Chương 113: Sự cố chấp của bà nội
Sân bay Bắc Kinh
Tuấn Thiên thư thái cầm báo lên đọc. Một tuần qua, bên chi nhánh phía Quảng Châu gặp sự cố. Công trình xây dựng của Hàn thị bên ấy bị sập làm ch.ết một công nhân. Gia đình nạn nhân nhất quyết không chịu thỏa thuận, đòi kiện ra tòa. Tình hình quá gấp rút nên Tuấn Thiên phải đi máy bay ngay đến giải quyết. Dự án lần này là do phía công ty xây dựng Giang Châu làm chủ xây dựng, Hàn thị chỉ góp tiền đầu tư. Xảy ra tai nạn nghề nghiệp hẳn bên họ đã rút tiền đầu tư nên mới dẫn đến tòa nhà bị sập đổ. Tuấn Thiên rất ghét loại người làm ăn dối trá nên sau khi thỏa thuận xong với người nhà bệnh nhân, anh nhanh chóng rút vốn đầu tư và kiện công ty Giang Châu ra tòa. Trước giờ vẫn vậy, bất cứ kẻ nào dám qua mặt anh làm điều xằng bậy đều nhận chung một kết cục, Giang Châu cũng không ngoại lệ. Chắc chắn ngày mai cái tên Giang Châu sẽ không còn xuất hiện trên đất Quảng Châu nữa. Ánh mắt anh dừng lại ở dòng giật tít: “ Vụ kiện tranh giành quyền nuôi dưỡng của Hàn gia và Mạc gia.” Mấy ngày qua anh đi vắng, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn thế này sao? Tại sao không thấy Uyển Nhi báo gì, điện thoại cũng không thấy ai gọi tới. Với tính cách của Phi Nhi hẳn cô đã liên lạc với anh, tại sao mấy ngày vừa rồi không thấy tin tức của cô. Tuấn Thiên nhanh chóng gọi cho Phi Nhi nhưng không sao liên lạc được. Cuối cùng anh bấm số gọi cho thư kí Trương.
- Hàn tổng, cuối cùng anh cũng gọi cho tôi. Phi Nhi cô ấy tuần trước có đến hỏi tôi về anh. Tôi cố gắng gọi nhưng không thể liên lạc với anh.- Thư kí Trương nhanh chóng nói. Tuấn Thiên băn khoăn suy nghĩ, không thể nào mấy ngày ở Quảng Châu anh đều bật máy nhưng không thấy có cuộc gọi tới, chẳng lẽ có sự nhầm lẫn ở đây, cuối cùng anh nới lỏng và vạt, đưa tay lên trán yêu cầu: “ Cô lập tức điều tr.a cho tôi xem số của tôi đã bị chặn những số nào rồi lập tức báo cho tôi biết.” Anh nhanh chóng cúp máy, không khó khăn để anh biết người đứng sau mọi chuyện là ai nhưng anh thực không ngờ một mình cô có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo như vậy, chắc chắn là do bà nội anh nghĩ ra.
- Tuấn Thiên mừng anh về nhà.- Uyển Nhi vui vẻ ôm lấy tay anh kéo anh về phía bếp. Mặt hớn hở chỉ tay về phía bàn ăn- Anh xem, em và mẹ đã nấu toàn món anh thích.
- Em không có gì muốn nói với anh sao?- Tuấn Thiên bực bội gỡ tay cô ra, giận dữ hỏi.
- Có chuyện gì sao? À, ý anh là chuyện của An An, em muốn ngăn bà nhưng không được…- Cô làm bộ bất lực nhìn anh. Tuấn Thiên tức giận nắm chặt bả vai cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình mà quát: “ À là sao? Ý cô là cô không biết vì sao điện thoại tôi lại chặn số Phi Nhi, số thư kí Trương và số của Tuấn Phi sao…Hả, cô nói gì đi, hay cô cũng không biết tại sao lại như vậy?”
- Tuấn Thiên..anh bị làm sao vậy? Em… em…- Bạch Phi Nhi hoảng sợ nhìn người đàn ông đối diện. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ như vậy, từ sau tai nạn anh luôn dùng thái độ mềm mỏng với cô. Dù đôi lúc cô có hạch sách hay yêu cầu quá đáng thì anh đều mỉm cười chấp thuận nhưng lần này có lẽ anh đã giận thật rồi.
