Chương 87: Cháu bảo vệ mẫu thân thôi
- Tuấn Thiên, này, anh đừng ngủ sớm vậy chứ. Tôi hỏi anh một chút, dậy đi.
Hàn Tuấn Thiên ậm ừ trả lời cô rồi lại ấn đầu cô ngủ tiếp.
Mạc Phi Nhi trườn lên người anh, cô liên tục véo má anh buộc anh tỉnh táo:
- Ừ - Hàn Tuấn Thiên chăm chú nhìn cô. Anh chờ cơ hội này lâu lắm rồi, anh không muốn nhắc lại sợ cô lại vì thế mà tống anh ra khỏi nhà.
- À thì chuyện đó, tôi không biết có phải vì tôi mà hủy hợp đồng không nữa? Anh nghĩ liệu có sao không? – Mạc Phi Nhi thấp thỏm hỏi.
- Không sao đâu, em yên tâm đi. Cô ấy chắc chắn sẽ tham gia. Việc ở quán café em nghe anh giải thích. – Hàn Tuấn Thiên vuốt tóc cô.
- Tôi không muốn nghe gì cả.- Mạc Phi Nhi cố chấp che hai tai mình lại. Cô rất sợ nghe đáp án từ anh. Cô sợ anh thừa nhận thực ra anh còn tình cảm với cô ta.
Hàn Tuấn Thiên lúng túng gỡ tay cô ra, anh gằn từng chữ:
- Em không muốn cũng phải nghe. Anh đã từng bảo em chỉ nghe và tin những lời anh nói thôi mà. Em đừng ghen nữa được không? Anh thực chấm dứt với cô ấy rồi.
- Tôi đâu có ghen, anh nhầm rồi. Đàn ông thì không ghen với phụ nữ đâu? – Mạc Phi Nhi bực bội quay lưng về phía anh, lần quay này rất mạnh làm cô suýt nữa ngã dập mặt may mà anh kéo cô lên kịp.
Hàn Tuấn Thiên lập tức hiểu ra ý của cô. Thì ra cô vẫn còn giận chuyện hồi nãy. Anh ghì sát cô vào lòng:
- Anh chỉ thấy mỗi em là phụ nữ thôi, em đừng giận nữa mà. Như em nói phụ nữ không ghen với đàn ông. – Anh yêu chiều nói vào tai cô.
Mạc Phi Nhi nghe thấy anh nói thì ngượng ngập quay mặt sang chỗ khác. Không nhìn cũng biết mặt cô đang đỏ bừng. Người đàn ông này sao lại dễ ảnh hưởng đến cô như vậy chứ. Cô thừa nhận, cô không phải đối thủ của anh.
Mạc Phi Nhi nhớ về chuyến du lịch cuối tuần, cô nhổm dậy hỏi anh:
- Cuối tuần này anh có bận gì không?
- Có chuyện gì sao?
Hàn Tuấn Thiên hiểu được ý cô, anh liền nói anh rất bận, có lẽ không tham gia được. Mạc Phi Nhi nghe vậy thì tỏ ra chán nản nhưng anh chắc chắn trong lòng cô đang vui mừng như điên. Cô được lắm.
- Anh ở đây cũng được thôi nhưng mà tôi là mẹ đơn thân, tiền nong không đủ bao nuôi anh, anh phải trả tiền thuê nhà đó. Anh biết kiếm được chỗ ăn ngủ ở đất Thượng Hải này khó khăn lắm nên là giá cả hơi mắc một chút. Còn nữa anh sang phòng khác ngủ đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong phòng ngủ của tôi. Này anh nghe không hả? Này này… - Mạc Phi Nhi vỗ vỗ vào mặt anh, người đâu mà ham ngủ vậy chứ.
- Anh biết rồi, ngủ đi em. Anh mệt quá. – Hàn Tuấn Thiên nhắm chặt mắt ôm cô vào lòng. Cả hai cùng bước vào giấc ngủ.
Café đen
Ping…ping…ping
Mạc Phi Nhi nhìn bức ảnh mãi cho đến khi Hàn Tuấn Thiên cựa mình cô mới hoảng sợ vứt máy ảnh vào trong túi, rồi chạy phắt vào trong nhà vệ sinh.
Mạc Phi Nhi lau tóc bước trở lại trong phòng. Hai người đàn ông vẫn đang say sưa giấc nồng. -An An, dậy đi con. Nhanh lên không mẹ cho ở lại đấy…
Mạc Phi Nhi vỗ mông Đậu Đậu, cô lấy máy sấy trên tay thổi vào khuôn mặt say ngủ của con. -Mẹ,… mẹ con đang mơ đẹp mà. – An An tức giận bật dậy, động tác của thằng bé đánh thức người đàn ông bên cạnh. Hàn Tuấn Thiên lờ mờ mở mắt, anh đưa tay xoa đầu An An:
- An An, sao cháu lại leo sang đây? – Tuấn Thiên véo má thằng bé.
- Cháu bảo vệ mẫu thân thôi. – An An cũng bắt chước véo lại má anh. Bộ dạng hai người đàn ông làm Phi Nhi bật cười, cô lại lấy máy ảnh ra chụp trộm. Hay quá cô có thêm mấy tấm ảnh mới cho quyển album của con.
Mạc Phi Nhi búi tạm mái tóc lên, cô bế thốc thằng bé vào nhà vệ sinh.
Gió thổi từng đợt làm hàng cây ven biển nghiêng ngả cũng làm rối tung mái tóc suôn mượt của người mẫu. Uyển Nhi nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía ống kính. Từng bức hình đều đẹp đến từng centimet.
- Tuyệt lắm Uyển Nhi. Tốt, cô nhìn sang bên này. Quá đẹp. Thêm hai bức nữa. Perfect! Hôm nay chúng ta xong rồi. Cảm ơn mọi người- Nhiếp ảnh gia vui vẻ đóng máy. Anh không ngại hết lần khen ngợi vẻ đẹp của Uyển Nhi. Đúng là người mẫu hạng A có khác, chụp bức nào đẹp bức nấy không cần phải tốn quá nhiều thời gian.