Chương 67: Liên hoàn án
Trận đại hỏa này ở Vĩnh Hòa cung, ngay cả thái hậu nương nương đều bị kinh động, truyền tất cả phi tần giờ thân đến Thọ Khang cung. Chu Anh dỗ tiểu công chúa ngủ xong liền cùng Hiền phi đi Thọ Khang cung.
Sắc mặt thái hậu không tốt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chung quanh một vòng: "Ai gia vốn là ở phật đường chuyên tâm lễ Phật, lại nghe tin bất ngờ như vậy, làm nghe rợn cả người, thậm chí ngay cả hoàng đế đều bị thương, thật sự làm ai gia không yên lòng."
Mọi người đứng dậy thỉnh tội: "Làm cho thái hậu nương nương lo lắng, nô tì tội đáng ch.ết vạn lần."
"Hoàng Thượng cũng nói với ai gia nói, trận hỏa hoạn này ở Vĩnh Hòa cung đều không phải là ngoài ý muốn, là trong hậu cung có người nổi lên lòng xấu xa." Thái hậu khoát tay áo làm cho mọi người ngồi xuống, rồi nói với Chu Anh, "Thư uyển nghi cùng tiểu công chúa có bị thương không? Tiểu công chúa hẳn là sợ hãi?"
Một mình Chu Anh đứng dậy phúc thân đáp lời: "Đa tạ thái hậu nương nương quan tâm, tần thiếp cùng tiểu công chúa cũng không có sao."
Nàng vừa mới dứt lời, liền vang lên lời nói châm chọc khiêu khích của Tiêu sung nghi: "Hừ, Uyển nghi muội muội cùng tiểu công chúa đương nhiên là không sao, lại làm hại Hoàng Thượng bị thương."
Mặt thái hậu không chút thay đổi nhìn nàng một cái: "Hoàng Thượng bị thương là lỗi Thư uyển nghi sao? Tiêu sung nghi nói năng bậy bạ, phạt bổng ba tháng, sáng ngày mai tới Thọ Khang cung sao chép kinh Phật cho ai gia."
Vẻ mặt Tiêu sung nghi không cam lòng, lại đành phải phúc thân tuân chỉ. Có nàng là tiền lệ, liền cũng không còn người dám nhiều lời nữa, quy củ ngồi im lặng.
Thái hậu tiếp tục lải nhải: "Hiện giờ sự vụ hậu cung đều do Trương quý phi quản lý, lại xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên là cùng ngươi thoát không khỏi liên quan, ngươi cũng phải suy nghĩ lại."
Trương quý phi không giống Tiêu sung nghi không cam lòng làm chuyện không muốn như vậy, mà vẻ mặt áy náy: "Thái hậu giáo huấn đúng, đêm qua nô tì thập phần tự trách, việc này là do nô tì sơ sẩy. Vĩnh Hòa cung bởi vì có chút xa, số lần thị vệ tuần tr.a cũng ít hơn, sau này nô tì chắc chắn tăng mạnh thị vệ tuần tr.a các cung."
Thái hậu gật gật đầu: "Là nên chú ý nhiều hơn, nếu trong lòng có tính toán, vậy ngươi liền để ý chuẩn bị Cảnh Dương cung, hiện giờ tiểu công chúa còn nhỏ tuổi, nhất định phải sắp xếp thoải mái chút."
"Nô tì sẽ toàn tâm bố trí." Trương quý phi lĩnh mệnh, nói với Chu Anh, "Chuyện đêm qua chắc là làm muội muội cùng tiểu công chúa bị sợ hãi, bổn cung sai cung nhân tặng chút sâm núi tới cung muội, để an ủi muội."
Chu Anh cảm thấy việc này hẳn là không quan hệ tới Trương quý phi, nàng hiện giờ làm tạm chức Hoàng Hậu, ước gì không ra nửa điểm bại lộ, được hoàng thượng tán thưởng, như thế nào tại trong lúc mấu chốt này náo trận đại hỏa như vậy, còn làm hoàng đế bị thương? Đây không phải vẽ lên mặt của mình sao? Trương quý phi không phải người bí quá hoá liều như vậy.
