Chương 99: Chạm mặt
Kem nẻ
Mới đầu đông mà thời tiết đã lạnh buốt. Mạc Phi Nhi co ro bước trên con đường đi bộ rải rác lá vàng rụng. Từng đợt gió rét căm quét qua khuôn mặt trắng nõn của cô. Lá cũng theo gió mà bay lên rồi lả lướt trong không trung. Đông Bắc Kinh rất lạnh, Phi Nhi trước khi ra khỏi nhà đã dán mấy miếng giữ nhiệt nhưng cơ thể vẫn không ấm lên chút nào. Cô đỗ xe bên đường. Hôm nay bên công ty yêu cầu mang sản phẩm mới sang trung tâm thương mại của Hàn thị. Sản phẩm đợt này là bước đột phá của công ty nên cô không yên tâm để người khác mang mà chính bản thân tự đem đến. Giao sản phẩm xong thì nhóm cô sẽ mở một hàng dùng thử nho nhỏ để làm cuộc khảo sát khách hàng.
Bước vào trung tâm ấm áp hơn hẳn, Mạc Phi Nhi khẽ vươn vai vặn mình xua đi cảm giác cứng ngắc ở sau lưng. Sau vụ tai nạn cơ thể cô hồi phục rất nhanh chỉ có chỗ lưng cứ đi dưới trời lạnh sẽ căng cứng đến khó chịu. Mạc Phi Nhi giao mĩ phẩm cho cửa hàng rồi cùng Thiên Như và một số đồng nghiệp đi phân phát tờ rơi trong trung tâm.
Cô đứng co ro trước cửa. Đứng ở đây sẽ phát được nhiều tờ rơi nhất nhưng cửa cứ đóng mở liên tục nên gió bên ngoài cứ chốc chốc lại thốc vào người cô. Cứ mỗi lần cửa mở, Phi Nhi lại chịu đựng cái lạnh, nhanh chóng rời vị trí ấm áp mà xông đến khách hàng.
- Chị ơi, đây là sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi. Mời chị xem qua. Chúng tôi đang mở hàng dùng thử trên tầng mười, mời chị đến tham gia. -Em gái, kem dưỡng da mùa đông của công ty Beauty plus đang dùng thử ở tầng 10…
- Bạn ơi, tầng 10 đang có quầy dùng thử mĩ phẩm….
Hôm nay Hàn Tuấn Thiên dành thời gian đi mua sắm cùng Bạch Uyển Nhi. Tối hôm trước anh thấy rất có lỗi với cô nên quyết định dành chút thời gian ở bên cô, giúp cô quên đi cảm giác bất an trong lòng. Uyển Nhi thấy anh đi cùng thì rất vui vẻ. Cô nép mình vào lồng ngực anh, cả cơ thể cũng phó mặc di chuyển dựa vào bước chân của anh. Hai người đi bên cạnh nhau rất xứng đôi.
Hàn Tuấn Thiên vừa bước vào trong trung tâm thương mại đã bị hình ảnh bên cạnh làm cho sững sờ. Sao lại trùng hợp như vậy, anh lại gặp cô ta ở đây. Bạch Uyển Nhi nhìn thấy Mạc Phi Nhi thì lại nhớ về chuyện tối hôm trước cãi vã với Tuấn Thiên. Được lắm xem hôm nay cô còn mặt mũi nào mà xuất hiện nữa không.
- Mời anh chị xem sản phẩm mới của chúng tôi. – Phi Nhi di chuyển sang cặp nam nữ vừa mới bước vào. Khi cô nhìn rõ khuôn mặt của Uyển Nhi thì cả người sững lại. Không trùng hợp thế chứ.
- Sao lại nhìn tôi như vậy, tay là do cô để ở dưới nên tôi vô tình giẫm phải. Tuấn Thiên chúng ta đi. – Bạch Uyển Nhi làm bộ vô tội cầm tay cô lên.
Mạc Phi Nhi không thể nhẫn nhịn được nữa, cô vung tay tặng cho cô ta một phát tát trước mắt rất nhiều người.
- Cô… cô dám đánh tôi. Cô biết tôi là ngôi sao hạng A không? Cô là cái thá gì mà dám đánh tôi.
Hàn Tuấn Thiên chứng kiến toàn bộ sự việc. Hôm nay Uyển Nhi quá đáng rồi. Anh cũng hiểu được phần nào. Có lẽ cô muốn trừng phạt người phụ nữ này vì lần cãi nhau tối hôm trước. Anh thở dài nhìn hai người phụ nữ.
