Chương 105: Anh đừng giận em nữa. KHÔNG CÓ ANH EM SẼ CHẾT MẤT, EM KHÔNG THIẾT SỐNG NỮA
- Bát đũa là sao? Tôi không hiểu.- Tuấn Thiên quay ra nhìn cô tò mò hỏi.
Phi Nhi phát hiện mình lỡ lời thì nhanh chóng chữa cháy: “ À, không, không có gì. Đừng bận tâm.”
Tuấn Thiên thấy cô đi thì mỉm cười, ít nhất cô ấy không phải động vật máu lạnh. Sắp xếp xong chỗ ngủ cho anh, cô cũng nhanh chóng về phòng. Đúng cô làm thế vì muốn trả ơn anh vụ tai nạn, chỉ thế thôi, không có gì khác.
Mười hai giờ đêm, Tuấn Thiên lò mò ngồi dậy. Chắc tối qua anh uống nhiều nước nên buồn đi vệ sinh, anh men theo bức tường rồi vào nhà vệ sinh giải quyết. Bên ngoài trời rất lạnh nên anh cũng không thể ngủ ngon được, không lẽ anh lại quên chưa bật lò sưởi. Anh quay lại phòng rồi đặt lưng lên giường, tay bỗng động vào cái gì đó mềm mềm, âm ấm. Anh chủ động tiến lại gần rồi ôm vào lòng, bây giờ thì ấm hơn rồi, tốt thật. Mùi hương hoa hồng nhàn nhạt trong không khí nhanh chóng đưa anh vào giấc ngủ.
Bà nội của Tuấn Thiên
Đêm mưa đầu đông bất chợt giúp trời đất gột rửa đi màu xám xịt quen thuộc, thay vào đó là màu quang trong man mát như tiết trời mùa thu. Căn phòng của Phi Nhi rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô kê một chiếc giường đơn cùng với bàn làm việc và tủ quần áo. Cuộc sống ở Bắc Kinh khó khăn hơn Thượng Hải rất nhiều, sống ở đây làm cô nhớ lại những năm tháng đầu tiên đặt chân đến Thượng Hải. Lúc ấy không tiền, không nhà và không một người quen vậy mà cô vì An An từng bước gây dựng từ có việc làm đến có nhà trong chung cư, cuộc sống cũng từng bước ổn định. Mắt lờ mờ nhìn xung quanh, Phi Nhi uể oải xoay mình, tiến gần hơn nguồn ấm áp bên cạnh. Mắt lập tức mở to, cô không nhìn nhầm chứ, tại sao anh ta lại nằm đây, tay cô đưa lên dụi mắt, mí mắt cũng cụp lên cụp xuống liên tục hình ảnh người đàn ông vẫn không mất đi. Cô giật bắn mình, ngồi bật dậy, do cử động quá mạnh làm người nằm bên khẽ nhíu mày. Tuấn Thiên đang ngủ ngon bỗng tay cảm thấy trống trải liền khó chịu, anh thực sự thích cái gối ôm này, rất ấm áp. Phi Nhi thấy anh sắp tỉnh cũng lập tức lay người anh dậy, dù sao hôm nay cô cũng phải đi làm, còn phải đưa An An đi học nếu bây giờ không dậy sợ không kịp chuẩn bị bữa sáng cho con.
- Tuấn Thiên, anh dậy đi. Trời sáng rồi, mau dậy ngay tôi còn phải đi làm nữa- Phi Nhi vừa gọi vừa lay mạnh hơn. Nếu anh không dậy bây giờ, cô sợ An An trông thấy mà hiểu nhầm mà ôm hi vọng. Thằng bé còn quá nhỏ để hiểu được chuyện của người lớn, điều đó càng làm cô thận trọng hơn trong từng hành động của mình.
Tuấn Thiên mơ màng di chuyển theo sự lôi kéo của cô, áo được ai đó khoác cho, chân cũng được mang giầy cho sau đó cả người bị đẩy ra cửa. Đến khi bị cái lạnh cắt da cắt thịt xâm nhập anh mới thực sự thanh tỉnh, mới kịp phát hiện mình đã bị cô lôi ra ngoài từ bao giờ. Ánh mắt tiếc nuối nhìn vào cửa, anh thật không muốn rời đi sớm thế này. Tay phải bỗng cảm thấy âm ấm, Tuấn Thiên đưa túi giấy trước mặt lên cao, mắt nhìn tò mò, là cô đưa cho anh sao? Vừa mở túi ra, mùi bánh bao lan tỏa, lúc anh mơ màng ngủ chắc cô đã gói mấy cái cho anh mang đi ăn đường. Môi anh bất giác nhướng lên, trong lòng cũng nhen nhóm chút ấm áp nho nhỏ.
