Chương 131: Anh, anh, sao anh lại ngồi đây?
Còn người phụ nữ bên cạnh. Là bà anh nói với cô ta, hình như cô ta cũng không có ý định từ bỏ.
Phi Nhi gật gà gật gù ngủ gật, lần này công ty cô tài trợ mĩ phẩm cho một showroom váy cưới, là phía công ty cử cô đi quản lý. Cô dựa vào ghế tính ngủ một chút, đầu quẹo sang vai người đàn ông bên cạnh. Anh ta quá thấp, nói đúng hơn là lưng quá ngắn, cô tụt xuống vai anh ta mà cổ sắp gãy đến nơi. Cô chưa kéo đầu lên thì hắn ta đã huých mạnh khiến đầu cô lăn sang bên cạnh, đập vào cửa sổ, Phi Nhi xuýt xoa nhìn chằm chằm tên đàn ông khó ưa. Đã xấu trai lại còn không lịch thiệp, đôi mắt cô quét sang nhìn phía bên kia. Họ, cũng quá thân mặt rồi, tay cô ta đang để ở đâu thế kia, còn bờ vai kia nữa, nó là của cô cơ mà. Phi Nhi giận dỗi quay đầu nhìn ra ngoài.
- Anh này, anh đổi chỗ cho tôi đi. – Nhật Thiên vỗ vai người đàn ông vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh.
- Anh ngồi cạnh cô gái xinh đẹp kia sao? – Hắn ta nhìn sang cô gái xinh đẹp đang ngủ trên máy bay.
- Đúng, anh đổi đi – Tuấn Thiên nhanh chóng đáp lại, vừa nhìn thấy cô, anh đã muốn đến ngồi cạnh rồi nhưng vì theo phép lịch sự vẫn phải ngồi bên cô gái đó một chút. Người đàn ông nhanh chóng đồng ý, anh ta có chút kinh ngạc nhìn Tuấn Thiên. Có tên đàn ông nào lại nhường chỗ ngồi cạnh một cô gái xinh đẹp như vậy chứ.
Phi Nhi vốn thấy bên cạnh dường như chật chội hơn nhiều, cái đầu nghiêng nghiêng của cô dịch dần dần rồi tựa vào người đàn ông bên cạnh. Sao bây giờ lại không phải cong cổ, cô ti hí nhìn sang, khuôn mặt Tuấn Thiên đang gần ngay trong gang tấc.: “ Anh, anh, sao anh lại ngồi đây? Anh về chỗ đi. “ Nói rồi cô bực bội quay người ra cửa sổ, tưởng chỉ thế này cô sẽ tha cho hai tuần trước sao, quên đi.
Tuấn Thiên tựa cằm vào vai cô, cả cơ thể cũng xích lại gần, người phụ nữ của anh ngay cả giận dỗi mà cũng đáng yêu như vậy.
- Anh buông ra, anh không thấy xấu hổ à? Tôi đang mệt, anh bỏ ra để tôi ngủ.
Nói rồi cô ngồi thẳng người, đôi mắt nhắm chặt, làm bộ không quan tâm đến anh. Tuấn Thiên chờ cô ngủ an ổn mới chỉnh tư thế của cô tựa vào vai mình, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Không phải chứ, anh ta cũng ở cùng khách sạn với cô. Thế là cô vẫn phải tiếp mặt người phụ nữ đó. Đáng ghét.
- Cô Mạc, đi ăn tối sao?
- Cô Mạc, cô cũng đi mua sắm sao?
- Cô Mạc, cô cũng đi xông hơi sao?
Không phải chứ, sao cô ta, à không sao anh ấy biết nhất cử nhất động của cô vậy. Lại còn đi đâu cũng dẫn cái đuôi này theo, thật tức ch.ết mà.
Showroom váy cưới.
- Vâng đây là bộ váy cưới được mong đợi nhất trong năm nay của nhà thiết kế Hạ Hoa. Chiếc váy cưới sang trọng sẽ được đấu giá sau buổi trình diễn hôm nay.
Phi Nhi ngước nhìn chiếc váy cưới rực rỡ phía trên. Chiếc váy tay lửng xòe rộng trắng tinh khôi. Trên ngực được khảm pha lê lấp lánh, đuôi váy theo ren vô cùng trang nhã, đằng sau váy xẻ lưng rất rộng trông rất quyến rũ. Chiếc chum đầu cũng tạo nên một bộ đồng đều với chiếc váy. Phi Nhi ngây ngất trước chiếc váy cưới, món đồ này, cô cũng chưa từng thử qua dù đã kết hôn một lần. Trong lòng có chút tiếc nuối. Đúng là chiếc váy được trông mong nhất, vừa mới đem ra đấu giá mà đã rất nhiều người ra giá, Chiếc váy này quả thực là niềm ao ước của phụ nữ nhưng với mức giá như vậy, cô không thể trả nổi. Thêm nữa có mua về cô cũng không biết bao giờ mới được mặc.
- Vâng giá cuối cùng 50 triệu nhân dân tệ, chiếc váy này thuộc về Hàn tổng.
Mọi ánh mắt kể cả cô dồn về cặp nam nữ đang đứng phía xa. Anh ta mua cho cô ta sao? Đàn ông đúng là đồ giả dối, mới hôm trước ở máy bay còn đến giảng hòa với cô. Hôm nay mua váy cưới cho người khác, không thể tin tưởng được.
Tống Nhã Kỳ mỉm cười ngắm nhìn anh, chiếc váy này, cô rất ưng.
………….
Tống Nhã Kỳ đỡ Tuấn Thiên vào trong phòng, hôm nay xem anh ta còn hờ hững với cô không. Cô đã thuê bồi bàn bỏ ít thuốc vào li rượu của anh. Một chút nữa thôi, anh ta sẽ muốn cô mà không kiềm chế được.
Tuấn Thiên không phải không nhận ra biểu hiện kì lạ của cơ thể mình cùng khuôn mặt e lệ đang giấu nét xảo trá của người phụ nữ kia. Đáng ch.ết, cô ta dám bỏ thuốc anh.
Anh dùng chút sức lực sót lại, anh nói với cô ta đi tắm trước. Sau đó, anh lần mò đi ra ngoài, xuống tầng dưới.
Cộc côc… cộc cộc…
Phi Nhi đang ngâm mình trong bồn tắm nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức khoác áo tắm đi ra ngoài. Cô mới đặt đồ ăn cách đay 15 phút thôi mà, khách sạn này làm ăn chuyên nghiệp quá.
- Tuấn Thiên.. Sao anh…?
Tuấn Thiên chưa chờ cô nói hết, anh xông vào trong phòng đem cửa khóa lại.
- Anh, anh tính làm gì? Mà, anh bị sao vậy, mặt mũi đỏ gay đỏ gắt, giờ còn thở gấp nữa. – Phi Nhi lo lắng ngồi bên cạnh anh, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt lên trán kiểm tr.a thân nhiệt.
- Em bỏ ra đi. Anh bị người ta cho dùng thuốc.
Phi Nhi tức giận đứng dậy, cô quắc mắt nhìn anh:
- Anh nghĩ tôi là gì? Giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh à? Bây giờ người anh đi tìm là…
- Uyển Nhi chứ gì? Đừng quên cô ta ở trong tù rồi.
- Không phải, là Tống Nhã Kỳ.