Đám đông thấy cãi nhau thì nhanh chóng vây lại. Trong đó cũng có cả fan của Uyển Nhi. Hàng loạt tiếng chửi rủa vang lên. Mạc Phi Nhi lúc này mới sững sờ nhìn vào tay mình. ch.ết thật cô lại không kiềm chế được rồi.
- Ôi đánh Uyển Nhi chảy cả máu miệng rồi kìa. -Phụ nữ nhẫn tâm thật
- Dám đụng cả vào người của Hàn tổng, chán sống rồi…
Mạc Phi Nhi hốt hoảng nhìn xung quanh. Đúng là có máu trên miệng cô ta nhưng đâu phải của Uyển Nhi đâu. Là máu trên tay cô mà. Cái bàn tay khô nẻ này. Tại cô ta dẵm lên tay cô trước, sao mọi việc lại trở nên thế này rồi.
Uyển Nhi không hổ danh là hạt giống mới của giới điện ảnh. Cô ta khóc ngay được, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt cùng những vệt máu trên khóe môi trông lại càng thương tâm. Mạc Phi Nhi cúi gằm mặt, lúi húi giấu tay mình ra sau lưng. Lần này nguy to rồi, cô đắc tội với cô ta lại phải chống chọi với lực lượng fan hùng hậu mà trước hết là công việc duy nhất của cô có lẽ cũng đi tong.
Hàn Tuấn Thiên lấy khăn tay lau máu trên mặt Bạch Uyển Nhi. Lần này xem ra anh không nói giúp chắc người phụ nữ kia sẽ rắc rối to. Anh không hiểu mình sao nữa. Uyển Nhi khóc anh sẽ mềm lòng nhưng hễ thấy người phụ nữ kia tất bật, nhìn vào đôi tay của cô anh lại rất đau lòng, cũng rất muốn che chở cho cô. Anh tự thuyết phục mình vì cô đang vất vả nuôi con của anh nên anh mới như vậy chứ không có lí do gì khác. Anh gọi điện thoại cho bảo vệ đến giải tán đám đông.
Phi Nhi thấy Tuấn Thiên không nói gì thì khẽ thở phào. Cô thà ch.ết không thể để mất công việc này được.
- Em vào trước đi. Chuyện này để anh giải quyết cho.- Tuấn Thiên đẩy Uyển Nhi về phía thang máy rồi nhanh chóng quay lại.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Uyển Nhi lau nhanh nước mắt rồi nở nụ cười chiến thắng: “Ha ha, Mạc Phi Nhi xem hôm nay Tuấn Thiên sẽ làm gì cô? Dám cả gan tát tôi, lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ.”
Mạc Phi Nhi thấy đám đông bị giải tán thì mừng thầm, Tuấn Thiên cùng Uyển Nhi cũng đã rời đi, có lẽ hai người họ cũng không muốn làm ầm lên, thật may quá. Tốt nhất cô nên nhanh chóng rời đi, ít ra Tuấn Thiên còn biết suy nghĩ, phán đoán xem ai đúng ai sai.
- Đứng lại.- Hàn Tuấn Thiên vừa quay trở lại đãthấy cô quay lưng bỏ chạy, trong lòng lại có chút không vui. Cô ấy lại tránh anh, đâu cần phải đối xử với anh như thế chứ.
Mới bước được một chút thì bị anh gọi giật lại. Đúng như cô đoán, anh ta đâu có bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, cô ngoảnh lại xin lỗi rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Cô không biết mình bị sao nữa, Mạc Phi Nhi tự tin đi đâu mất rồi chỉ còn một người con gái hèn nhát đang chạy trối ch.ết.
Hàn Tuấn Thiên thấy cô bỏ chạy thì lập tức đuổi theo. Hai người cứ vậy chạy đuổi bắt cả tầng một trông rất khôi hài. Cuối cùng vì quá mệt, Mạc Phi Nhi nhanh chóng trốn vào sau chậu cây lớn, thở dốc, anh ta sao vậy, rảnh quá hay sao mà đuổi theo cô. Rõ ràng anh ta thấy hết mà, Tuấn Thiên trước nay công tư phân minh giờ vì thương xót vợ sắp cưới mà bị mù rồi sao. Anh cũng đâu cần đuổi bắt cô lâu như thế. Cô đã xin lỗi rồi mà.
- Cô nghĩ sẽ trốn được tôi sao?- Hàn Tuấn Thiên từ đâu xuất hiện sau lưng cô.