Chương 82: Thế cục

"Chủ tử..." Lục La tiến vào muốn nói lại thôi.
Chu Anh liếc mắt nàng một cái, vẫn tiếp tục luyện thư pháp: "Chuyện gì? Cớ gì? Ấp a ấp úng như vậy?"


Lục La cắn môi: "Chủ tử, phủ nội vụ tặng chút sa tanh, nói là gấm đặc biệt của đất Thục, Hoàng Thượng phân phó thưởng vài vị chủ tử, nhưng người phủ nội vụ rất thiên vị, toàn bộ màu sắc và hoa văn đa dạng thượng thừa đưa cho quý phi nương nương cùng Nghê dung hoa chọn lấy, còn lại mới cho chủ tử các cung. Trong lòng nô tỳ cảm thấy nghẹn khuất, Nghê dung hoa hiện giờ cũng hơn ba tháng, làm sao còn quý giá như vậy? Huống hồ gấm Tứ Xuyên này cũng không phải tổ chim yến, ăn mặc nhiều hơn nữa có thể sinh ra hoàng tử sao?!"


"Im miệng!" Chu Anh ninh mày, "Sao càng ngày càng không tiến triển?! Nghê dung hoa hiện giờ mang long duệ thì càng quý giá, thái hậu đều để trong lòng, phủ nội vụ tất nhiên là chiếu theo phân phó làm việc. Không thích liền đặt trong khố phòng là được rồi, tội gì làm cho trong lòng mình ngột ngạt?"


Chu Anh thấy nàng buông xuống đầu, lại cảm thấy ngữ khí của mình mới vừa rồi hơi nặng, liền nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đi chơi với tiểu công chúa một chút đi, gần đây bé con rất thích mấy vật hình tròn, đem tú cầu mấy ngày trước em làm, bé sẽ cao hứng."


"Vâng, chủ tử." Lục La lại cười lên, đi ra ngoài.
Lúc này Chu Anh mới đặt bút xuống, nhẹ nhàng thở ra, may mắn còn có tiểu công chúa này vui vẻ, bằng không ngày trôi qua ngày không có ý nghĩa.


Khi Gia Nguyên đế đến tẩm điện tiểu công chúa, vừa lúc bị tú cầu đỏ đập vào mặt, tú cầu rất nhẹ, lực đạo cũng không lớn, nhưng vẫn đem người trong điện, ngoài điện sợ tới mức cũng không dám thở gấp một tiếng.


available on google playdownload on app store


Chu Anh lại so với ai khác càng lo lắng hơn, tiểu công chúa không chỉ hoạt bát, còn có thần lực trời sinh, nên vừa chơi đùa lại nện vào trên mặt hoàng đế lão tử. Gia Nguyên đế từ khi sinh ra là thái tử, một đường được cưng chiều lớn lên, làm sao từng bị người đối đãi như vậy? Tuy nói tiểu công chúa trẻ con không biết gì, nhưng tính cách hắn lại hay thay đổi, Chu Anh đành phải nhanh chóng đứng dậy hành lễ thỉnh tội: "Tiểu công chúa không biết, quấy nhiễu thánh giá, kính xin Hoàng Thượng thứ tội."


Nàng mới vừa thỉnh tội xong chợt nghe thấy tiểu công chúa cười khanh khách dừng không được, cảm thấy thực hận không thể che miệng tiểu tổ tông hoàn toàn không biết trời cao đất rộng này.


Mỗi người trong điện vốn đang kinh hãi đảm chiến, lại thấy tiểu công chúa cười không ngừng như vậy, lập tức lại lo sợ bất an, cảm thấy đầu lập tức sẽ chuyển nhà, thân mình lại run rẩy giống như lá rách bay trong gió thu.


Lúc mọi người ở đây sắp tuyệt vọng, Gia Nguyên đế lại đột nhiên xoay ngược lại, dường như cười khẽ ra tiếng, tiến lên nâng Chu Anh dậy, lại đi qua ôm tiểu công chúa đã sớm hướng về phía hắn gào khóc la hoảng đòi bế lên: "Phương thức tiểu công chúa nghênh đón trẫm thật riêng biệt."


Mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, may mắn Hoàng Thượng không so đo.


