Chương 9: Chào anh! Người cũ! (2)
Đã từng có tất cả, thế nhưng…
*Đoạn hồi ức đầy nước mắt của Lâm Hạ Băng:
Một buổi sáng trời mưa tầm tã.
Dù là mưa nhưng sự thật rằng ‘tâm trạng của thời tiết’ không hề ảnh hưởng gì tới sự vui vẻ của cô nhóc Lâm Hạ Băng.
Đối với Lâm Hạ Băng thì mỗi ngày đến lớp làm một ngày vui, khi mà một cô nhóc ngày ngày trưng ra vẻ mặt ‘siêu lạnh’ cực kỳ dọa người mà lúc nào tâm trạng trí óc cũng mang tư tưởng của chữ học, học, học và học có thể được gọi là mọt sách chính nghĩa… Lại có người thương thì đây có thể coi là chuyện hết sức nghiêm trọng.
Như mọi ngày, Lâm Hạ Băng tung tăng bước xuống từ xe Phantom màu đen dài với nụ cười vui vẻ. Cô đi trước và chàng vệ sĩ lẽo đẽo theo sau để che ô cho cô chủ. Tới hành lang, cô quay lại kêu vệ sĩ dừng lại, đã đến trường học thì cô muốn ở một mình.
Hớn hở bước đi cùng nụ cười tựa nắng mai khiến người khác dễ dàng điêu đứng.
Đi tìm Tiểu Chính của cô thôi!
Đi tới cuối hành lang tầng hai, vốn định bước đi nhưng một giọng nói ấm áp quen thuộc đã thu hút cô dừng lại.
“Y Y, Tiểu Trúc. Có chuyện gì thế?”
“Chính, mục đích ban đầu đã đạt được rồi… anh cũng nên thực hiện bước cuối cùng nhỉ?” giọng nói lanh lảnh chua ngoa của cô nàng Nhan Kỳ Y ngày ngày sỉ nhục cô vang lên.
Theo sau lời nói đó là lời của cô em Nhan Kỳ Trúc thường xuyên ghen ghét đố kị với cô: “Đúng đấy Chính! Anh nên cho con nhỏ ngu ngốc đó out đi thôi! Tưởng tài giỏi thế nào mà vừa đùa giỡn tí đã đổ rạp rồi?”
Không có câu trả lời, tất cả đều im thít để chờ câu trả lời từ đối phương.
Gì?
Tiểu Chính đúng không?
Cô rất muốn không nghĩ tới điều tiêu cực đó… nhưng với bộ não phức tạp của cô mà nói thì đó là điều rất bất khả thi.
Chỉ với một chút lời nói không đầu không đuôi như thế, cô cũng đã phân tích được sự việc xảy ra lúc này rồi!
Cái tên ‘Chính’ là Doãn Chính.
‘con nhỏ ngu ngốc’ là chỉ cô.
‘mục đích ban đầu’ là việc tiếp cận để đùa giỡn cô.
‘bước cuối cùng’ là việc sẽ đá cô bằng cách tàn nhẫn nhất.
Khiến cô đau lòng nhất chính là câu nói ‘vừa đùa giỡn tí đã đổ rạp rồi”, đùa giỡn sao? Hóa ra tất cả từ đầu đến giờ đều là trò đùa à? Tình cảm cô dành cho cậu là thứ bỏ đi à? Câu yêu thương cậu nói với cô là giả dối cả sao?
‘Làm ơn hãy nói với tôi đó chỉ là câu nói đùa đi! Điều Tiểu Chính đùa giỡn tôi là không có thật đi! Làm ơn đừng phơi bày tất cả sự thật đau đớn như thế được không?’