Chu Anh nhìn Chu chiêu nghi Chu Dữu ngồi dưới Ôn phi, từng là một Thục phi chỉ dưới quý phi, một khi sa xuống chiêu nghi, chênh lệch này thật lớn như mức nước của lòng sông so với mặt biển, sẽ tạo thành oán hận gấp bội, là người cực kỳ có khả nghi. Huống chi hành động lần này của nàng ta nếu là thuận lợi, không những vừa bỏ được mối hận trong lòng là mình cùng tiểu công chúa, lại có năng lực tổn hại uy vọng Trương quý phi, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng giờ phút này Chu chiêu nghi lại tĩnh táo dị thường, trong mắt cũng không có nhiều thần thái, cả người như là đóa hoa héo, không nhiều tinh thần, chỉ có vài tia thần sắc lo lắng. Chu Anh phỏng đoán, này Chu chiêu nghi thấy không làm bị thương hai mẹ con nàng ngược lại làm Gia Nguyên đế bị thương mà lo lắng sao? Thật là một người ngu ngốc.
Tầm mắt lưu chuyển, đột nhiên nhìn thấy Trương quý nhân ngồi ở dưới Chu chiêu nghi cũng như có điều suy nghĩ, đánh giá, trên mặt tựa hồ có một tia hiểu rõ.
Chu Anh càng ngày càng xác nhận đầu sỏ gây nên đó là Chu chiêu nghi, mà Trương quý nhân và ả cùng ở một cung, tất nhiên là phát hiện dấu vết để lại.
Thái hậu tiến hành chỉ đạo tiếp theo: "Cổ ngữ có nói, tâm một khi không thiện, sẽ bị tà ác xâm nhập. Các ngươi cũng ghi nhớ lấy, vào hậu cung Đại Tề này đó là phải đoàn kết một lòng hầu hạ hoàng đế, hậu cung không yên ổn, hoàng đế làm sao có tâm triều chính? Việc này quý phi nhất định phải nghiêm tra, nếu làm ai gia biết được người giật dây chuyện này, liền nghiêm trị không tha."
"Nô tì cẩn tuân thái hậu dạy." Mọi người lại phúc thân, mỗi người nhu thuận dịu ngoan, cứ như cừu, nhưng không biết trong dung nhan Bồ Tát này, cất giấu tâm địa độc như rắn rết như thế nào.
Trận răn dạy này giằng co suốt hai canh giờ, khi Chu Anh cùng Hiền phi hồi cung đã đói đến nỗi bụng kêu vang, mới vừa phân phó cung nhân truyền bữa, Gia Nguyên đế liền tới, phía sau còn có thái y đi theo.
"Hôm nay chính vụ không ít, trẫm cũng còn chưa dùng bữa tối, liền ở Vĩnh Hòa cung dùng." Gia Nguyên đế ngồi ở một bên, tùy ý thái y đổi dược ở miệng vết thương trên cánh tay.
Hiền phi đi xuống phân phó nô tài đi ngự thiện phòng thêm đồ ăn, Chu Anh ngồi có chút xa, nhịn không được liếc mắt, mới phát hiện vết bỏng thật sự nghiêm trọng, thậm chí mơ hồ thấy thịt bên trong. Hắn sinh ra đã là thái tử, tất nhiên là người được nuông chiều từ bé lớn lên, hiện giờ lại bởi vì tiểu công chúa mà bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng Chu Anh lại có chút băn khoăn.
"Chỉ nhìn trẫm liền không đau sao?" Gia Nguyên đế thấy thế lãnh trào nói, "Lại đây kéo tay áo cho trẫm!"
Chu Anh liền như cô vợ bé vui vẻ đến bên cạnh hắn, kéo tay áo long bào cho hắn, sợi tơ của long bào trắng mịn, nàng vừa nắm chặt, vừa cảm thán giá trị long bào này, mỗi kiện long bào vải bông triển lãm trong viện bảo tàng đều vô giá, tơ tằm kim tuyến như vậy, giá trị càng xa xỉ hơn...
"Khụ khụ." Đang được thay dược, Gia Nguyên đế đột nhiên ho khan hai tiếng, trầm giọng nói, "Thư uyển nghi đây là đang sờ thắt lưng trẫm sao?!"