"Trẫm thấy đại công chúa thập phần trân ái cây đèn mã não ái phi tặng, hôm qua còn trộm nói cho trẫm muốn đến trong cung nàng chơi cùng tiểu công chúa." Lúc dùng bữa, Gia Nguyên đế cười nói, "Đại công chúa mặc dù chưa đến sáu tuổi, nhưng đã có chút dáng vẻ, trẫm nghĩ để nàng chơi đùa cùng tiểu công chúa, có lẽ ngày sau có thể làm bé con cũng học trầm ổn chút."


Chu Anh dừng đũa một chút, trên mặt có chút khó chịu: "Hoàng Thượng đây là bất công, trong lời nói chính là đang ám chỉ tần thiếp không đau tiểu công chúa bằng quý phi nương nương?"


"Nàng lại nghĩ nhiều." Gia Nguyên đế gắp một miếng bò kho cho nàng, "Trẫm cảm thấy tiểu công chúa như vậy là được rồi, nhưng vẫn là con gái Thiên gia, nếu là về sau còn như vậy thì không tốt, trẫm sẽ đau đầu tìm phò mã cho nàng." (anh vua này cứ lo xa, cô bé này còn chưa kịp tìm đã có người lừa bắt về làm vợ rùi - PR chương 101 nhé! ^^)


"... Hoàng Thượng quả nhiên mưu tính sâu xa." Chu Anh gượng cười, sao đã tính chuyện chồng con cho khuê nữ bảo bối của nàng rồi!


"Nhưng tiểu công chúa hiện giờ tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa định hình, tần thiếp nghĩ không sao cả." Chu Anh cố gắng tranh thủ tự do cho khuê nữ nhà mình, "Quy củ và dáng vẻ chờ tiểu công chúa năm tuổi lại học cũng không muộn, Hoàng Thượng nghĩ sao?"


Gia Nguyên đế nhìn đôi mắt hạnh chuyển qua chuyển lại của bé con, rốt cuộc cũng có chút không đành lòng: "Vậy thôi, tùy duyên đi, phần lớn công chúa trong cung im lặng trầm ổn, biết rõ nữ huấn nữ giới, nhưng cũng thiếu vài phần lanh lợi hoạt bát, tiểu công chúa chúng ta như vậy cũng không sai. Ít nhất về sau sẽ không để người ta được tiện nghi."


Lúc này Chu Anh mới mặt mày hớn hở: "Hoàng Thượng anh minh, hoàng tử tất nhiên là phải trầm ổn, nhưng công chúa chung quy phải hoạt bát chút mới làm người thích. Tần thiếp thích náo nhiệt, nếu là tiểu công chúa cũng trầm tĩnh như đại công chúa vậy, tần thiếp sợ là mỗi ngày đều cảm thấy buồn chán."


Gia Nguyên đế tinh tế nhìn nàng một cái, cười: "Trẫm nhớ rõ khi ái phi mới vào cung, là thập phần yêu thích yên tĩnh, suốt ngày cũng không lui tới với phi tần khác, cả ngày ở trong Lan Tâm đường. Hiện giờ càng ngày càng hoạt bát, trẫm nghe nói gần đây nàng thích đi trong cung quý phi, cũng tốt, học chút cung vụ giúp quản lý nàng đi."


Chu Anh vội đính chính: "Hoàng Thượng hiểu lầm, tần thiếp tự biết tư chất bình thường, không thể phân ưu cho quý phi nương nương, nhiều lần đi Ninh Tú cung, quấy rầy quý phi tỷ tỷ chỉ là..."


Nói đến đó lại có chút ngượng ngùng: "Chỉ là vì tần thiếp cảm thấy huyết yến táo đỏ pho mát trong cung quý phi nương nương làm cực kỳ ngon miệng, liền tham ăn. Nhưng trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, liền tìm cái cớ đi gặp nhị công chúa, ngày ngày đi ăn chực."


Khi Gia Nguyên đế nghe người báo lại gần đây Thư tu nghi hay chạy tới Ninh Tú cung, hắn có chút không tin, Thư tu nghi từ khi vào cung liền an phận thủ thường, cũng không có dã tâm. Ngày bình thường cũng không thích cùng các cung lui tới, chỉ có Hiền phi còn đi lại gần chút. Lúc trước Ôn phi phụng mệnh lệnh của hắn đi thử, nàng cũng vĩnh viễn là một bộ dáng trung lập, tới hơn một năm, cũng không giống đám phụ nữ tâm tư hay lung lay, đây cũng là một trong những lý do hắn thích tới Cảnh Dương cung. Sự vụ tiền triều rắc rối trăm bề, nếu giải quyết hết tự nhiên đã tiêu hao hơn phân nửa tinh lực, đến hậu cung liền muốn thả lỏng chút, nếu phi tần hậu cung còn tính kế muôn vàn, vậy hắn sao có thể thả lỏng được?


