Quyển 2 - Chương 14: Mảnh tuyết thứ bảy (2)
Lúc bọn họ xuống chân núi thì thấy một nửa số xe đã rời đi, chắc là Thi Gia Liệt mang người đi.
Tô Cảnh Cảnh đoán bên Thi Gia Liệt chắc đã xảy ra chuyện gì quan trọng nên vô cùng lo lắng. Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ chắc Đồng Hiên Tuấn biết chút gì đó, anh vừa có thể cùng Thi Gia Liệt loại trừ Hà Tuấn Kiệt, mong rằng anh cũng hiểu rõ chuyện này của Thi Gia Liệt.
Cô bất động thanh sắc, cười nói với Đồng Hiên Tuấn.
Vệ binh canh giữ dưới chân núi thấy bọn họ xuống liền tiến lên đón: l.q/đ “Tam thiếu, đã chuản bị xong xuôi hết cả rồi.”
Đồng Hiên Tuấn gật đầu một cái, kéo Tô Cảnh Cảnh lên xe.
Dọc theo đường đi, Đồng Hiên Tuấn chỉ nói cười với Tô Cảnh Cảnh, rõ ràng cô có chút không yên lòng. Nói ba câu thì chỉ nghe được một câu, Đồng Hiên Tuấn nhíu mày nói: “Sao vậy, sao cứ thấp thỏm không yên thế.”
Tô Cảnh Cảnh thấy vẻ mặt anh bất thường liền nói: “Cũng không có gì, chẳng qua là vội vã nhìn ông ngoại một cái, nhớ lại vài chuỵen lúc nhỏ nên trong lòng thấy buồn bã thôi.” Cô nói cũng là sự thật, Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Mặt cô dán sát vào [bad word] gngực anh, cô gần như có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch có lực của anh. Cô hơi mỉm cười, nghe anh nói: “Đừng thương tâm, người luôn có một lần như vậy.”
Cô vốn không thương tâm lắm, nghe anh nói vậy cũng chỉ cười nhạt.
Anh không nghe thấy cô trả lời, cho rằng cô vẫn đau lòng, lại không biết an ủi như nào đành nói: l?q{đ “Cuộc sống có rất nhiều chuyện thật ra thì đã định sẵn, cũng không có cách nào… luôn là như thế…”
Anh dừng một lúc rồi không nói thêm gì nữa, cô cảm giác như anh có điều gì muốn nói nhưng hết lần này tới lần káhc lại không nói tiếp. Cô lo lắng cho Thi Gia Liệt, cảm giác anh sẽ xảy ra chuyện. Nghe Đòng Hiên Tuấn hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại “đã định sẵn” rồi thì “không có cách nào”, trong lòng cô càng có suy nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Tông Hi, anh…” Cô chần chừ, cuối cùng không dám hỏi ra miệng. l