Chương 45: Dụng tâm lương khổ

Quả nhiên, giờ tuất hai khắc Khuyết Tĩnh Hàn liền tới Vĩnh Hòa cung.
Chu Anh phúc thân đón chào: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng."
Khuyết Tĩnh Hàn đem nàng dìu lên ôm như trước: "Ái phi đừng đa lễ, bữa tối dùng chưa?"


"Có lẽ là buổi trưa ăn nhiều quá, liền không muốn ăn, ăn chút cháo rau dưa, giờ lại cảm thấy có chút đói bụng." Chu Anh nghịch ngợm cười,"Hoàng Thượng cùng tần thiếp lại ăn chút được không?"


"Ái phi đã thịnh tình mời, trẫm sao có thể phật ý tốt ái phi?" Gia Nguyên đế cười,"Thôi Vĩnh Minh, sai ngự thiện phòng chuẩn bị ti vũ cô vân, phật thủ kim quyển, lại thêm chút cải trắng cay (kim chi), phối hợp cháo tôm bóc vỏ không thể tốt hơn."


丝雨菰云 - ti vũ cô vân - nấm hương, củ cải, cà rốt,... xắt sợi xào chín rắc lên đống miến (được vun thành đống hình tròn trên đĩa).


佛手金卷 - phật thủ kim quyển - dùng thịt heo, bột bắp, củ năng làm nhân; dùng trứng gà thêm bột bắp quấy đều rán mỏng làm vỏ. Cho nhân vào cuộn thành cuốn dài chừng 10cm, lấy dao mỗi 2cm cắt một dao, nhưng không cắt đứt mà để lại khoảng 1cm, cắt 4 lần, đến lần thứ 5 cắt đứt. Sau đó đun nóng dầu cho vào rán chín.


Bữa tiệc này Chu Anh ăn rất vui sướng, Gia Nguyên đế chỉ ăn vài miếng, ở một bên nhìn nàng ăn: "Trẫm cảm thấy ái phi nhất định là con mèo nhỏ tham ăn chuyển thế."


available on google playdownload on app store


Vô nghĩa, nửa đời người lĩnh cặp lồng đựng cơm (cơm hộp) của kịch tổ, hiện tại thật vất vả đầu thai vào người có thể ngồi ăn chờ ch.ết, nàng làm sao có thể không nắm chặt mà hưởng thụ?


Chu Anh dừng một chút, vẻ mặt sầu lo: "Hoàng Thượng đây là ghét bỏ tần thiếp? Lần trước ghét bỏ tần thiếp rất ngốc, hiện giờ lại ngại tần thiếp ăn nhiều?"


"Nàng thích níu lấy ý trong lời nói của trẫm, nghe ra một phiên ý tứ khác." Gia Nguyên đế vô cùng thân thiết thay nàng vuốt vuốt búi tóc bởi vì cúi đầu ăn cháo mà rớt xuống, ánh mắt lại giữ kín như bưng, "Thanh Nhi là người của trẫm, thủ pháp kình đạo đều vừa đúng, nàng nên an tâm dùng. Đúng rồi, trẫm mới vừa rồi nhìn thấy bồn thủy tiên kia nàng đặt ở trong điện, cũng thập phần hợp lý, thủy tiên có công hiệu an thần, so với hun hương bình thường tốt hơn nhiều."


Chu Anh đã xác định đây là bẫy Gia Nguyên đế thiết kế, tự nhiên không thể tiếp tục giả vờ ngốc, rồi lại không thể thập phần khôn khéo.


"Đã là người của hoàng thượng, tần thiếp lại như thế nào dùng không an lòng?" Chu Anh nghiêng đầu cười với hắn, "Hoàng Thượng tặng bồn hoa thủy tiên kia, hôm nay vừa đúng lúc nở, mùi hương cũng rất thơm. Tần thiếp nghe nói thủy tiên này thích ở nơi ánh sáng đầy đủ, còn lo lắng đặt tại nội thất sẽ sống không tốt. Lục La, mau chút chuyển qua nội thất đi."


"Ái phi quả nhiên trí tuệ dị thường." Gia Nguyên đế cười nhìn nàng một cái, cũng không biết là khen ngợi hay là trách móc.


