Chương 17
Này, tôi chính là chủ nhân của em. Cấm cãi, tiểu nha đầu của tôi.
Tôi sẽ thiêu em đấy.
Quỷ à.
.................................................................
V-â-n-g...
T.T
.................................................................
Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện buồn này, ở bên ngoài căn biệt thự lộng lẫy tráng lệ này ta có thể nghe thấy tiếng kếu thảm thiết của những cô gái xấu số. Không chỉ xấu số mà xấu cả nết, mà chính vì xấu nết nên mới xấu số.
Ở trong phòng của Bạch Dương-Thiên Bình.
Bạch Dương vừa vào phòng phát thì ngay lập tức lao xuống giường, cô như kiểu đang giả ch.ết vậy-bất động. Thiên Bình khó chịu nhíu mày lại,khóe miệng thì mấp máy gì gì đó, hình như là đang chửi rủa Bạch Dương thì phải.
Thiên Bình tiến tới giường, cậu đứng ngắm Bạch Dương đang tha thiết ôm cái chăn của mình.
Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng có tội là phải xử.
Cậu tóm lấy hai cái chân Bạch Dương lôi tuồn tuột xuống giường nhưng Bạch Dương nhanh chóng tóm lấy thành giường, nên bây giờ là Bạch Dương đang lơ lửng trên không chỉ cách mặt đất vài cm.
- Này, làm gì thế bỏ ra.-Bạch Dương nói to.
- Cô bỏ tay ra khỏi thành giường đi.-Thiên Bình vẫn hiên ngang tóm lấy hai chân của cô.
- Này, tôi không đùa đâu.-Bạch Dương la lớn, khổ quá.
- Ai đùa với cô, còn không mau nhận tội.-Thiên Bình kiêu căng, đang ra dáng một vị vua quyền lực thâu tóm mọi thứ của phạm nhân. Đúng là thế, cậu đang tóm lấy hai chân của cô làm cho cô kiệt sức vì phải lấy hai tay bấu vào thành giường để mình không bị ngã xuống đất. Hãy tưởng tượng đến một super man đang bay.
- Nhận...tôi nhận lỗi...tha cho tôi.-Bạch Dương cố kiềm chế cơn giận để mà cầu xin.
- Được.-Thiên Bình ngay lập tức thả hai chân của Bạch Dương ra. Làm cho cô...
- Này, sao anh không thả từ từ xuống.-Bạch Dương hét lên vì cơn đau.
- Bây giờ thì lết người đi lấy cái gì đó để mà nằm ở dưới đất ngủ đi.-Thiên Bình đứng khoanh tay, vẻ oai nghiêm.
- Tại sao tôi phải...-Bạch Dương đang định gân cổ lên cãi thì bị Thiên Bình nhảy vào cổ họng, chặn đứng giọng nói của cô lại.
- Hở, trừng trị cô đó.-Thiên Bình tức giận.
-...-Bạch Dương bắt đầu thấy sợ. Mà đành phải chịu tội vậy ai bảo cô ham chơi chi, chỉ cần đêm nay muỗi nó không mang cô đi là được.
Nào ta cùng hát bài:"Muỗi mang em đi rồi
Muỗi mang em đi xa
Trên con xe tay ga." !!?
Đợi chờ một buổi sáng.
Ở trong phòng của Cự Giải-Kim Ngưu.
Yên tĩnh lắm, bởi vì Kim Ngưu đang ôm ấp Cự Giải làm cho cô khó thở, sợ đến sáng mai cô không còn một tý hơi nào. Theo như lời khuyên của Ma Kết, Kim Ngưu đang cố gắng làm cho Cự Giải không khóc. Nói trắng ra thì anh sợ nước mắt của cô.
- Uhm...Khó...thở...quá-Cự Giải nặng nhọc nói.
- Im đi, ngủ.-Kim Ngưu cau mày, ôm chặt hơn.
- ch.ết...mất-Cự Giải cầu cứu.
