Chương 11: Cảm giác lạ
Các bác đọc truyện cho em thì comment nhận xét để em rút kinh nghiệm cái, dạo này bí quá rồi các bác ạ!
_________________________________////___________________________///___________________________
Ta sững người, phải gọi là đứng hình cơ
H-hắn ôm ta thật nha
Đơ mất 10 giây...
Mẹ nói là: "Nam nữ thụ thụ bất thân" - hơi Trung Quốc tí nhưng mà đúng
Thế mà giờ ta đang ôm một thằng con trai, chính xác là thằng Minh nó đang ôm ta
Vội vội vàng vang đẩy hắn ra, ta rống lên giận dữ: “ Mày điên không? Mày khùng không? Mày thần kinh à? Tự dưng ôm tao làm cái đếch gì? Tao nghĩ mày đùa chứ ai ngờ mày làm thật, tao muốn một gậy phang ch.ết mày!!! “
Mặt hắn tiếp tục đỏ như bị sốt 40 độ, tiếp lời cãi: “ Tại mày động vào tao trước chứ. Tao đã nói rồi mà không nghe “
“ Tao không biết, tao không biết đâu. Tao về đây. - ta cắt lời hắn, chạy một phát ra hành lang, sập cửa cái "rầm", chào vộ cô chú rồi chạy thẳng về nhà
Thực ra, không phải là ta tức giận, chỉ là ngại quá thành giận thôi, nhưng mà chót chửi hắn một tràng rồi, giờ chả dám xin lỗi đâu. Hối hận quá!
Bây giờ chính ta còn chả hiểu ta nghĩ cái gì nữa. Đầu trống rỗng luôn, cái cảm giác khó chịu lan khắp người, không thể diễn tả ra sao nữa.
Về đến nhà, ta lôi cái đấm bốc đấm điên cuồng một thôi một hồi
Bực bội thật.
Ôi! Ta muốn điên lên mất thôi.
Hét lớn tiếng dài rồi chửi rủa thậm tệ chó Minh
Giờ mới động não, đây là lần đầu tiên có thằng bạn ôm mình.
Ối giời ơi, tao muốn cạch xít, nghỉ chơi với mày Minh ạ!
Nhưng sao tao hèn quá, vẫn muốn gặp mày cơ
Quá trình đấu tranh tư tưởng kịch liệt bắt đầu
Khó nghĩ quá mọi người ơi!
"Minh, có vẻ như tao..."
À mà thôi không nói nữa
Ta đi ngủ đây
Láng máng là ta quên việc gì đó quan trọng lắm, hôm quá mẹ bảo cái gì ấy nhỉ, cái gì mà chuyển chuyển í?
Còn cả ánh mắt của 2 cô chú nhìn ta lúc ta về?
Kể cả cái vòng tay trong hộp tím nữa?
Lắm mối nghi vấn quá!
Mệt.
không nghĩ nữa, cứ để cho mọi thứ thuận theo tự nhiên
--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--+--
Thấm thoắt 2 tuần trôi qua, tí nữa là ta phải lên trường tập trung đầu năm rồi
Lớp 8 nhé!
Không biết có gì mới hem nhỉ Nhớ bọn não nặng cùng lớp nhắm cơ!
Ví dụ có đứa đổi tóc mới, đổi xe đạp điện mới, xinh hơn, thêm học sinh mới, gì gì nữa...?
Có thể đấy
Mặc nhanh áo croptop xám, quần jeans rách, sandals trắng, sau đó ta lên trường
Ba tháng nghỉ hè, khác biệt nhiều lắm. Về ngoại hình, tính cách, ứng xử, các mối quan hệ..
Nhanh lắm, con người thay đổi từng ngày, thâm chí từng phút từng giây
Chính ta cũng không ngoại lệ, có chút trưởng thành, chững chạc hơn.
#Conngườithayđổitheothờigian#
Cô gọi cả lớp vào tập trung trong phòng học cũ, tay đập đập bàn kèm khuyến mại hét lớn để ổn định trật tự, hắng giọng nói:
- “ Lớp ta năm nay học ở phòng học này luôn, mọi thứ đều như năm ngoái, cô vẫn sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp mình”
Cả lớp reo lên, trong đó có ta.
Vui thật đấy! Lớp không có gì thay đổi
“ Tuy nhiên có một việc rất buồn cô muốn thông báo với các em”
Tất cả hướng lên chỗ cô ngồi, tiếng xôn xao bàn tán ầm ầm. Ta cũng thấy tò mò, nhăn trán vào tự hỏi
Cô tiếp tục: “ Sẽ có 1 bạn trong tập thể lớp mình phải chuyển trường trong vòng một năm học”
Chúng nó nhao nhao hết cả lên, lũ lượt hỏi cô:
"Cô ơi, ai đi vậy cô?"
"Bạn nào chuyển vậy ạ?"
"Cô nói ai đi đi cô?"
“ Bạn Minh sẽ đi ra nước ngoài tạm thời trong năm học này”
“Ồ” lên 1 tiếng lớn
Ta ngạc nhiên, rất rất ngạc nhiên
Có chút không thể tin nổi
Cảm giác vuột mất thứ gì đó chậm rãi lan ra trong cơ thể
Ta quay xuống nhìn hắn - một cái nhìn lướt qua rất nhanh thôi...
Vô thức gật đầu xuống bàn, cứ thế hết 30 phút cô nói
Đến lúc về, ta rẽ qua cây cầu gồ ngồi im lặng, đưa 2 tay nghịch nghịch vài lá tre rủ vào cạnh cầu
Tuột tay thả xuống, chiếc lá trôi theo dòng nước, vô lực như ta bây giờ.
Nắng vẫn cứ nắng, gió vẫn cứ thổi, nhịp sống vẫn tiếp tục, ta thấy buồn, một nỗi buồn lên lỏi vào trong tim...
Hoàng Tuấn Minh,
Từ lúc nào đó, mày đã dần dần đi vào tiềm thức của tao
Không có mày...không quen...