Chương 91: Đức phi chết

Chợt vang lên giọng nói của Gia Nguyên đế, tựa như mạch nước ngầm đang chảy mãnh liệt bị một tảng đá chặn lại, văng nước tứ tung. Nhị vương gia là vẻ mặt mừng rỡ, Ngũ vương gia và Đức phi cũng sớm kinh ngạc thất sắc, một câu đều nói không được.


Chu Anh đi theo phía sau Gia Nguyên đế thấy một hồi tuồng hay như vậy, nhìn thấy hai người gian ác đang tàn sát lẫn nhau, sau khi nhìn thấy đại boss tưởng đã diệt trừ, sau khi sống lại thì biểu tình rất phấn khích, thật sự nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.


Ngũ vương gia dẫn đầu mở miệng, hỏi cũng Đức phi bên cạnh: "Hoàng Thượng không phải thân nhiễm dịch bệnh ốm đau ở giường sao? Bổn vương nhớ rõ thu được thư của nương nương nói hoàng huynh nguy ở sớm tối."


Tâm tư Đức phi so với hắn chuyển nhanh hơn, giờ khắc này nhìn thấy Thư tu nghi đã qua đời cùng xuất hiện với Gia Nguyên đế lý ra nên ăn bữa hôm nay lo bữa mai, còn có cái gì không rõ, chỉ chờ đợi Ngũ vương gia còn trong lòng bàn tay mình thôi: "Ngũ vương gia an tâm một chút chớ vội, khi ngươi tiến cung có mang đủ binh mã? Cả Tử Cấm thành đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, Vương gia còn sợ gì nữa?"


Ngũ vương gia vừa nghe lời này thì yên tâm, bụng cũng không đau, sống lưng cũng đứng thẳng lên, ngẩn người nói với Gia Nguyên đế: "Hoàng huynh, xin nghe hoàng đệ khuyên giải một câu, hiện giờ hoàng thành đều bị bổn vương nắm giữ, hoàng huynh vẫn là nhanh chóng thoái vị đi, ta hứa nhất định tìm một nơi thế ngoại đào nguyên cho hoàng huynh an dưỡng tuổi thọ."


Gia Nguyên đế không giận ngược lại cười: "Xem ra ngũ hoàng đệ là tính kỹ càng trước, nếu là trẫm không đáp ứng, đệ lại làm gì?"


available on google playdownload on app store


"Vậy hoàng huynh liền đừng oán ta đây làm đệ đệ bất cận nhân tình!" Ngũ vương gia vung tay mệnh lệnh thị vệ trong điện, "Đem tất cả mọi người trong điện bắt lại cho bổn vương!"


Chu Anh theo bản năng xê dịch bước chân hướng phía sau Gia Nguyên đế, ý đồ xóa nhòa sự hiện hữu của mình, mặc dù biết Khuyết Tĩnh Hàn có tính toán của mình, nhưng thế cục trong điện vẫn có chút hỗn loạn, trong phim truyền hình khi này không phải luôn luôn có vai diễn vô tội bị thương bỏ mình sao, nàng cũng không muốn toi mạng vô duyên.


Thị vệ trong điện là thân tín của Ngũ vương gia, tự nhiên chỉ nghe lệnh Ngũ vương gia, lập tức liền nghe lệnh, đều tiến lên. Nhưng mà thời khắc chỉ mành treo chuông này, đã có một đám hắc y vệ từ cửa chính điện, nóc nhà, cửa sổ dũng mãnh vào, so với thị vệ trong điện, bọn họ ra tay càng nhanh nhẹn, chỉ sau một chén trà liền xoay chuyển thế cục, đem Ngũ vương gia và Đức phi ở thế hạ phong.


Chu Anh lần đầu tiên xem đụng đao đụng thương chân thật như vậy, hận trên cổ không treo máy ảnh kỹ thuật số chụp một trăm lẻ tám tấm hình, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, theo sau người Gia Nguyên đế kín không kẽ hở. Nhị vương gia đã khôi phục tự do, lập tức cũng che chở thái hậu đã hôn mê.


Ngũ vương gia không có cam lòng, giống như một con thú bị vây bắt, ngoan cố chống lại, mà vẫn chưa có người lưu ý Đức phi mắt lại sáng như đuốc nhìn chằm chằm một hướng khác, ánh mắt kia hung ác giống như kịch độc.