- Là bà bảo nó làm…có trách thì trách bà ấy…- Hàn Lệ Sa không vui xen vào.
- Bà, tại sao? Tại sao không cho cháu biết vụ kiện này?- Tuấn Thiên thống khổ quay sang nhìn bà.
- Tại vì sợ cháu sẽ nổi điên như thế này. Cô ta có gì mà cháu phải xem trọng như vậy chứ?- Bà ngồi xuống bàn ăn, đưa tay cầm cốc nước uống một ngụm rồi tiếp tục nhìn anh chằm chằm.
Tuấn Thiên im lặng quay lưng đi lên phòng, anh mệt mỏi phải trả lời rồi. Anh bất lực nằm lên giường, dù sao anh cũng không thể cãi nhau với bà được nhưng còn Phi Nhi, cô ấy phải làm sao bây giờ? Trong lòng anh rất thống khổ. Chuyện của An An ít nhiều anh cũng từng nói với cô, anh chưa bao giờ nuốt lời đến thế. Anh mệt mỏi lấy điện thoại ra rồi gọi cho thư kí Trương: “ Cô hẹn cô Mạc mai gặp mặt. Nói tôi có chuyện cần nói.” Trong máy rõ ràng có số của cô vậy mà ngón tay không sao ấn vào được phím gọi, nhắn tin thì soạn được mấy chữ lại xóa đi cuối cùng anh đành phải nhờ thư kí Trương giúp mình.
Tuấn Thiên sững sờ nhìn người phụ nữ trước mắt, cô gầy đi nhiều, trông cũng xanh xao và tiều tụy hơn trước. Ắt hẳn vì chuyện của An An, hôm nay anh hẹn cô ra cũng là để xin lỗi về việc này. Người phụ nữ này luôn khiến anh phải bối rối khi đối mặt, anh luôn cảm thấy có lỗi khi gặp cô. Tay hơi run run đưa ra, ánh mắt nhìn cô trân trân, có gì đó đau lòng, có gì đó ân hận và cả nhớ nhung. Trước khi đến đây anh đã thử mường tượng xem mình sẽ mở đầu thế nào, cũng nghĩ hàng loạt khả năng có thể xẩy ra nhưng khi ngồi đây, đối diện với cô anh lại không thể thốt nên lời. Nói gì với cô khi mọi chuyện đã rồi. Anh có nói anh đau lòng, anh hối hận vì đã phá hủy cuộc sống của cô thì cô có tin không. Tuấn Thiên thở dài não nề.
- Con dạo này thế nào? Sống bên đấy có tốt không?- Phi Nhi cố tình ngó lơ Tuấn Thiên, cô ấu yếm lau nước mắt cho con trai.
- Ngoan, là đàn ông sao lại khóc trước mặt phụ nữ.
Nhìn thấy nước mắt của con trai, cô cũng không kìm nén được mà mắt cũng hoen đỏ. An An của cô từ lúc nào lại mít ướt như vậy, chắc chuyện này đã làm thằng bé rất khổ tâm. Nhà đổi, trường học cũng bị đổi, người thân cũng đổi, một mình sinh sống với những người xa lạ như vậy, làm sao thằng bé có thể chịu đựng được.
Phi Nhi vẫn duy trì ngó lơ anh.Tuấn Thiên khó khăn lắm mới gặp được cô. Những buổi hẹn mà anh nhờ thư ký Trương sắp xếp cô cũng không tới, điện thoại cũng không nghe. Thêm nữa cô không sống ở căn phòng cũ mà chuyển về bên Mạc gia nên anh cũng không thể tới. Trong lòng có chút đau xót, bây giờ có lẽ cô đã chính thức coi anh là người xa lạ. Thật sự nếu có thể giúp cô trút hết gánh nặng thì bắt anh làm gì cũng được, nếu đánh anh mà cô có thể dịu đi phần nào thì bắt anh làm bao cát cho cô trút giận anh cũng bằng lòng. Nhưng thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của cô, anh không thể chịu đựng được.