- Không được ch.ết, tôi sẽ tiếp oxi cho em.-Kim Ngưu thả lỏng tay, vừa nói xong thì ngây lập tức hôn Cự Giải.
Một không gian đầy ắp tình cảm.
Ở trong phòng của Xử Nữ- Bảo Bình.
Tình hình là Xử Nữ đang phải trông non cho Bảo Bình, vì Bảo Bình hôm nay bị chuốc rượu nên đang ngất ngửa nằm trên giường. Cậu mệt mỏi quay người sang bên khác để tránh ánh sáng. Nhưng vừa quay người phát cậu ngay lập tức cậu phải quay lại để...
-Ọe...ọe...-Bảo Bình đang *** vào cái chậu mà Xử Nữ đã chuẩn bị từ trước.
"Gớm quá...hix...chúa ơi CỨU CON VỚI." Xử Nữ xanh mặt khóc lóc cầu cứu.
Cứ cầu xin đi, bao giờ chúa ngủ dậy sẽ cứu cô.
Ở trong phòng của Song Tử-Song Ngư.
Tối quá.
Ngủ rồi.
Chán thế.
Ở trong phòng của Nhân Mã- Sư Tử.
Nhân Mã đang trong tình trạng treo ngược.
- Thả tôi xuống đi.-Nhân Mã nói, mặt thì xanh lét.
- Đợi bao giờ cho máu của cô dồn hết xuống não thì tôi sẽ thả.-Sư Tử ngồi vắt vẻo trên ghế, ra uy.
- Tôi sẽ ch.ết.
- Tôi sẽ cứu.
- Không cứu được thì sao?
- Hỏi thừa, chôn chứ sao.
-...-
- Cố chịu đi, sáng mai là tôi sẽ thả cô xuống.-Sư Tử cười nguy hiểm.
- Đến đêm tôi sẽ ch.ết.
- Đêm rồi.-Sư Tử cầm điền thoại lên nhìn.
-...-
Sư Tử đứng dậy, tháo cái dây đang quấn Nhân Mã ra, vì đột ngột quá nên Nhân Mã hôn luôn cái sàn nhà sáng bóng một màu.
- Tạm tha, nếu còn tái phạm lần nữa thì...-Sư Tử nói lấp lửng, làm cho sự đáng sợ tăng lên rất nhiều.
- Tuyệt đối...không có lần nào hết, tôi xin hứa, không, tôi thề luôn.-Nhân Mã sợ, nên thề.
- Được.-Sư Tử hài lòng.
Sư Tử lên giường đi ngủ, để lại Nhân Mã đang trầm ngâm suy tư.
" Không được, dạo này đen đủi quá, phải bảo Ma Kết lập dàn cầu may thôi."
Ở trong phòng của Ma Kết-Thiên Yết.
- Chọn đi.-Thiên Yết ngồi ở bàn làm việc, cậu đưa đôi mắt giận dữ nhìn Ma Kết.
Ma Kết ch.ết đứng luôn, làm gì có cái chuyện bất công và vô lí như thế này chứ. Đừng có mà tùy tiện biến chuyện không thể thành có thể một cách trơ trẽn như thế được chứ, hỏi rằng công lí bây giờ trốn đâu rồi, công lý trả lời tôi đi tiêu hủy công lí.
Tự diệt à?
Mà Thiên Yết cậu cũng quá đáng thật đấy dồn ép con gái nhà người ta thế kia, khổ thân quá, đau thương quá, bi ai quá.
Ma Kết có khi phải biến thành bà già đau khổ đến nơi rồi đấy chứ.
1.ch.ết.
2.Vào nhà đá chơi.
3.Ngoan ngoãn lết lên giường để cậu tùy ý xử lí.
4....Cả 3 phương án trên.
Đừng có đùa.
Mà...sao lại có 4 thế, 3 là quá đủ rồi.
Thấy Ma Kết cứ đứng đơ ra, miệng thì mấp máy chữ.