Gia Nguyên đế vẫn chú ý hướng đi cả thế cục, Chu Anh có lẽ là người đầu tiên chú ý tới dị thường của ả, trong lòng liền tỉnh ngủ, trong lòng đang rối rắm nếu ả rút thanh kiếm đâm lại đây, thì mình có nên chống đỡ hay không, Đức phi quả nhiên sẽ không muốn ch.ết, đoạt lấy kiếm trong tay thị vệ đang té trên mặt đất đâm lại đây.


Chu Anh nhanh chóng suy nghĩ, nếu là cản một kiếm này, có thể liền đi đời nhà ma, nhưng ít nhất tiểu công chúa có thể vì một hành động vĩ đại này của nàng mà được sủng ái cả đời, nếu thấy ch.ết mà không cứu làm Gia Nguyên đế ch.ết, nàng sẽ không có đến nửa điểm tốt, cho dù may mắn không đâm trúng trái tim, vậy nàng cũng sẽ rơi vào cái ấn tượng lương bạc, về sau tranh thủ tình cảm đã khó càng thêm khó.


Mắt nhìn Đức cầm lợi kiếm đâm tới, chòm sao Thiên Xứng bị bắt buộc phải lựa chọn, Chu Anh cuối cùng quyết định đánh cược một lần, kiên trì đi ngăn lại... (chòm sao thiên bình có đặc điểm là hay do dự, không thích lựa chọn giữa hai hay nhiều quyết định, me too… nên thỉnh thoảng hay hối hận vì cái tính lề mề, hay do dự của mình, haizzz…)


Không cảm thấy đau đớn như trong dự liệu, trên mặt lại phảng phất có gì đó ấm áp tạt vào, mà nàng bị một cánh tay kéo lại, cả thân mình lui về sau hai bước.


Chu Anh mở mắt ra nhìn thấy Đức phi ở cách đó hai bước đang trừng to mắt, ngực cắm một thanh trường kiếm, mũi kiếm từ phía sau lưng chui ra, bị máu của ả nhuộm thành sắc thái tiên diễm mà sáng lạn. Lúc này Chu Anh mới kịp phản ứng, mới vừa rồi mặt của mình bị tạt vào là thứ gì, nàng cúi đầu mắt nhìn cánh tay ở bên hông, rồi lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân cánh tay, cứng ngắc kéo kéo khóe miệng: "Hoàng Thượng, hiện tại mặt tần thiếp toàn là máu."


"..."


Thế cục trước mặt đã khống chế được, chuyện này hết thảy sớm ở trong dự tính Khuyết Tĩnh Hàn, hắn cũng không kinh ngạc, nhưng mới vừa rồi người đứng phía sau khi Đức phi cầm kiếm đâm tới lại động thân che ở phía trước hắn lại ngoài dự liệu của hắn. Trong hậu cung có bao nhiêu phụ nữ đối với hắn là thật tâm, có bao nhiêu là lá phải lá trái, trong lòng của hắn sao không rõ ràng. Lại chỉ có tâm Thư tu nghi này lại tựa hồ một mực lắc lư, nhìn như khiêm cung thuận theo, trong lòng lại đều có suy nghĩ. Không như cung phi khác tranh thủ tình cảm, nhưng cũng không phải vô dục vô cầu. Hắn thường xuyên nghĩ nếu tất cả hậu phi trong cung cũng tri kỷ như nàng vậy, sẽ bớt đi nhiều khúc mắc, nhưng nếu toàn bộ đều như nàng vậy, vậy nàng lại không còn hiếm lạ, sâu trong suy nghĩ, hắn lại không hy vọng có người cũng giống như nàng vậy.


Nhưng hành động kinh người hôm nay, lại thật sự làm trong lòng hắn khiếp sợ, Thư tu nghi này nhìn như dịu ngoan nhu thuận, trong thân thể thế nhưng cất giấu sức bật khổng lồ như vậy.


"Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh cúi đầu gọi, "Loạn đảng đã bắt xong, Ngũ vương gia thân trúng kỳ độc, Hoàng Thượng dự bị xử trí như thế nào?"


Gia Nguyên đế hồi thần: "Tội mưu nghịch vốn là tội lớn cả nhà kẻ phạm tội sẽ bị tịch thu tài sản và giết, nhưng trẫm niệm tình huynh đệ vài năm nay cùng với công lao hắn chinh chiến sa trường, tha cho hắn một mạng, sai thái y trị liệu cho hắn đi. Đợi khang phục về sau cách chức làm thứ nhân, vĩnh không được nhập kinh."


