọng của Phi Nhi với mình. Nhớ cô đã là một căn bệnh, ngắm ảnh cô đã trở thành một sở thích, nói chuyện với cô lại trở thành một thói quen…
- Phi Nhi à, về với anh đi. Anh mệt rồi, anh cần uống thuốc…