Chương 111: Để xem cô còn ngông cuồng được đến bao giờ?
Đang mải suy nghĩ, tay cô chạm vào một bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo. Cô theo phản xạ bật ngửa ra sau, nhìn khuôn mặt khó chịu của bà lão trước mắt cô mới thấy hành động của mình có bao phần thất lễ. Cô ái ngại cười ngượng nhìn bà. Bà cụ trông rất trẻ có lẽ ai gặp cũng nghĩ bà mới qua lục tuần nhưng đấy cũng là chưa nhìn thấy khuôn mặt mộc của bà. Cô đã quen rất nhiều bà cụ cũng tìm đến mĩ phẩm để níu kéo tuổi tác. Trong lòng cô lại cảm thán, càng nhiều tuổi người ta càng coi trọng nhan sắc. Bà cụ mỉm cười nhìn cô, nụ cười bề ngoài rất đôn hậu nhưng cô lại thấy có chút đáng sợ ẩn giấu trong đó. Bà lấy chiếc váy trên giá, nụ cười trên môi vẫn không tắt:
- Cô thấy chiếc váy này rất hợp với Uyển Nhi, cháu dâu của ta không?
Phi Nhi bất ngờ nghe bà cụ nói. Nghe những gì bà ấy nói cô cũng lờ mờ đoán ra là ai. Bà cụ nhìn thấy bộ dạng ngây người của cô thì lại tiếp tục:
- Tôi vốn không nghĩ cô lại đến những nơi đắt tiền thế này. Chỗ nay chỉ hợp với Uyển Nhi thôi. Chiếc váy đắt tiền này cũng vậy…
Nụ cười châm chọc một lần nữa lại thoắt ẩn thoắt hiện trên bờ môi nhăn nhúm của bà lão. Phi Nhi cũng nghe được hàm ý câu nói của bà ta, cô cũng cười lại đáp lễ, khuôn mặt trẻ trung cũng nhanh chóng trả lời:
- Cháu có lẽ phù hợp hơn với mấy cửa hàng đắt tiền hơn. Bà đúng có mắt nhìn, cháu cũng thấy mấy bộ váy ở đây không xứng tầm với cháu.
Nói rồi, cô làm bộ lễ phép cúi đầu rồi bỏ ra ngoài, đôi giày cao gót nện từng bước trên nền gạch sáng loáng đầy kiêu ngạo.
Hàn Lệ Sa nhếch môi cười khinh bỉ: “ Để xem cô còn ngông cuồng được đến bao giờ?” Chiếc váy trên tay vứt mạnh xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Tranh giành
Phi Nhi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn còn hiện lên nét mặt của người phụ nữ vừa rồi. Chỉ cần nhìn qua cũng biết bà ta không phải là người đơn giản, không biết cuộc gặp vừa rồi là vô tình hay cố ý nhưng trong lòng cô bỗng cảm thấy rất bất an, chắc hẳn sắp có chuyện xảy ra. Thiên Như chăm chú quan sát cô, Phi Nhi bị như thế từ lúc đi mua sắm về, tâm trạng cô cứ như đang trên mây. Phi Nhi như chìm sâu vào thế giới của riêng mình, Thiên Như mấy lần khơi truyện cô cũng ngơ ngác một lúc lâu mới tiếp lời. Cuối cùng, Thiên Như cũng không chịu được thái độ thờ ơ của cô thêm nữa, cô kéo Phi Nhi lại, khuôn mặt nghiêm túc gặng hỏi: “ Này, cậu sao vậy? Từ chiều đến giờ cứ ngơ ngơ ngác ngác. Nhìn khuôn mặt cậu biết là có tâm trạng. Khai mau.”
Giọng nói của Thiên Như nhanh chóng kéo Phi Nhi về thực tại, cô nhẹ nhàng đưa tách café lên miệng rồi mỉm cười trả lời: “ Không, chỉ là dạo đây có chuyện cần suy nghĩ thôi. Thế cậu và Vũ tiên sinh dạo này thế nào, bao giờ báo tin vui cho mình đây?” Cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình, cô tình lái câu chuyện sang hướng khác. Thiên Như nghe đến chuyện của mình thì lập tức quên ngay thái độ kì lạ của Phi Nhi, bắt đầu thao thao bất tuyệt về dự định sinh đẻ của mình.