"Đã thích, phân phó ngự thiện phòng làm là được." Hắn vuốt vuốt thái dương cho nàng, "Không phải trong cung có phòng bếp nhỏ sao? Sai phòng bếp nhỏ làm đi."
Chu Anh cười gật gật đầu, không lên tiếng.


Đứng ở một bên, Lục La lại nhịn không được: "Hoàng Thượng, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, hiện giờ quý phi nương nương mệnh phủ nội vụ đem toàn bộ huyết yến cung ứng cho Nghê dung hoa, cũng chỉ có Ninh Tú cung còn có một ít, trong cung khác tìm không thấy bóng dáng huyết yến."


"Lục La, im miệng!" Chu Anh cau mày, "Đi thay ta nhìn xem tiểu công chúa."
Nói xong lại nhìn Hoàng Thượng, mở miệng xin lỗi: "Lục La gần đây nôn nôn nóng nóng, ngự tiền thất nghi, kính xin Hoàng Thượng đừng chấp nhặt cùng nàng."


Gia Nguyên đế không để ý lắm cười cười, vẫn chưa lên tiếng, nhưng khi ra Cảnh Dương cung nhân tiện nói: "Thôi Vĩnh Minh, đi phủ nội vụ tuyên chỉ, về sau huyết yến đều tặng các cung một ít, Nghê dung hoa mặc dù mang hoàng tử của trẫm, muốn ăn cũng ăn không hết toàn bộ huyết yến."


"Vâng, Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh được lệnh, nhìn Cảnh Dương cung luôn khiêm tốn một cái. Ngày xưa vị chủ tử nào có thai, đồ tốt nhất trong cung sẽ đưa đến trước mặt, làm sao còn có phần người khác? Nhưng hôm nay vì Thư tu nghi thích ăn huyết yến táo đỏ pho mát, liền làm cho Hoàng Thượng mắt cũng không chớp, phá lệ thường này, có thể thấy được phân lượng hiện giờ của Thư tu nghi, quả nhiên là không thua kém quý phi nương nương.


Ngày hôm sau cũng là ngày đi thỉnh an thái hậu, Chu Anh còn chưa tới cửa Thọ Khang cung liền gặp vài vị chủ tử quy củ thỉnh an với nàng.


"Thật ngạc nhiên, ta nhớ thường ngày chủ tử các cung nhìn thấy ta liền quay đầu, sao hôm nay tôn ti rõ ràng như cùng hẹn trước như vậy?" Chu Anh nhìn Từ mỹ nhân càng lúc càng xa, thản nhiên mở miệng.


Lan Tương tất nhiên hiểu vì sao, trong lòng rất đắc ý, đang chờ chủ tử mở miệng hỏi: "Chủ tử ngài cũng biết, Hoàng Thượng ra Cảnh Dương cung liền phân phó Thôi công công đi phủ nội vụ truyền lời, nói là về sau huyết yến đều ấn theo phân vị đưa cho các cung. Huyết yến chính là thứ tốt, bình thường mấy chủ tử phân vị thấp này làm sao được ăn, lúc này nhờ phúc của chủ tử mới có thể hưởng dụng, các nàng đương nhiên sinh lòng cảm kích. Huống chi lần này Hoàng Thượng chứng minh vẫn đem chủ tử để ở trong lòng, các nàng sao dám khinh thị chủ tử nửa phần nữa?"


Chu Anh gật gật đầu, chỉnh lại váy áo, cảm thấy mùa đông năm nay hình như rét lạnh hơn: "Được rồi, mau đi thỉnh an thái hậu lão nhân gia bà đi."


Trong Thọ Khang cung, các phi tần tề tụ một sảnh, mà ngay cả Nghê dung hoa gần đây bởi vì có thai mà ru rú trong cung cũng tới, không quy củ, ngồi ở dưới quý phi cùng Đức phi, nhưng thái hậu chưa từng lên tiếng, còn có ai dám xen vào?


Sau khi vấn an liền bắt đầu tán gẫu, tư thái của Trương quý phi cùng Nghê dung hoa vô cùng thân thiết, hàn huyên cùng thái hậu lão nhân gia bà, Chu Anh ngồi dưới Ôn phi, nhích lổ tai nghe.


