Chương 119: Cô không được mang chắt của tôi đi
Phi Nhi cởi áo khoác cho con rồi bồng con lên. Chiếc áo của cô chạm nhẹ vào vết thương khiến thằng bé nhăn nhó.
- Cô đang làm cái quái gì thế hả? – Tuấn Thiên chạy đến giật lấy chiếc roi trong tay cô, anh bẻ nát chiếc roi thành nhiều mảnh nhỏ. Anh thực không ngờ cô ta lại độc ác như vậy, còn ra tay đánh trẻ con.
Phi Nhi đỡ con ngồi xuống giường rồi mở tủ lấy một bộ quần áo cho con, cô nhẹ nhàng mặc cho con sợ con đau đớn. Nước mắt men theo gò má chảy xuống. Khoác kín áo ấm cho con rồi cô bế con xuống nhà không muốn nói chuyện với bất cứ ai nữa. Uyển Nhi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
- Cô dám đánh An An, cô sẽ phải trả giá. – Tuấn Thiên thấy Phi Nhi bước ra ngoài thì lập tức đi theo. Từ giờ anh sẽ không để cô một mình nữa.
Hàn Lệ Sa thấy cô bế con đi ra ngoài thì lập tức đứng trước cổng ngăn lại.
- Cô mang chắt tôi đi đâu.
Phi Nhi hít một hơi sâu, cô nghiêm giọng nói: “ Mời bà tránh đường”
Hàn Lệ Sa vẫn cố chấp đứng đó. Đừng hòng mang chắt của bà đi đâu cả, chắt bà sẽ không theo một người phụ nữ điên khùng như vậy.
- Bà, để cô ấy đi đi. – Tuấn Thiên chạy xuống cầu thang lập tức chạy đến kéo bà ra ngoài.
- Cháu sao vậy, bây giờ còn bênh nó. Hôm nay là ngày sinh nhật mẹ cháu cũng là ngày bà nói với cả nhà về yêu cầu kết hôn với Uyển Nhi. Giờ cháu đang đứng về phe nào đây. Tuấn Thiên tức giận gằn từng chữ:
- Cháu sẽ không kết hôn với người phụ nữ đã đánh con mình.- Nói rồi anh kéo cô và con ra xe.
Phi Nhi không còn nghĩ được nhiều, cô cũng vội lên xe anh ngồi. Cả hai cùng đưa con đi bệnh viện. Bác sĩ nhìn những vết thương trên lưng thằng bé, định nói thêm gì nhưng bị ánh mắt đe dọa của Tuấn Thiên nên đành im lặng. Bác sĩ nói đây chỉ là thương ngoài da, chịu khó bôi thuốc hai tuần sẽ khỏi. Phi Nhi nghe bác sĩ nói cũng yên tâm hơn. Thật may vì hôm nay cô phát hiện ra.
Tuấn Thiên thấy con bị thương thì vô cùng trách bản thân, anh hận vì sao mình thấy con buồn mà chưa từng tìm hiểu sâu hơn, vẫn tin tưởng vào chuyện thằng bé sẽ bước ra khỏi nỗi buồn tiếp tục cuộc sống vui vẻ. Bàn tay anh siết mạnh trên vô lăng, khuôn mặt tràn ngập tự trách.
Phi Nhi bế con về nhà, bôi thuốc cho con rồi đặt con nằm xuống, bàn tay thằng bé vẫn nắm chặt tay cô không có ý định buông. Cô để mặc thằng bé, bản thân cũng nằm xuống. Hai mẹ con có lẽ đã rất mệt mỏi nên nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuấn Thiên sau khi đắp thêm chăn cho hai mẹ con thì ra ngoài phòng khách gọi điện thoại: “ Thư ký Trương, cô lập tức tìm những thông tin về tôi mấy năm qua, cả về Uyển Nhi nữa. Cử người theo dõi nhất cử nhất động của Uyển Nhi.” Tuấn Thiên cau mày nhìn ra bên ngoài. Anh không biết phải làm thế nào nữa. Trước anh làm Phi Nhi tổn thương, còn bây giờ kể cả con trai bị đánh anh cũng không biết. Anh chán nản ngồi bên cạnh giường, anh nắm chặt tay cô. Phi Nhi, từ giờ anh sẽ không để em ủy khuất nữa. Anh đưa tay cô lên khẽ hôn. Đây là hai người mà anh coi trọng hơn cả sinh mệnh của mình.