"Thanh Nhi, công đạo của bổn cung ngươi nghe rõ ràng?” Hoàng Hậu nhàn nhã phẩm trà sữa mới làm, tựa hồ rất hợp ý, “Bổn cung nhớ rõ trong nhà ngươi còn có ca ca cùng một muội muội phải không, lúc này đây ngươi nếu làm bổn cung hài lòng, thì bổn cung sẽ thả ngươi xuất cung trước thời gian cùng người nhà đoàn tụ."


"Hồi nương nương, nô tỳ nghe rõ ràng." Thanh Nhi quỳ trên mặt đất, ngữ khí thập phần kiên định.
"Được rồi, đi thôi, đừng làm cho người khác nghi ngờ.” Hoàng Hậu vẫy lui nàng.


"Nương nương, ngài đây là tội gì a? Nàng bất quá chỉ là tiệp dư nho nhỏ, mặc dù là sinh hạ hoàng tử, cũng sẽ không uy hϊế͙p͙ được đại hoàng tử a, huống chi nàng đâu phải chắc chắn sẽ sinh hạ hoàng tử a." Hạnh Chi khuyên chủ tử.


"Cho nên bổn cung dặn dò Thanh Nhi nếu là sinh hạ hoàng tử liền hành động, nếu là sinh hạ công chúa bổn cung thì sẽ phóng nàng một con đường sống. Về phần đại hoàng tử...” Hoàng Hậu mềm nhẹ vỗ về bụng, ánh mắt sâu thẳm, "Nhị hoàng tử vốn sinh ra đã kém cỏi không chịu nổi đại nhậm (trách nhiệm lớn), Tam hoàng tử không được Hoàng Thượng yêu thích, hy vọng của bổn cung chỉ còn ký thác vào tứ hoàng tử trong bụng này."


Hạnh Chi ngẩn nửa ngày, chung quy không nói lời gì nữa. Nàng sao không rõ nỗi khổ của chủ tử, chỉ là mạo hiểm như vậy, nếu Hoàng Thượng đã biết thì sao bây giờ?


"Hạnh Chi, ngươi cũng đừng khuyên bổn cung nữa, bổn cung biết như vậy thật sự quá mạo hiểm. Lúc trước khi Tuệ thục nghi sinh nhị hoàng tử, bổn cung có bao nhiêu lo lắng ngươi cũng biết, Tuệ thục nghi kêu đau một đêm, bổn cung cũng lo lắng một đêm. Lo lắng Vu thái y làm việc bất lợi, lo lắng mẫu tử nhị hoàng tử bình an... Bất quá may mắn, Tuệ thục nghi cũng quá yếu ớt, một ít xạ hương liền lấy tánh mạng của nàng ta, làm nhị hoàng tử cũng bị thương căn cơ. Thời điểm Trương quý phi sinh hạ đại công chúa, bổn cung cũng trắng đêm không ngủ. Nhưng Hoàng Thượng một lòng thiên hướng nàng ta, bổn cung căn bản không có cơ hội xuống tay, chỉ có thể ở Cảnh Nhân trong cung ôm đại hoàng tử bởi vì rơi xuống nước mà sợ tới mức lạnh run một đêm đều chưa từng chợp mắt.” Hoàng Hậu thở dài thật sâu, "Có thể là lão thiên gia đều đứng về phía bổn cung, Trương quý phi nàng được sủng ái lần nữa cũng sinh không được hoàng tử, vậy trong lúc này nàng nhất định đoạt không được cung vị này của bổn cung."


“Bổn cung vốn đã bỏ xuống phần tâm tư này, nhưng ý trời khó đoán, bổn cung lại mang thai. Đây là lão thiên gia đang thương hại bổn cung, cho nên giúp bổn cung. Thư tiệp dư nếu là sinh hạ hoàng tử, không thể giữ lại, ngôi vị thái tử, chỉ có thể là hoàng tử trong bụng bổn cung."


Chu Anh đang ăn bánh trôi hoa quế ngự thiện phòng làm, Bách Hợp báo lại Hoa Hảo Dực Khôn cung cầu kiến.
"Nô tỳ thỉnh an Thư tiệp dư."
"Đứng lên đi, là Thục phi nương nương sai ngươi đến truyền lời?" Chu Anh cũng không chú ý nhiều lắm, đang dùng bữa ở thiên điện trực tiếp tiếp kiến nàng.