"Trên triều đình bận rộn, hoàng thượng có khi chẳng quan tâm chuyện hậu cung, ai gia thấy con quản lý không tồi, liền an tâm." Thái hậu cười mở miệng, "Nghê dung hoa hiện giờ mang thai hoàng tự, càng phải sai ngự thiện phòng phủ nội vụ chú ý nhiều hơn, sắp tới ngày tết, chuyện trong cung cũng nhiều hơn, con nếu là ứng phó không được, liền kêu Hiền phi giúp đỡ chút cũng tốt."


Trương quý phi gật gật đầu, nàng hiểu được, thái hậu đây là nhắc nhở nàng không cần học Hoàng Hậu một lòng một dạ chú tâm vào thống trị hậu cung như vậy, cần phân chút tâm đến tranh sủng của hoàng đế. Hiện giờ Nghê dung hoa mặc dù đã hoài thai, thân mình quý giá, nhưng lại không thể sủng quan hậu cung, nếu là nàng cứ phớt lờ, sợ lại đi đường cũ của Hoàng Hậu. Hơn nữa Hiền phi tâm không lớn, sẽ không giống Đức phi mơ ước hậu vị, phân một ít cung vụ râu ria nhỏ vụn cho nàng cũng không làm ảnh hưởng đại cục.


"Thái hậu nương nương nói đúng, như thế, bổn cung liền nhờ Hiền phi muội muội giúp đỡ." Trương quý phi cười nói.
Hiền phi tất nhiên là không dám trốn tránh, liền đồng ý.


"Thân mình dung hoa gần đây như thế nào, tiểu tử trong bụng có làm ầm ĩ ngươi không?" Dù sao vẫn là người hầu hạ thái hậu nhiều năm, bà nói chuyện thân thiết rất nhiều, "Có muốn ăn gì không, ai gia liền sai ngự thiện phòng đi chuẩn bị?"


Vẻ mặt Nghê dung hoa cao hứng: "Tần thiếp đa tạ thái hậu nương nương quan tâm, thai nhi trong bụng quả thật có chút làm ầm ĩ, đêm qua liền giằng co tần thiếp một đêm, sợ về sau hoạt bát giống tiểu công chúa."


Tuy rằng ngữ khí khẽ nhếch, nhưng Chu Anh lại không thấy cao hứng thật sự trong mắt nàng, từ khi Nghê dung hoa được chẩn ra có thai, nàng liền vẫn cảm thấy rất không thích hợp. Trước đó nàng đã biết mình mang thai, nhưng vì sao phải lấy tánh mạng hoàng tử quý giá trong bụng để hãm hại, đạp mép váy của nàng? Đây không phải dùng tánh mạng để gãi ngứa dê sao?


"Giống tiểu công chúa mới tốt." Thái hậu cười nói, "Hoàng Thượng thích tiểu công chúa hoạt bát nhất, nếu ngươi sinh hạ hoàng tử hoạt bát hơn, vậy Hoàng Thượng sẽ càng cao hứng."


"Tần thiếp nào có phúc khí như tu nghi tỷ tỷ?" Nghê dung hoa khiêm tốn nói, "Chỉ ngóng trông đứa nhỏ trong bụng có thể bình an, khỏe mạnh liền thấy đủ."


Chu Anh an ủi: "Ta thấy khí sắc dung hoa muội muội rất tốt, nói vậy thai nhi trong bụng cũng rất khỏe mạnh, muội muội đừng quá lo lắng, lúc trước ta mang thai tiểu công chúa, sắc mặt thường thường trắng bệch, thật không hồng nhuận bằng muội muội như vậy."
"Thừa tỷ tỷ cát ngôn."


Đức phi từ đầu tới đuôi đều thập phần khiên tốn, sau khi thỉnh an chỉ nói vài câu với Ôn phi, rồi không tiếp tục nói nữa. Chu Anh luôn ôm lấy thái độ hoài nghi đối với nàng, cho nên nơi chốn đều lưu ý, cũng vì đề phòng. Lúc này thấy thái độ nàng khiêm tốn dị thường, không đoán ra tâm tư của nàng. Đoán không ra lý do một là bởi vì Đức phi cùng Gia Nguyên đế bình thường bí hiểm, cũng không có biểu hiện gì khác, làm việc cũng cẩn thận, còn có một nguyên nhân là Đức phi không có uy hϊế͙p͙, người không có uy hϊế͙p͙, tất nhiên rất có lý trí, như sắt thép khó có thể công.






Truyện liên quan