Thái y đang bôi thuốc, tay cũng run lên, thuốc bột liền rơi xuống đất. Chu Anh cũng ý thức được tay của mình ở sai vị trí, vội đỏ mặt thu hồi lại, xấu hổ không thôi, thật mất mặt, cũng không dám... có mờ ám nữa. Lúc này ngượng ngùng là thật chứ không phải giả vờ, tuy rằng Gia Nguyên đế là tuyệt thế tr.a nam, nhưng cũng là tuyệt thế tr.a nam có dáng người đẹp tuyệt đỉnh, nàng ở phía sau nhìn dáng người cao ngất, tay liền không nghe sai bảo mà sàm sỡ... Huống chi hoàng đế, đây chính là bơ trong truyền thuyết a! ("khai du" có thể hiểu là "sàm sỡ", câu tiếp theo là chơi chữ: "du" của hoàng đế thì gọi là "hoàng du" (mà hoàng du còn có nghĩ là bơ – yen_nhien TTV)
Mãi cho đến thời gian dùng bữa tối, Gia Nguyên đế nhịn không được mà cười nhìn nàng, làm đầu Chu Anh đầy mồ hôi lạnh. Một đời trước khi cùng nam diễn viên tươi mát quay quảng cáo, nàng hay thích ăn bớt con mẹ nó, những người mẫu kia thấy nàng là tiền bối, thì ỡm ờ. Nhưng hôm nay lộ nguyên hình, ăn bớt lại là đại boss, nàng nhất thời cảm thấy về sau không thể giả vờ thanh thuần nữa...
May mắn Hiền phi nương nương nói một câu cứu lại: "Hoàng Thượng, người phóng hỏa thiên điện Vĩnh Hòa cung có tr.a được chưa ạ? Lúc nãy nô tì thấy Hoàng Thượng bị thương không nhẹ, đây đã là tội hành thích vua."
Gia Nguyên đế cũng nghiêm túc: "Người phóng hỏa này là từ ngự thiện phòng tặng hàng hóa tới, nô tài nói là mặt lạ hoắc, sau khi xảy ra chuyện liền không thấy bóng dáng, trẫm kêu người tr.a xét tra, người mặt lạ hoắc phóng hỏa này, từng ra vào Dực Khôn cung mấy lần, ai là người làm chủ phía sau màn, không cần nói cũng biết."
Hiền phi hít vào một hơi: "Là trong lòng Chu chiêu nghi ghi hận Thư uyển nghi mới hạ độc thủ như vậy sao? Uyển nghi muội muội dù sao cũng cùng huyết mạch với nàng ta, Chu chiêu nghi quả nhiên là không chút nào bận tâm! Hoàng Thượng tính sẽ trừng phạt Chu chiêu nghi như thế nào?"
Gia Nguyên đế không trực tiếp trả lời, mà nhìn Chu Anh một bên vẫn trầm mặc: "Anh Nhân nghĩ như thế nào? Chu chiêu nghi mặc dù tội ác tày trời, nhưng vẫn là tỷ muội ruột của nàng, trẫm muốn nghe xem cái nhìn của nàng."
Chu Anh biết đây là thử nàng, nếu là thái giám mặt lạ hoắc phóng hỏa, vậy chứng tỏ tâm tư người giật dây cẩn thận, lại như thế nào dễ dàng làm cho người bên ngoài nhìn thấy ra vào từ Dực Khôn cung? Còn nữa, mặc dù là cung nhân thực sự thấy được, thì sao xác nhận cung nhân ra vào Dực Khôn cung đó là người phóng hỏa?
Gia Nguyên đế nếu đưa ra Dực Khôn cung liền chỉ có hai khả năng, một là trong cung này sớm sắp xếp tai mắt của hắn, thứ hai là hoàng đế cùng nàng giống nhau, cũng không có căn cứ chính xác, chính là dựa theo động cơ đem người bị hiềm nghi lớn nhất vạch ra thôi. Nếu là tình huống thứ hai, nếu tùy tiện xử phạt Chu chiêu nghi sau này khi vạch trần chân tướng không liên quan tới nàng, liền có tổn hại uy nghiêm của hoàng đế, cho nên Gia Nguyên đế cần mượn miệng người khác khai ra hung thủ này.
Trên mặt Chu Anh có chút nghĩ mà sợ như cũ, nhưng không yếu đuối mở miệng trả lời: "Hoàng Thượng, tần thiếp nghĩ, tuy là tỷ muội ruột với Chu chiêu nghi, nhưng nếu Hoàng Thượng tr.a ra thật sự là chiêu nghi tỷ tỷ muốn đẩy tiểu công chúa cùng tần thiếp vào chỗ ch.ết, đó chính là nàng không niệm tình nghĩa tỷ muội trước, vậy tần thiếp vì sao lại phải cho... nàng có cơ hội thương tổn tiểu công chúa nữa? Chỉ là Hoàng Thượng từ trước đến nay nhân đức, nhất định cũng sẽ không lấy tánh mạng, tần thiếp nói đúng không?"