Tuấn Thiên nhanh chóng quay vào phòng làm việc, tay nhẹ nhàng mở túi bánh ra, là bánh bao xá xíu đúng loại anh yêu thích. Bánh bao nóng hổi vẫn còn tỏa làn hơi nghi ngút nhàn nhạt. Tuấn Thiên đưa lên miệng cắn một miếng. Hương vị này gợi cho anh một hồi ức mờ nhạt. Chiếc bánh bao khi ấy chắc cũng bằng tầm này. Một cô gái đưa chiếc bánh bao về phía anh nhưng khi anh ngẩng đầu lên đã thấy cô ấy quay đi mất. Khung cảnh khác lại xuất hiện khi mà chiếc bánh bao tương tự cũng đưa ra trước mặt anh, bàn tay nhỏ bé trẻ con anh không lẫn vào đâu được. Anh thấy An An đưa cho mình chiếc bánh bao, khuôn mặt tỏ rõ không đành lòng. Tuấn Thiên cố nhớ thêm một chút thì cơn đau đầu lại ập đến. Anh chống chặt tay xuống bàn, tay còn lại đỡ trán. Cơn đau dai dẳng không dứt khiến anh phải loạng choạng đứng lên, hai tay vồ vập lấy chiếc ngăn kéo. ch.ết tiệt! Có dùng bao nhiêu sức ngăn kéo cũng không mở ra, bàn tay run lập cập của anh không còn nghe theo bất cứ sai khiến nào từ đại não. Tuấn Thiên ngồi trượt xuống cạnh bàn làm việc. Cố hít thở để làm mình tỉnh táo đôi chút. Giọng nói phụ nữ lại như ẩn như hiện vang vọng bên tai, những hình ảnh mờ nhạt lại dội về như đang hành hạ anh.
Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, Tuấn Thiên cố gắng dùng chút sức lực bản thân vơ lấy chiếc điện thoại. Là Phi Nhi, anh cố nén cảm giác đau đớn rồi bắt máy:
- Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại. Anh lần sau đừng vứt linh tinh đồ của mình ở nhà tôi được không. Chiếc khăn quàng cổ của anh tôi mang cho bảo vệ rồi. Tí anh xuống nhận đi. Thế thôi.
Tuấn Thiên im lặng lắng nghe từng câu nói của cô, cơn đau đầu nhiều khi thắt lên khiến anh phải nghiến răng để giữ chặt chiếc điện thoại. Anh khan khan trả lời cô: “ Tôi biết rồi. Cảm ơn cô. Chuyện bánh bao tôi cũng cảm ơn.”
Tuấn Thiên bủn rủn cúp máy, sau đó tiếp tục ngồi dựa lưng vào cánh tủ. Cơn đau vừa nãy còn hành hạ anh đã không cánh mà bay. Thật kì lạ. Trước kia anh đau ít nhất cũng phải tầm 30 phút, bây giờ lại chỉ kéo dài chưa đến 15. Anh siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. Mồ hôi lạnh trên trán cũng ngừng tiết ra.
Tuấn Thiên mệt mỏi chống tay lên bàn, kéo cả cân thể mệt mỏi đứng dậy. Anh vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh để mình tỉnh táo. Vừa bước ra đã nhận được thông báo của thư ký Giang.
- Hàn tổng, Bạch tiểu thư muốn gặp anh ạ.- Thư kí Trương gọi báo cho anh biết. Anh mệt mỏi nói vào điện thoại “ Mời cô ấy vào.” Uyển Nhi vui mừng bước vào phòng, cuối cùng anh ấy cũng chịu gặp cô rồi. Nhìn thấy anh cô nhanh chóng bước lại gần ôm lấy cổ anh, cô không thể mất anh thêm lần nào nữa, hôm nay cô phải giải quyết bất đồng này của hai người: “ Tuấn Thiên, em sai rồi. Là do em mất kiểm soát, anh yên tâm bây giờ em nghĩ thông rồi, em sẽ không hành xử như vậy nữa. Em hứa, tối nay anh về với em đi, em không muốn một mình trong căn hộ đó. Nha anh.” Nói rồi cô áp má vào mặt anh, ánh mắt ngân ngấn nước, chợt nghĩ đến chuyện của Phi Nhi, cô nhỏ giọng nói thêm: “ Còn chuyện của Phi Nhi, em không truy cứu nữa, em hứa sau này cũng sẽ không gây khó dễ cho anh nữa. Anh muốn em xin lỗi cô ấy, em lập tức đi. Anh đừng giận em nữa. Không có anh em sẽ ch.ết mất, em không thiết sống nữa.” Cuối cùng cô không kiềm chế nổi mà bật khóc thành tiếng.