- Không, không. Cháu xin lỗi. Cháu sai rồi,…
Phi Nhi bị tiếng khóc thét của An An làm cho tỉnh giấc. Cô hốt hoảng lay thằng bé dậy. Lúc chạm vào vầng trán đang nhăn nhó của thằng bé đôi bàn tay cô mới giật nảy, cả người thằng bé nóng như đổ lửa, cơ thể mồ hôi cũng toát ra, bàn tay nắm chặt và cơ thể thì liên tục ngọ nguậy. Phi Nhi khản cổ gọi con nhưng thằng bé cũng không dậy, đôi mặt vẫn nhắm nghiền chìm sâu vào cơn ác mộng. Mãi một lúc sau thằng bé mới thiếp đi. Phi Nhi chạy vào phòng lấy khăn ấm lau cho con, đôi bàn tay cô run rẩy lau nước mắt cùng mồ hôi trên khuôn mặt thằng bé. Nước mắt Phi Nhi cũng chảy dọc theo khuôn mặt cô, đôi bàn tay vỗ về An An, giọng nói cô dịu dàng truyền đến: “ Không sao đâu con. Về nhà rồi, về nhà rồi…”
Hàn Tuấn Thiên vốn muốn ngủ lại ở nhà Phi Nhi một đêm. Anh lo lắng ngộ nhỡ đến tối An An có làm sao thì anh cũng có thể ở bên giúp đỡ cô nhưng khi anh vừa đặt lưng xuống ghế sopha di động bên hông lại rung liên tục. Hàn Tuấn Thiên nhíu mày cầm máy lên xem, điện thoại rung từ lúc anh ở bệnh viện nhưng anh không có thời gian cùng tâm trạng nghe máy. Anh uể oải nhận máy:
- Cuối cùng cháu cũng nghe rồi- Hàn Lệ Sa cao giọng nói vào trong điện thoại.
- Bà nội, chuyện gì thế ạ? – Hàn Tuấn Thiên mệt mỏi nhận máy.
- Cháu còn biết ta là bà nội của cháu cơ à? Tốt rồi, giờ cháu bị con hồ ly tinh đó mê hoặc. Con cũng mang cho cô ta, người cũng ở bên cô ta. Bây giờ cháu còn muốn cho cô ta thêm gì nữa, cả tài sản nữa hả?
Hàn Tuấn Thiên mệt mỏi day trán, bà nội anh lại muốn gây thêm chuyện gì nữa đây.
- Tuấn Thiên, cháu còn nghe máy không đấy? Sao im lặng thế?
- Cháu vẫn đang nghe.
- Được cháu nghe cho rõ đây. Uyển Nhi muốn gần gũi thằng bé nhưng là thằng bé không hiểu chuyện liên tục đòi mẹ nên con bé mới dạy dỗ một chút. Cháu đừng vô lý như vậy, con bé dù sao có yêu thương thằng bé mới dạy dỗ nó một chút. Chưa gì hơi một tí mẹ nó đã mang nó đi. Bây giờ cháu ngay lập tức mang thằng bé về đây.
- Cháu vô lý hay mọi người vô lý. Chính bà đòi thằng bé từ mẹ nó. Lúc ấy bà đảm bảo sẽ nuôi dạy tốt nó. Giờ thì sao, nó bị đánh sưng tím cả người ngợm không một ai biết. Cháu không nghĩ đấy là dạy dỗ, đấy là bạo hành. Bây giờ bà không có quyền mang thằng bé đi, cháu cũng không có quyền, cháu làm bố thằng bé mà nó bị đánh, bị sang chấn tâm lý mà không hay biết gì. Bà, cháu xin bà, dừng lại thôi.
Lệ Sa giận dữ hét vào trong máy, bàn tay cầm điện thoại cũng run run:. Tiên Hiệp Hay
- Cháu đang hỗn với bà đấy à? Cháu nghe đây… Tuấn Thiên nặng nề nói vào điện thoại rồi lập tức cúp máy:: “ Bà, cháu mệt rồi. Chuyện này để lúc nào cháu về nói tiếp. Bà đi ngủ đi, muộn rồi.”