Quyển 2 - Chương 15: Mảnh tuyết thứ bảy (3)
Thi Gia Liệt trở về phòng, để nguyên quần áo ngủ một lúc lâu, hôm đó ánh mặt trời vô cùng chói chang, dù đã kéo rèm nhưng ánh nắng vẫn chiếu phòng sáng trưng.
Anh nhắm mắt suy nghĩ về chuyện Hà Tuấn Kiệt chạy trốn, trong lòng vô cùng lo lắng. l+q-đ Hà Tuấn Kiệt cũng coi như là mất hết cả chì lẫn chài, song anh ta lăn lộn không phải mới chỉ ngày một ngày hai, không đảm bảo anh ta sẽ không có cơ hội trở mình, anh không thể không đề phòng.
Nhưng ngay lúc này thì không có thời gian rảnh để ý tới chuyện này, vài ngày trước phương Nam vô cùng loạn, muốn chấn chỉnh dẹp lên cũng không thể chỉ làm trong thời gian ngắn là xong. Thêm vào đó bên phương Bắc kia Đồng Hiên LÂn ép rất chặt. Bên Tây Nam cũng vậy, ngoài mặt thì thấy có vẻ yên tĩnh, không chừng cũng có dã tâm tiêu diệt phương Nam.
Nghĩ đi nghĩ lại lòng anh càng thêm phiền, nghĩ chắc lúc này cũng có tin tức, thế là anh thay quần áo đến thư phòng.
Đường Minh Tốn chờ anh trong thư phòng từ sáng sớm, Đường Minh Tốn làm phó quan cho Thi Gia Liệt đã ba năm, làm việc rất ổn thoả. Lúc Thịnh Thế Huy còn sống cũng từng khen Đường Minh Tốn, rằng: “Gia Liệt có Minh Tốn như hổ thêm cánh.”
Thịnh Thế Huy không dễ dàng mở miệng khen người, một khi ông mở miệng tất nhiên Thi Gia Liệt sẽ nhìn Đường Minh Tốn bằng ánh mắt khác. l+qđ Phàm những chuyện giao cho đường Minh Tốn đi làm, Thi Gia Liệt vô cùng yên tâm.
Lần này Thi Gia Liệt giao chuyện Hà Tuấn Kiệt cho anh ta làm, vừa ngồi xuống anh liền hỏi: “Hà Tuấn Kiệt sao rồi?”
“Tìm khắp nơi cũng không thấy, e bị người độc thủ rồi.” Đường Minh Tốn suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “Nghe nói hiện nay Tam thiếu gia của quân Nghiêu đang ở Thịnh gia?”
Thi Gia Liệt đáp một tiếng rồi im bặt. Đường Minh Tốn nói lời này ắt không phải không có lý do, anh suy ngẫm cẩn thận liền đoán được chuyện gì xảy ra.
Đường Minh Tốn thấy sắc mặt Thi Gia Liệt không dễ nhìn nên không dám lên tiếng, lại nghe Thi Gia Liệt bình tĩnh nói: “Sao, chuyện này có liên quan gì đến anh ta à?”
Đường Minh Tốn suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Cũng không hẳn, thủ hạ trở về nói là thấy mấy người đưa sư trưởng Hà đi, nhưng làm thế nào cũng không điều tr.a ra là ai, ngay sau đó thì sư trưởng Hà cũng mất dấu luôn. l