Hoa Hảo cầm hộp trong tay đưa tới: "Thục phi nương nương nhớ rõ Thư tiệp dư từ nhỏ thích ăn bánh hoa thập cẩm, hôm nay mệnh riêng phòng bếp nhỏ làm, sai nô tỳ đưa tới cho Thư tiệp dư."
什锦花糕 - bánh hoa thập cẩm


Chu Anh biết Thục phi này tự nhiên sẽ không hảo tâm như vậy: "Ngươi trở về nói với chủ tử ngươi, ta tạ ơn phần tâm ý này của nương nương nhà ngươi."
"Thư chủ tử, Thục phi nương nương còn sai nô tỳ truyền lời cho chủ tử, thỉnh chủ tử ngày khác đến Dực Khôn cung một chuyến."


"Ta biết rồi, chính là hiện giờ thân mình nặng, không có phương tiện, đợi qua chút thời gian, ta chắc chắn tự mình đi bái phỏng Thục phi nương nương. Lan Tương, thay ta đưa Hoa Hảo đi ra ngoài đi." Chu Anh tiếp nhận Lục La đưa sữa hạch đào, nhấp môi, "Có chút nhạt, lần tới cho thêm chút đường nữa."


Không quá hai ngày, An Thanh Bình liền mang đến tin tức nói là Đô Sát viện Ngự Sử và Khương đại nhân hợp lại sâm một quyển hộ bộ thượng thư Chu Thiên Bảo, danh mục sâm tấu rất nhiều, tham ô nhận hối lộ, kết bè kết cánh, nhiễu loạn kỷ cương. Hoàng Thượng dưới sự giận dữ đem Chu Thiên Bảo hạ tù, đại lý tự và hình bộ cùng thẩm tr.a xử lí án này, Đô Sát viện vì tị hiềm, không được tham dự điều tra, thẩm lí và phán quyết án này.


Chu Anh sau khi nghe xong thập phần trấn định: "Các ngươi đều đi xuống đi, đừng lo lắng cho ta, Đại Lý tự cùng Hình bộ từ trước đến nay chấp pháp nghiêm minh, nhất định có thể cho hộ bộ thượng thư một cái công đạo."


An Thanh Bình mới vừa lui ra được một nén nhang liền nghe thấy bên ngoài thông truyền, Thục phi nương nương giá lâm.
Chu Anh biết trong nội tâm nàng sốt ruột, cũng không có thay quần áo, gian nan đứng dậy đón chào, hơi hơi phúc thân hành lễ.


"Muội muội mau chút đứng dậy, hai tỷ muội không cần làm đại lễ này!" Thục phi đem nàng nâng dậy, thập phần hiền lành, "Muội muội hiện giờ đã là sắp chín tháng rồi, ban đêm ngủ được an ổn?"


"Mấy ngày trước đây quả thật ngủ được không an ổn, từ khi Thanh Nhi đến đây, muội muội liền ngủ an ổn hơn, quả nhiên là người hầu hạ qua Hoàng Hậu nương nương." Chu Anh cười mở miệng, thập phần thỏa mãn.


Thục phi kéo tay nàng, thập phần vô cùng thân thiết: “Bổn cung nhìn ngươi như vậy, cũng coi như yên tâm hơn. Lúc trước bổn cung nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới đi lầm đường, hiện giờ ngóng trông muội muội có thể bình an sinh hạ hoàng tử, coi như là Chu gia một nhà chúng ta vinh quang. Tổ mẫu cùng phụ thân vẫn đều rất nhớ muội muội, dặn bổn cung là ngươi từ nhỏ thích bánh hoa thập cẩm này. Bổn cung cảm thấy ngự thiện phòng mặc dù làm rất ngon, nhưng lại không bằng trân quả nhà này trước đây muội muội thích, cho nên sai người đi mua chút trở về, ngươi nếm thử một chút xem đây có phải là hương vị trước đây không?"


"Tần thiếp đa tạ ý tốt Thục phi nương nương." Chu Anh cố ý làm bộ như nghe không hiểu sự cố ý làm nhớ lại chuyện xưa này.