"Ái phi nói rất đúng." Gia Nguyên đế thản nhiên gật đầu, lập tức phân phó Thôi Vĩnh Minh bên cạnh, "Truyền ý chỉ của trẫm, Chu chiêu nghi đại nghịch bất đạo, sát hại hoàng tự, mưu toan hành thích vua, vốn là ch.ết không đủ, trẫm niệm nàng phụng dưỡng nhiều năm, thoát tử tội này, từ ngày mai, dời tới lãnh cung, không chiếu chỉ không được ra ngoài."
"Nô tài tuân chỉ." Thôi Vĩnh Minh khom người ra Vĩnh Hòa cung, đem ý chỉ hiểu dụ lục cung, ba người trong cung vẫn lẳng lặng dùng bữa, giống như đạo ý chỉ này, không liên quan tới bọn họ.
Chu Anh ăn uống ngon miệng, tâm tình không tốt, chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ, dị thường khó chịu.
"Muội muội sao ăn ít như vậy?" Hiền phi thân thiết nói, "Không thích những thức ăn này? Lúc nãy bổn cung sai ngự thiện phòng thêm đều là Hoàng Thượng thích ăn, là xem nhẹ muội muội."
"Nàng cho tới bây giờ cũng không kiêng ăn, lúc nào ăn với trẫm cũng giống như sắp ch.ết đói." Gia Nguyên đế đột nhiên nói chen vào, cũng đặt chiếc đũa xuống, "Trẫm về Dưỡng Tâm điện trước, hai vị ái phi cũng sớm đi nghỉ đi."
Khi cùng Hiền phi chơi đùa với tiểu công chúa, Chu Anh vẫn có chút tích tụ: "Nương nương, trong lòng tần thiếp mặc dù oán hận Chu chiêu nghi, nhưng hôm nay chính tai nghe Hoàng Thượng đem nàng biếm lãnh cung, rốt cuộc trở mình không được, tâm tình lại nửa điểm cũng thoải mái, đây là vì sao?"
Hiền phi xoa xoa nước miếng tiểu công chúa phun ra, lại tuyệt không ngoài ý muốn: “Bổn cung trước kia cũng như muội muội vậy! Thời gian bổn cung gả cho hoàng thượng so với muội muội lâu hơn nhiều, trong những năm này gặp qua chuyện bẩn so với ngươi gặp phải hơn rất nhiều, nhưng bổn cung sẽ không vì chút chuyện này hao tổn tinh thần, cho nên đến bây giờ, lương tâm bổn cung, không bứt rứt, trong lòng cũng thanh tịnh. Trước kia bổn cung còn từng tiếc nuối không thể sinh nhất nam bán nữ, nhưng hôm nay cũng thấy may mắn, có đứa nhỏ liền thân bất do kỷ."
Chu Anh gật gật đầu: "Cảnh giới của nương nương, tần thiếp tất nhiên là theo không kịp, tần thiếp quả thật may mắn có tiểu công chúa, mà thâm cung quá hung hiểm, tần thiếp vì tiểu công chúa, cũng cần bình thản."
Bởi vì quan niệm bất đồng, Chu Anh không trông cậy có thể tìm được bạn bè tri tâm, không có gì giấu nhau ở thời đại này, nhưng tâm tính Hiền phi lạnh nhạt, chung quy có thể cùng nàng thổ lộ chút tình cảm, Chu Anh cũng coi như tri kỷ.
Hai người đang nói chuyện, Phúc Ngọc trong cung Hiền phi liền vội vàng tiến vào: "Hiền phi nương nương, Thư uyển nghi, không tốt, Dực Khôn cung cũng cháy rồi!"
Hai người đều biến sắc, nhìn nhau một cái, lúc này Hiền phi mới hỏi: "Trong cung có người bị thương không, lửa cháy như thế nào? Đã dập tắt chưa?"
Phúc Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn hồi bẩm chi tiết: "Hiện giờ lửa đã đập tắt, nhưng nô tỳ nghe nô tài chạy ra từ Dực Khôn cung nói Chu chiêu nghi bị nhốt ở bên trong, cùng với cung nhân bị đốt thành tro bụi, không thể phân biệt, Trương quý nhân ở thiên điện cũng bị thương cánh tay, thái y đang cứu trị."
Chu Anh vừa nghe tin tức này, chỉ cảm thấy ghê tởm lại khủng bố, trong dạ dày một trận buồn nôn quay cuồng.