- B...-Đố biết là Ma Kết định chọn cái nào đấy, câu trả lời sẽ không được công bố.
- Chọn cái 3. Được rồi đi thay đồ đi, còn ngủ nữa.- Thấy thế cậu nói luôn.
Cái gì thế, ai chơi cái trò đấy cô đang nghĩ xem mình nên chọn cái nào mà. Sao trắng trợn vậy.
Ma Kết cũng ngoan ngoãn đấy, nghe lời Thiên Yết đi thay quần áo, lúc đi ra thì đã thấy Thiên Yết mặc đồ ngủ rồi, cậu đang nằm trên giường. Ma Kết lật đật tiến đến phía cái giường nơi một con quỷ đang nằm, cậu liếc mắt sang nhìn Ma Kết, vẻ mặt dễ chịu.
- Mau, tắt đèn đi ngủ.-Thiên Yết ra lệnh.
Ma Kết cũng làm theo, không chút phản kháng nào. Cô tắt đèn rồi mò mẫm mãi mới trèo được lên giường, cô sờ sờ mò mò chẳng biết nằm hướng nào. Ai ngờ cô tóm được luôn một mỹ nam, haha, sướng thế tóm được mỹ nam kìa. Thiên Yết tóm lấy tay cô, một tay khác thì luồn qua eo cô kéo cô lại, vậy là Ma Kết trọn vẹn nằm trong lòng Thiên Yết rồi.
- Ngủ.
Câu nói đầy quyền lực, cô cũng đành nhắm mắt nhưng không thể xuôi tay được. Chỉ sợ mình ch.ết lúc nào cũng không biết ấy chứ.
Bấy giờ trong đầu cô cũng đã nghĩ:"Phải gọi Nhân Mã đi lập dàn cầu may.", cô kiên quyết với cái suy nghĩ này, nhất định phải làm.
...
Một đêm trôi đi. Trong sự đau khổ của những người con gái...không giống người.
Bi thương thật.
..............................................
7:30 A.M...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..-Tiếng la hét này phát ra từ tất cả các phòng, trừ phòng Ma Kết với Thiên Yết.
Nguyên nhân thì đây không biết và không thể biết nhé.
Ma Kết bật dậy, Thiên Yết nằm bên cạnh cau mày khó chịu.
- Quân khủng bố đến rồi.
-...Đâu?-Thiên Yết khó chịu.
.........
Mọi người hiện giờ đang ngồi ăn sáng, nhìn mặt mấy nàng ai cũng tìu tụy hết á còn mấy chàng thì vẫn như ngày thường.
Hình như giờ ăn của mấy nàng hôm nay không được sôi nổi cho lắm ha, được đấy cố gắng phát huy nha.
Ăn xong thì họ ra hết phòng khác ngồi.
- Các cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi.-Kim Ngưu đột nhiên hỏi, làm cho họ giật mình.
Nhìn nhau, người thì cau mày, người thì lắc đầu.
- Ờ...Chắc là...17...thì phải.-Xử Nữ nghiên đầu, mắt thì nhìn lên trần nhà, suy nghĩ.
-...Tất cả.-Thiên Bình hỏi.
-...Cậu bao nhiêu.
- Cậu 17.
- Tớ cũng 17.
- Có ai lớn hơn không?
- Nhỏ hơn có không?
- Không biết?
- Tớ hình như 17.
- Tớ hình như cũng thế.
- Biết không?
- Có ai biết rõ không?
- Song Tử có lưu giữ gì không?
- Song Tử có biết đâu.
- Tớ không biết.
- RỐT CUỘC CÁC CẬU LÀM TRÒ GÌ MÀ KHÔNG BIẾT MÌNH BAO NHIÊU TUỔI THẾ.-Xử Nữ hét lên, bực bội.
- Cậu biết à?
- Xử Nữ biết kìa.
- Bọn tớ bao nhiêu tuổi vậy.-Cả đám đồng thanh, ngoái nhìn Xử Nữ đang ch.ết đứng.