"Hoàng Thượng nhân từ, tiên đế trên trời có linh cũng sẽ vui mừng!" Thái hậu đã tỉnh, thở dài phụ họa, "Mới vừa rồi con nói lão Lục hộ giá có công, ban thưởng đi. Hoàng tử của tiên đế hiện giờ chỉ còn lại có bốn người huynh đệ các con, đừng làm cho bọn hắn nổi lên tâm tư nữa."


"Mẫu hậu nói rất đúng, trẫm tự nhiên sẽ trấn an."


"Ai gia vẫn biết tâm tư Đức phi sâu như giếng không lường được, lại không nghĩ ả lại tâm ngoan thủ lạt, dã tâm bừng bừng như vậy, ngầm cấu kết cùng lão Ngũ, ý đồ nhúng chàm ngôi vị hoàng đế, quả nhiên là tội ác tày trời." Thái hậu phân phó Vân Cẩm bên cạnh, "Truyền ý chỉ ai gia, Đức phi Lục thị, mưu nghịch phạm thượng, theo tội phải giết cửu tộc, Hoàng Thượng nhân hậu, niệm nhiều năm phụng dưỡng, đặc biệt lưu lại tánh mạng tộc thị này, lưu đày Nam Hải, trọn đời không được quay về."


"Nhi thần đa tạ mẫu hậu." Gia Nguyên đế gật gật đầu, hắn lại đây chính là vì việc này, Đức phi đã ch.ết, nếu là hạ thánh chỉ tất nhiên sẽ làm người trong thiên hạ run rẩy, nhưng thái hậu hận kẻ châm ngòi tình huynh đệ của Hoàng Thượng cùng Ngũ vương gia, kích động Ngũ vương gia tạo phản, một đạo ý chỉ xuống dưới đó là thuận lý thành chương.


"Thư tu nghi như thế nào?" Thái hậu nhìn hắn, "Ai gia biết con luôn luôn thông minh, từ nhỏ liền có thể đem mọi chuyện lo lắng chu đáo, mọi chuyện lúc này cũng đều ở trong kế hoạch của con phải không? Ai gia nghe nói mới vừa rồi khi Đức phi cầm kiếm đâm về phía con, nàng đã tiến lên đỡ cho con? Thật đúng là nha đầu ngốc."


Lúc này Gia Nguyên đế mới lộ ra mỉm cười: "Trẫm cho nàng về cung nghỉ ngơi trước, bị chút kinh hách, sợ là ngày mai mới có thể thỉnh an mẫu hậu."


"Có cái gì quan trọng chứ?" Thái hậu cười, "Đã trải qua một hồi biến cố như vậy, hiện giờ ai gia lại nghĩ thông suốt, ai được sủng ái đều tốt, ai làm hoàng hậu đều tốt, chỉ cần là chân tâm thật ý có Hoàng Thượng, có Đại Tề là được rồi."


"Mẫu hậu có thể nghĩ như vậy sẽ thấy rất dễ qua." Gia Nguyên đế nói, "Mẫu hậu nghỉ ngơi thật tốt, trẫm quay về Dưỡng Tâm điện."


Trên thực tế thời điểm Chu Anh quay về Cảnh Dương cung làm chấn kinh cung nhân trong Cảnh Dương cung, khi thấy nàng xuất hiện ở cửa cung, ánh mắt cung nữ đầu tiên là trừng lớn như chuông đồng, sau đó là tiếng thét chói tai, cuối cùng trong viện cơ hồ là gà bay chó sủa. Loan tin là Thư tu nghi ch.ết không nhắm mắt, hồn phách quay lại trả thù. Trong phòng bếp nhỏ, hai cung nữ vừa nghe chuyện này lại sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, trên tay gì đó đều cầm không được, phải dựa vào bàn bên cạnh, kinh hoảng đến không biết phản ứng gì.


Lúc này Bách Hợp xuất hiện ở cửa phòng bếp nhỏ, trong mắt vẫn còn mang theo nước mắt, nhìn chằm chằm hai người bên trong: "Đem hai người bọn họ dẫn đi đi, coi chừng kỹ, đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngày sau chủ tử còn muốn thẩm vấn các nàng đó."


Đợi cung nhân từ kinh hách đến vui mừng tột độ rồi đến khôi phục đâu vào đấy đã là nửa đêm, trong cung mấy dải khăn trắng làm tế điện cho nàng đều lần lượt dỡ bỏ, Lục La vừa lau nước mắt, vừa chỉ huy thu thập.