Thế nhưng điều cô thầm mong đã tan nát hết cả. Sự tin tưởng của cô dành cho cậu đã đổ nát, không còn một chút tin tưởng khi cậu lạnh lùng đểu cáng nói lên một câu:
“Hai con bé này, anh định hôm nay sẽ đá nó cho biết thế nào là kiêu ngạo mà thúc dục gì chứ?” giọng điệu dịu dàng mà cô thường được nghe nay đã thay thế bằng sự sỉ nhục chưa từng có khi cậu nói câu ấy! Với giọng điệu mỉa mai khinh thường đã đủ làm cô tan nát cõi lòng.
Nụ cười vui vẻ đã bị dập tắt, cô thẫn thờ lết thân xác bước đi theo hướng ngược lại.
Cô thật tâm rất muốn hỏi cậu cho ra nhẽ, muốn cậu hãy nói với cô cậu vẫn yêu thương cô, những lời nói vừa rồi là không có thật đi!
Nhưng…
ĐỦ RỒI!!!
Cô không muốn hi vọng thêm một chút nào nữa!
Bộ mặt thật của cậu đã lộ, cô còn có thể làm gì chứ? Nhặt mặt nạ đeo lên cho cậu rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Hừ!!!
THẬT NỰC CƯỜI!!!
Đã đến bước này, giọt nước mắt tràn ly!
Mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong, gắng gượng mỉm cười đi xuống WC. Tự nhốt mình vào phòng cuối, cô lặng lẽ ứa nước mắt.
Đùa giỡn với cô cậu vui lắm sao? Khi mà cô đã thích cậu thật lòng?
Cậu vui lắm khi thấy cô khóc sao? Khi mà cô đã thực sự yêu thương cậu?
Cô đáng ghét lắm sao? Khi mà cậu lại cố tình lấy tình cảm của cô ra đùa giỡn?
Lặng lẽ một mình rơi nước mắt, cô sẽ chỉ khóc lần này thôi. Lúc sau là tất cả sẽ ổn!
Ngay lúc này tiếng chuông vào tiết một vang lên, cô cũng chẳng còn tâm trạng mà học nữa. Chờ tới khi chắc chắn rằng học sinh khu SS đã ổn định, cô mới bước ra khỏi WC. Vỗ vỗ nước lên mặt, cô nở nụ cười thật mạnh mẽ! Đã đùa giỡn thì cô phải cho cậu biết cậu cũng chẳng là gì đối với cô!
Quyết định vực lại tinh thần lạnh lẽo thường thấy, cô quang minh chính đại bước tới phòng Hiệu Trưởng trên tầng ba.
Nói thật thì nay mọi chuyện đã lộ hết rồi, cô chẳng nhẽ lại tiếp tục học ở đây mà đau đớn sao? Dừng khóa học tại năm nay, cô sẽ sang Mỹ du học!
…
Lâm Hạ Băng lạnh lùng đứng cạnh lan can, vẻ mặt hờ hững lơ đãng lướt qua sân trường một cách kiêu ngạo. Dường như cô đang chờ ai đó?
Gương mặt tuyệt mĩ đã không còn chút dấu vết của việc khóc lóc, đã không còn chút dấu vết của sự mệt mỏi phờ phạc. Chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến tột độ, tất cả cảm xúc của cô đã bị gói lại rồi quăng xó nào đó!
“Băng Băng!” Doãn Chính tươi cười đi từ phía sau, vui vẻ đưa tay bịt mắt trêu chọc cô. Còn vui tính thì thầm vào tai cô giọng điệu sởn gai ốc.
“Buông.” Lâm Hạ Băng không chút khách khí phun ra một chữ phũ phàng.
“Chuyện gì thế?” Doãn Chính cũng không ngờ nổi Lâm Hạ Băng lại nói như thế, cô rất thích cậu cơ mà?
Quay lại đối diện với vẻ mặt giả tạo ngờ nghệch của Doãn Chính, cô kéo miệng thành nụ cười nhếch mép. Sự khinh bỉ này dành cho cậu đã đủ chưa nhỉ?
“Cậu diễn sâu quá đấy!”
“Băng Băng! Mau… nói cho tôi biết… chuyện gì… xảy ra với cậu?”