Kính coong…
- An An, con ra mở cửa giúp mẹ đi.- Phi Nhi đưa muỗng canh lên miệng nếm thử, hơi nhạt rồi. -Vâng…- An An lười nhác ngồi dậy chạy ra cửa.- Cháu chào chú, mẹ ơi có thư… mẹ ơi, mẹ ra kí đi…- Thằng bé quay lại gọi lớn vào trong.
Phi Nhi chán nản lắc đầu, An An cái gì cũng kém chỉ có nghịch với mồm to là luôn hơn người khác. Tay cô run run nhìn phong bì người chuyển phát nhanh đưa cho, là thư từ tòa án, hay có sự nhầm lẫn gì sao nhưng khi đưa mắt nhìn lên địa chỉ thì đúng là có tên cô.
- Mẹ ơi ai gửi thế? – An An tò mò với tay lên định giành xuống để xem nhưng Phi Nhi đã nhanh chóng đoán ra ý định của thằng bé, cô kêu thằng bé đi tắt bếp rồi chạy vào phòng mở ra xem. Phi Nhi sững sờ nhìn nét chữ in trên mặt giấy. Bốn chữ “giành quyền nuôi con” đập ngay vào mắt cô. Cô ngồi gục xuống bên giường, cả hít thở cũng trở nên khó khăn hơn. Đầu óc Phi Nhi trở nên hỗn loạn. Phải làm sao đây, phải làm gì bây giờ. Cả cơ thể run rẩy, cô loạng choạng chống tay đứng lên. Không thể nào, Tuấn Thiên trước giờ chưa từng nuốt lời. Chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây, cô phải gọi cho Tuấn Thiên hỏi cho rõ ràng. Phi Nhi với lấy điện thoại trên tủ, bàn tay cô run run lướt trên màn hình. Ngón tay lạnh toát đến nỗi việc ấn vào danh bạ cũng trở nên khó khăn. Mất một lúc lâu cô mới gọi được cho anh.
Tút… tút…. Số máy quý khách vừa gọi tạm thời….
Cô không biết mình đã gọi cho anh mấy lần rồi. Lần nào cô cũng chỉ nghe thấy tiếng tút vô vọng cùng giọng nói đều đều của người bên tổng đài. Tuấn Thiên, anh đi đâu rồi, anh tưởng trốn được tôi sao? Cô lần mò tìm số bàn của Hàn gia, cô sẽ hỏi Hàn phu nhân, chắc chắn bà cũng biết chuyện này.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy nhưng người bên đầu dây bên kia lại là người mà cô không muốn nói chuyện nhất. Sao cô lại quên mất Uyển Nhi cũng là người nhà của Hàn gia, cuộc gọi đột ngột này cô không nên gọi thì hơn.
- Phi Nhi à, cô gọi có chuyện gì không?- Bạch Uyển Nhi mỉm cười quay sang nhìn bà Tuấn Thiên. Cả hai cùng trao nhau ánh mắt rất ăn ý. – Cô nói chuyện với bà nội nhé. Bà ơi, Phi Nhi cháu từng kể với bà đó. Bà nghe máy đi.
Hàn Lệ Sa đỡ lấy điện thoại, bà thư thái áp máy vào tai:
- Cô còn chuyện gì muốn tìm mẹ chồng cũ sao? Giọng nói của bà rất điềm đạm nhưng trải qua khoảng cách địa lý, từng câu từng chữ rót vào tai cô nghe thật lạnh nhạt. Cô lễ phép chào bà rồi đi luôn vào vấn đề chính:
- Chuyện giành quyền nuôi con này là thế nào ạ?
Lệ Sa nhếch môi cười, xem ra khoản tiền bà chuyển kèm với đơn đề nghị không lãng phí rồi. Tòa án làm việc cũng hiểu quả quá.