"Nhớ thương muội muội chính là tổ mẫu cùng phụ thân, muội muội nên tạ ơn cũng là tổ mẫu cùng phụ thân. Nhưng phụ thân hiện giờ lại đang ở trong đại lao, bổn cung nghe nói đại lao vốn là cực kỳ thấp lãnh, hơn nữa hiện nay trời đông giá rét, phụ thân tuổi tác đã cao, làm sao chịu được dày vò phen này?" Thục phi nói xong lại cơ hồ lã chã - chực khóc, “Bổn cung nghe tin tức bất ngờ này, trong lòng thập phần cấp bách, nhưng bổn cung vừa mới được Hoàng Thượng đặc xá, lại không thể bởi vậy chọc giận Hoàng Thượng lần thứ hai, cho nên hiện nay, bổn cung cầu tình Hoàng Thượng làm sao nghe lọt nửa câu?"


Mục đích nàng lần này đến dĩ nhiên là lòng của Tư Mã chiêu, Chu Anh cười đến bất động thanh sắc: "Tỷ tỷ, muội muội đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa, tỷ tỷ có muốn nghe một chút?"
"Muội muội có hưng trí này, bổn cung tất nhiên là xin lắng tai nghe."


Chu Anh cướp đoạt trí nhớ chân thân khi còn bé: "Muội muội nhớ mang máng, năm ấy bảy tuổi cũng là cửa ải gần cuối năm, phụ thân vào triều trở về mang theo không ít điểm tâm trân quý. Có bánh phượng hoàng cuốn mè mà đại tỷ tỷ và Thục phi tỷ tỷ yêu thích, có nho khô và mứt nhãn Tam tỷ yêu thích, còn có hạch đào đường phèn mà tiểu đệ thích ăn, thập phần phong phú đa dạng."


然泰 芝麻凤凰卷手工蛋卷 买2减2元买3送1
芝麻凤凰卷 - chi ma phượng hoàng cuốn - bánh phượng hoàng cuốn mè
提子干 - đề tử kiền - nho khô
蜜饯桂圆 – mật tiễn quế viên - mứt nhãn


"Phụ thân xưa nay giáo dục chúng ta trước bữa ăn không được ăn điểm tâm, mãi cho đến sau ăn trưa tổ mẫu mới khiến cho ma ma lấy ra nữa. Các tỷ tỷ mỗi người đều hoan hô nhảy nhót đi lên phân chia điểm tâm thuộc về mình, phân đến cuối cùng nhưng không có phần muội muội." Chu Anh thở dài, "Tổ mẫu cùng phụ thân lúc này mới nhớ tới tần thiếp, tùy tay đem bánh hoa thập cẩm đặt trên bàn rất nhiều ngày cho tần thiếp."


"Thục phi nương nương ngài cũng biết, muội muội cho tới bây giờ đều chưa từng thích bánh hoa thập cẩm đồ bỏ này, chỉ là bởi vì tổ mẫu đưa, tần thiếp mới không thể không yêu thích. Tần thiếp khi còn bé vẫn thực ngốc, nghĩ rằng ngoan ngoãn chút mới có thể làm tổ mẫu cùng phụ thân thích, liền cố gắng càng ngoan, càng nghe lời chút. Nhưng trong những năm này, tổ mẫu và phụ thân từng bởi vì tần thiếp ngoan mà quan tâm một chút chưa?" Ngữ khí Chu Anh thay đổi chút, cúi đầu nhấp một ngụm trà mới tiếp tục, "Mục đích hôm nay của Thục phi nương nương tần thiếp đều không phải là không biết chút nào, nhưng nương nương cũng biết, tần thiếp chỉ là tiệp dư chính ngũ phẩm, nương nương cũng không có tài cán, tần thiếp thì như thế nào có thể nói động Hoàng Thượng? Huống chi hoàng thượng là vị quân chủ thị phi rõ ràng, tần thiếp tin tưởng hắn." Ánh mắt Chu Anh thập phần kiên định.


"Trẫm thật xa liền nghe thấy giọng nói của Thư tiệp dư, thì ra là tỷ muội các nàng đang nói chuyện, trẫm không quấy rầy hai vị ái phi chứ?" Khuyết Tĩnh Hàn không tiếng động xuất hiện ở cửa, một thân áo mãng bào màu vàng sáng chiếu sáng mắt người nhìn.
Chu Anh cùng Thục phi đứng dậy hành lễ.


