Chương 74: Anh…anh…sao anh lại ở đây?
Mãi về sau thằng bé mới thốt ra câu hoàn chỉnh:
- Cháu không có bố. Cháu chỉ có mẹ thôi.
Tuấn Thiên thoáng sững người. Anh vội đưa tay xoa lưng thằng bé, anh lại nhắc nó nhớ kỉ niệm không vui rồi.
- Bố không sống với mẹ con cháu. Mẹ cháu bảo bố cháu phải bảo vệ trái đất, không thể ở bên mẹ con cháu được.
Tuấn Thiên chăm chú lắng nghe An An thao thao bất tuyệt. Nghĩ bố mình là siêu nhân chắc chỉ có mình cô nói với con như thế.
- Chú biết không, mẹ cháu bảo bố cháu là siêu nhân bạc hà. Cháu sinh ra cũng có mùi bạc hà như bố cháu. Chú ngửi thử xem.
Nói rồi An An cũng vội vàng đứng dậy, cả cơ thể không vững đổ ập vào người anh.
- Chú, chú có mùi bạc hà. Không lẽ chú là…. Papa của cháu.- đôi mắt to tròn của An An lại hướng về phía anh, anh nhìn thấy trong đôi mắt có chút trông mong chờ đợi.
Hàn Tuấn Thiên khẽ xoa đầu nó, mỉm cười lắc đầu. Anh cảm thấy không nên nói dối trẻ con vẫn tốt hơn.
An An thấy vậy mặt tiu nghỉu buồn bã, chậm rãi trở về phòng. Thấy bộ dạng rầu rĩ của thằng bé, Hàn Tuấn Thiên không khỏi đau xót, anh thật sự rất muốn gật đầu. Nhiêu đấy cũng đủ thấy An An mong gặp bố thế nào. Đợi lúc cái bóng dáng nho nhỏ mất sau cánh cửa, Hàn Tuấn Thiên mới quay ra nhìn người phụ nữ say mèm trên ghế. Anh lấy chậu nước ra lau người rồi thay áo cho cô. Cô nôn ra đầy ngực, dính cả vào đồ lót. Hàn Tuấn Thiên nóng mặt nhìn người phụ nữ vẫn ngủ li bì không biết gì, tay anh từ từ cởi từng món đồ trên người cô. Cơ thể anh lại phản ứng sao? Tuấn Thiên cười khổ, tay cũng thao tác nhanh hơn, nếu không anh sợ sẽ mất kiểm soát mà chạm vào cô. Đưa cô vào phòng, dù rất muốn nằm cạnh Mạc Phi Nhi nhưng lại sợ cô khó chịu nên anh ra nằm trong phòng khách.
Reng…reng…reng…
Mạc Phi Nhi khổ sở vươn tay tắt đồng hồ, hôm qua uống nhiều bia khiến đầu cô choáng váng. Cô đã tự về nhà sao? Trong đầu lại nhớ tới lời nói hôm qua của An An: “ Mẹ ơi mai con đi dã ngoại với lớp, mẹ nhớ phải dậy sớm đưa con đi học đúng giờ đấy”. Đúng rồi hôm nay An An đi chơi với lớp, cô hoảng loạn rời giường. Làm vệ sinh xong, đầu vẫn hơi nhức, Mạc Phi Nhi lê thân vào phòng An An, thằng bé đang nằm ngủ ngon lành trên giường.
- Tiểu heo, dậy đi nào. Ngoan dậy đi chả phải hôm nay lớp con đi dã ngoại sao? Không dậy là lỡ xe ở nhà đây.-cô dịu dàng vỗ vào mông An An.
- Mẹ… để con ngủ… đi dã ngoại,… đi dã ngoại…- An An lập tức đứng dậy, lao ngay ra ngoài.
Mạc Phi Nhi sững người ngồi trên giường, trên môi hiện lên nụ cười, An An luôn làm cho cuộc sống của cô sôi động hơn. Bốn năm qua, tuy chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống nhưng căn nhà luôn tràn ngập tiếng cười.
- Oa, có bánh bao xá xíu ạ.- An An sung sướng ngồi vào bàn ăn.