Trong vòng một ngày Chu Anh coi rất nhiều tràng tuồng, lúc này hơi mệt, vừa hưởng thụ Lan Tương mát xa, cười trêu ghẹo ba người còn đang rơi lệ: "Được rồi, ta đây không phải bình an đã trở lại sao? Lúc trước ta đã thông báo với các em, vô luận phát sinh chuyện gì đừng lo lắng cho ta."


Lục La lau nước mắt vểnh miệng lên: "Chủ tử chỉ chừa lại một câu này, làm tụi nô tỳ như thế nào yên tâm được?"


Đại công chúa chỉ là ăn trúng dược Trương quý phi sai người đặt ở trong đồ ăn mà thôi, chưa bao giờ nhiễm dịch bệnh, mà nàng chỉ là khi Gia Nguyên đế chưa hồi cung, thu được mật chỉ của hắn. Trong mật chỉ vẫn chưa cho biết toàn bộ kế hoạch, chỉ nói, mệnh nàng lấy bệnh tình của đại công chúa trở thành dịch bệnh, nàng có lẽ đoán được Gia Nguyên đế đang âm mưu gì. Suy đi nghĩ lại, vì để cho dịch bệnh cũng có có độ tin cậy, liền đơn giản đem mình cũng nhốt ở trong phòng, tuyên bố với bên ngoài là vì chăm sóc đại công chúa mà nhiễm dịch bệnh.


Mãi cho đến khi Gia Nguyên đế nửa đêm mạo hiểm đến thăm bệnh, sau khi quay về Dưỡng Tâm điện ngày thứ hai liền mệnh ám vệ lặng yên không một tiếng động mang nàng đến Dưỡng Tâm điện, mới nói ra kế hoạch, nàng cũng bừng tỉnh đại ngộ, sai Thôi Vĩnh Minh trở về Cảnh Dương cung, báo cho Bách Hợp nàng hết thảy mạnh khỏe, cũng kêu nàng ấy giữ bí mật.


Ba người các nàng mặc dù biết chính mình bình an không sao, nhưng cuối cùng không biết nguyên do, các nàng lại trung tâm, lo lắng là khó tránh khỏi. Trong lòng Chu Anh một trận ấm áp: "Làm các em lo lắng như vậy là ta không phải, ta cũng phụng mật chỉ của hoàng thượng mà thôi, trong cung ta đều biết, các em lại làm sao không biết?"


Bách Hợp rốt cuộc tính tình trầm ổn hơn: "Chủ tử, ngày ấy người để lộ Hoàng Thượng nửa đêm đến Cảnh Dương cung thăm chủ tử ra bên ngoài, nô tỳ đã sai người giữ lại, chủ tử tùy thời có thể thẩm vấn."


Chu Anh lại lắc lắc đầu: "Ta đối với các nàng đã không có chút hứng thú, Ngũ vương gia mưu đồ bí mật cùng Đức phi mưu phản, ý đồ cướp lấy giang sơn Đại Tề, thái hậu bởi vậy bị bệnh, người liên can tới chuyện này Hoàng Thượng sẽ trừng phạt nặng. Huống hồ Đức phi đã ch.ết, truy cứu sâu hơn có ý nghĩa gì?"


"Nhưng chủ tử, có một người cũng không phải là người của Đức phi mà là của quý phi..." Lan Tương đang muốn mở miệng lại bị Chu Anh ngăn cản.


"Cứ để đó." Thật sự không phải bởi vì nàng có bao nhiêu khoan dung mà độ lượng, mà trải qua chuyện này nàng cũng biết Gia Nguyên đế nếu là có tâm, bất cứ chuyện gì trong hậu cung này đều không thể qua được ánh mắt của hắn. Trương quý phi luôn luôn kiêu ngạo là do được Gia Nguyên đế sủng ái, mà lần này nàng ta hạ độc công chúa chính mình sinh ra, ý đồ hãm hại nàng liền đủ để cho Gia Nguyên đế quá thất vọng đối với nàng ta, chỉ sợ ngày sau sủng ái cũng không nhiều như trước.


Nếu muốn chân chính đánh bại Trương quý phi sủng quan hậu cung nhiều năm, chỉ cần gậy ông đập lưng ông, lợi dụng thai nhi trong bụng Nghê dung hoa.
Chu Anh híp mắt, cho đến hôm nay Đức phi trừng to mắt ch.ết ở trước mặt mình, có vài phần do dự.






Truyện liên quan