"Hồi Hoàng Thượng, nô tì bất quá sợ muội muội trong lúc mang thai suy nghĩ nhiều, đối với thai nhi trong bụng không tốt, liền lại đây bồi nàng giải buồn. Hoàng thượng tới vừa lúc, ở trong lòng muội muội, Hoàng Thượng nặng hơn nô tì nhiều lắm." Thục phi mỉm cười nói.


"Ái phi có tâm." Gia Nguyên đế một tay dắt một người, "Trẫm nhớ tới chuyện ngày đó cùng hai vị ái phi ở trong Dực Khôn cung, Thục phi đã nghĩ muốn bồi bồi Thư tiệp dư, vậy cũng ở lại Vĩnh Hòa cung dùng bữa đi."


Lời nói này cũng thật là châm chọc, ban đầu ở Dực Khôn cung mang thai chính là Thục phi, lúc ấy nàng nhận hết sủng ái, mà chính mình tồn tại như đồ trang trí. Mà hiện giờ Thục phi không có đứa nhỏ, ân sủng cũng không lớn bằng lúc trước, ngược lại nàng - làm đồ trang trí này - lại quật khởi, mang thai. Thật đúng là cũng coi như ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, cảnh còn người mất, làm sao giống như đã từng quen biết?


Chu Anh nhìn Thục phi bất động thanh sắc, cười nói: "Có Hoàng Thượng cùng tỷ tỷ tương bồi, tần thiếp ăn uống nhất định có thể tốt hơn rất nhiều."
Bữa trưa này, ba người ăn cũng không thấy mùi vị.


Thục phi là trơ mắt nhìn Hoàng Thượng đối với Thư tiệp dư hết sức sủng ái, tự mình gắp thức ăn cho nàng, múc canh cho nàng, hơi trách cứ rồi quan tâm răn dạy tật kiêng ăn của nàng, vén lên tóc đen bung xuống của nàng. Lần này tự nhiên mà ôn nhu vậy, so với sủng ái lúc trước đối với nàng chỉ có hơn chớ không kém. Trong nội tâm nàng thấy đau, lại cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.


Gia Nguyên đế cũng bởi vì mới vừa rồi ở ngoài cửa nghe được lời nói kia mà động dung, nguyên lai hắn thích phần nhu thuận kia, sau lưng lại làm lòng người chua xót như vậy.


Chu Anh không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là bực bội trong thời gian mang thai, tâm tình vốn là không tốt, giờ phút này lại còn phải cười vui ứng phó hai người nham hiểm này, còn ăn uống cái gì?


Ăn trưa xong Gia Nguyên đế cùng Thục phi liền trước sau ly khai, Chu Anh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng tựa vào trên giường ngủ gật. Bách Hợp đưa cái lò sưởi tay cho nàng: "Chủ tử, ôm lò sưởi tay cho ấm áp chút."


Chu Anh tiếp ôm sưởi tay trong lòng bàn tay: "Bách Hợp, ngươi cùng Lục La cũng thấy ta không cầu tình cho phụ thân là quá mức bạc tình bạc nghĩa sao?"


"Nô tỳ không dám." Bách Hợp lấy chăn đắp lên cho nàng, "Chủ tử mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi. Như chủ tử nói, Hoàng Thượng công chính nghiêm minh, nhất định có thể cho lão gia một cái công đạo."


Chu Anh lười biện giải, nàng vốn là người đứng xem, không có cảm tình đối với Chu gia, lại biết được Chu Anh chân chính ở Chu gia trôi qua những ngày như thế nào. Trong lòng căm hận cái chế độ tôn ti đích thứ của Chu gia, làm sao vì hắn cầu tình?


Khuyết Tĩnh Hàn sớm đã nghe lọt lời nói của tỷ muội các nàng, trên bàn ăn trưa lại chẳng nói gì, rất rõ ràng là không hy vọng các nàng can thiệp. Vì Chu Thiên Bảo đắc tội chỗ dựa vững chắc nửa đời sau, nàng cũng không phải thiếu não.


Thục phi trí tuệ như vậy, tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó, vì sao chính mình không mở miệng lại cứ muốn nàng đi cầu tình cho Chu Thiên Bảo, đây là nghĩ muốn lấy nàng làm con rối sao?






Truyện liên quan