- Không biết.-Xử Nữ trả lời, mặt thì quay sang chỗ khác muốn tránh mặt họ.
- Vô dụng.
- Bỏ đi.
- Vứt vứt.
- Im đi.
- Nói nhiều quá.
- Vào chủ đề.
- Biết đâu.
- Tớ nhớ năm ngoái mình ăn soài muối vào ngày sinh nhật.
- Đâu, là bánh kem chứ.
- Là pudding.
- Đấy là năm kia.
- Đâu, năm kia ăn pizza.
- Salad mỳ Ý chứ.
- Cá hồi mà.
- Mì lạnh.
- Mochi.
- Gà om mà.
- Tớ nhớ là mì Ý.
- Là lẩu Thái Lan.
- Hả, không phải là cháo ếch singapo à.
- Xàm, là pad Thái.
- Bò nướng kiểu Nhật mà.
- Vớ vẩn, là lẩu Nhật Bản.
...Buổi tranh luận về sinh nhật hai năm trước của họ vẫn vứ tiếp tục diễn ra.
- Bao giờ họ mới dừng lại vậy?-Bảo Bình hơi choáng váng.
- Rốt cuộc đám người này là thứ gì vậy?-Thiên Bình cũng hơi choáng váng.
- Không biết.-Sư Tử trả lời, cậu hơi khó chịu.
-...Tôi biết được một điều...-Kim Ngưu nói lấp lửng.
- Điều gì.-Đồng thanh.
- Đừng bao giờ nhắc đến sinh nhật của họ.-Kim Ngưu nói.
-...-Ờ ha, đúng đấy.
"Rầm..." Tiếng đập bàn vang to.Làm cho mấy nàng phải ngoái đầu nhìn, không gian bắt đầu yên ắng.
- Mấy người, 17 tuổi, chuẩn bị đi học.-Thiên Yết nói.
Làm mấy nàng đơ,học?sao lại là đi học.
KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG...
Thánh thần ơi, thần linh ơi, chúa ơi, đức mẹ ơi. Cứu với. T.T
- Tại sao lại phải đi học chứ.-Bạch Dương đập bàn, tức giận phản đối.
- Đúng, lí do gì chứ.-Nhân Mã cũng không muốn đi học.
- Chúng tôi căn bản không cần phải học.-Xử Nữ cau mày.
- Why?-Kim Ngưu hỏi.
- Còn hỏi ư, chính là vì chúng tôi quá thông minh.- người này đồng thanh, mặt thì vênh lên. Oai.
-...-Mấy người kia chỉ có thể nhìn 3 người này phát sáng.
- Không cần biết các cô thông mình thế nào, nhưng vẫn phải đi học.-Thiên Bình nói.
- Mấy người...mấy người bao nhiêu tuổi rồi.-Xử Nữ giọng hơi run.
- Hơn các cô 3 tuổi.-Bảo Bình trả lời.
Hơn 3 tuổi?Vậy là học lớp mấy nhỉ?Ủa?Rốt cuộc là lớp mấy thế?
Nhìn mặt 3 người kia ngu ngơ trông buồn cười ghê, mà không phải là 3 nàng thôi đâu là 6 nàng đấy. Haizz, là học đại học đấy mấy nàng ạ.
- Hơn có 3 tuổi, sao mấy người không phải đi học chứ.-Cự giải bất bình lên tiếng.
- Chúng tôi căn bản là đã đỗ đại học bên nước ngoài rồi nên không cần phải đi học.-Kim Ngưu giải thích.
-...- Đúng rồi, mấy nàng đã đỗ đại học đâu.
Thôi thì, đành phải ngậm ngùi cam chiu vậy. Hahahahahahahahaha...
Khóc không nổi.
Cười không xong.
Vậy...làm gì giờ?
...
CHUẨN BỊ ĐỒ ĐẠC, XUẤT PHÁT VÀO CHIẾN TRƯỜNG NÀO!!!!!!!!!!!!!