Mạc Phi Nhi dịu dàng xoa đầu thằng bé, đặt cốc sữa xuống: “ Ăn từ từ thôi, còn sớm mà.” Tuấn Thiên bị mùi bánh bao làm cho hấp dẫn, tối hôm qua anh cũng chưa ăn gì. Anh đứng dậy, men theo mùi thơm đi vào bếp.
Mạc Phi Nhi bị sự xuất hiện của anh làm cho giật mình, cô vội đứng dậy chỉ tay về phía anh: “ Anh…anh…sao anh lại ở đây? Lại cởi trần đi lại trong nhà tôi?”. Bị giọng nói giận dữ của cô làm cho tỉnh ngủ, Tuấn Thiên mỉm cười xảo quyệt ngồi xuống: “ Chuyện đêm qua em mau quên vậy sao? Là ai say xỉn nôn lên người anh? Là ai không đi nổi phải để anh cõng về?” Nói rồi quay sang cười với An An: “ Tiểu An, có bánh bao xá xíu à. Đúng món chú thích”
Bánh bao xá xíu là thứ mà An An thích nhất nhưng nghe thấy Tuấn Thiên bảo vậy thằng bé không đành lòng mà cẩm một chiếc bánh bao đưa lên trước mặt anh: “Chú cũng thích bánh bao xá xíu ạ. Chú… chú… có muốn thử một cái không?”. Dù sao ông chú này hôm qua cũng cực khổ đưa mẹ về, chiếc bánh bao này coi như thay lời cảm ơn của cậu vậy.
Hàn Tuấn Thiên vui vẻ nhận lấy bánh bao của cậu bé. Nhưng sao vậy, sao anh lấy mà không được, An An đang cầm chặt không muốn rời. Anh đành buông tay, vui vẻ nói: “ Chú không đói nữa. Cháu giữ lại mà ăn đi.” Mạc Phi Nhi khó hiểu nhìn anh, hôm qua anh ta đến đây bằng cách nào, hôm qua cô uống say không biết có nói những điều không nên nói ra hay không? Cô lại tiếp tục đăm chiêu nhìn Nhật Thiên thấy anh không có biểu hiện gì khác thường mới khẽ thở phào. Đợi An An vào phòng lấy cặp cô cũng đi thay đồ, Tuấn Thiên bị bỏ rơi trong phòng bếp. Nhìn chồng bát đũa chưa rửa, anh khẽ mỉm cười tiến đến, hóa ra có những thói quen mà cô không bao giờ sửa được, cả anh cũng vậy.
Phi Nhi vui vẻ nhìn mình trước gương, bộ váy mới mua này thật đẹp. Chính vì dự án làm ăn sắp tới mà cô đã tự đầu tư cho mình bộ trang phục này, không ngờ bên đối tác lại là Hàn thị xem ra cơ hội mặc sau này cũng không có. Đi ra đến bên ngoài, nhà cửa đã im ắng, cô buông lỏng thần kinh, hóa ra anh ấy về rồi, thật may quá. Mạc Phi Nhi nhẹ nhàng đi vào bếp lấy hộp cơm cho tiểu bảo thì bị một hình ảnh làm cho đứng hình. Hàn Tuấn Thiên đang vô tư rửa bát cho mẹ con cô.
- Này, dừng lại. Sao anh lại rửa bát, mau mặc áo rồi về đi.- Cô tiến lại gần đẩy anh ra, bữa sáng không cho anh ăn, cô cũng không mặt dày để anh phải rửa bát thế này.
Thấy bộ dạng lúng túng của cô, anh khẽ nhíu mày cười đùa nói: “ Cũng sắp xong rồi, chỉ là anh không thích nhìn thấy bát đũa bẩn thôi.” Nói rồi lại tiếp tục chăm chú rửa. Những kí ức lại ùa về trong suy nghĩ, đã bốn năm rồi, tại sao cô vẫn cố chấp ghi nhớ, tại sao lại vì một hành động nhỏ nhặt của anh mà nhớ lại tất cả. Cô quá mệt mỏi rồi, càng ở gần anh những chuyện quá khứ sẽ ngày càng hiện về, tốt hơn vẫn nên tránh anh xa xa một chút. Bây giờ cô đã có An An. Tuấn Thiên cũng có Bạch Uyển Nhi, mọi chuyện cũng đã trở về quỹ đạo của nó, hãy xa cách anh ấy một chút, có lẽ vậy sẽ tốt hơn Mạc Phi Nhi à…