Chương 12
Mai là ngày hắn sang Pháp. Nghe như lời bố mẹ ta kể, lí do cả nhà hắn phải đi là do công ty của bố hắn chuyển công tác tạm thời tới chi nhánh ở Pháp một thời gianChả hiểu ta nghĩ gì mà cả ngày hôm nay cứ đi đi lại lại trong nhà. Sốt ruột, nôn nao hết cả người.
Cái cảm giác này khó chịu lắm!
Quyết đinh viết cho hắn một "bức thư"
Sột soạt lôi bút giấy loay hoay viết
“ Hoàng Tuấn Minh!
Sáng mai là mày đi rồi nhỉ? Tận 8 tháng mà sao mày chả bảo trước với tao gì cả. Hôm nọ nghe cô nói là mày chuyển trường tao ngạc nhiên cực. Từ dưng tao thấy buồn buồn. Quen chơi với mày, quen trêu mày, quen cãi nhau, quen đòi tiền mày rồi. Đi lâu thế ai mua đồ ăn vặt trên trường cho tao?
Hôm qua tao tìm được bức ảnh tao chụp chung với mày lúc 8 tuổi
Mày nói đúng, đầu óc của tao có vấn đề thật. Không nhớ tao với mày đã chơi rất thân. Nhưng không sao, giờ lại như cũ rồi.
Nói thật, thỉnh thoảng mày trêu tao nên tao muốn đấm ch.ết mày vì mày toàn bắt nạt tao
Bù lại, lúc tao chán nhất toàn thấy cái mặt mày bên cạnh
Tao quý mày
Vì rất rất nhiều lí do
Tao đã nói là mày đẹp trai chưa?
Đi đi, đi nhanh lên rồi về sớm để tao ngắm tiếp.
Còn điều cuối cùng, tao không dám nói trực tiếp với mày nên chỉ dám viết qua thư này thôi
Minh, tao thích mày
Cái mặt mày cứ ám ảnh tao suốt chẳng tha
Tao từng nói là đứa nào thích mày là đứa ngốc nhất vũ trụ. Giờ nghĩ lại, tao chấp nhận cái danh ngốc nhất ấy cũng được
Sang Pháp mà liên lạc được về Việt Nam, ngớ gọi cho tao nhé. Đừng quên mua quà, mua cái gì ăn hay dùng được nhá
Bái bai
Ký tên: Thu siêu nhân “
Ta viết xong, gấp cẩn thận, nhét vào cái hộp nhỏ hình vuông màu tím, chạy lên nhà hắn, cho vào hòm thư trước nhà. Ta chắc chắn là hắn sẽ nhận được vì chiều nào hắn cũng ra kiểm tr.a hòm thư.
Công nhận viết xong thoái mái thật đấy
Giờ thì yên tâm thả cho sang Pháp rồi
Tắt đèn bàn, yên tâm đi nấu cơm tối
xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx---xxx
Sáng hôm nay không hiểu vì sao dậy sớm, chắc bởi vì chuyện thằng Minh a?
Bước chân ra khỏi nhà, ngước mắt nhìn về phía nhà hắn theo thói quen, dù biết là hắn đã đi từ rất sớm để kịp chuyến bay rồi
Quay gót vào nhà, định khép cửa, lại thấy mắc mắc, cúi xuống chân xem thử, là chiếc hộp hôm qua ta đưa hắn
Xet qua ý nghĩ "Hay là hắn không nhận bức thư của ta?"
Vẫn là cầm lên xem thì tốt hơn
Mở ra, là một phong bì màu xám tro nhạt - màu cả ta và hắn đều thích, cùng với một cái vòng tay
Khoan đã! Cái vòng tay này hôm nọ ta thấy ở phòng hắn mà!
Hơi sững người một chút, rồi hiểu rõ tất cả: cái mẹ định nói hôm nọ, ánh mắt của cô chú trước khi ta về, vòng tay để ở nơi dễ nhớ nhất
Nhìn cái vòng, ta chợt cười, vô thức cười, cười rất tươi
Như là một niềm tin...
Mở phong bì ra, nhìn kĩ từng chữ từng chữ trong mảnh giấy mà đọc
“ Đậu đậu con!
Tao đọc xong tờ giấy mày viết, tao cười chắc nội thương mất rồi. Đi có 8 tháng, mày làm như li biệt 8 nắm. Mày dở nó vừa vừa thôi, hôm nọ được nam thần ôm còn cáu. Nhưng mà tao thấy vui, vì mày quen chơi với tao, bảo thích tao. Mội tội mày không nhớ nên tao cứ để yên, đứng đằng sau mày dọn dẹp mọi việc mày gây ra. Nhớ lần mày phi bút bi chảy máu đầu thằng bạn tao không, tao phải thương lượng mãi đấy. Tao nói mày biết để còn tìm cách mà trả ơn tao
Đợi lúc tao về, cho mày phang tao thoải mái luôn. Kucs tao đọc đến chỗ mày bảo thích tao, tao phấn khích tới mức muốn chạy sang nhà mày
Nghĩ kĩ lại thôi, kìm lắm đấy
Yên tâm đi, tao sẽ liên lạc cho mày bất cứ khi nào có thể, còn lúc tao về chắc chắc mua quà. Thích gì gọi điện bảo tao
Thế được chưa?
Ở nhà đợi tao, khi tao về mày biết thế nào rồi đấy!
Cấm linh tinh với thằng nào đấy nghe chưa, tao biết tao về xử đẹp nó
Hiểu không?
Ăn nhiều vào cho béo nhá. Tao đi không có ai mua đồ ăn vặt cho đâu, ở trường đói đấy.
Nhớ
Minh soái ca “
Xem xong bức thư, ta cảm thấy một cảm giác không thể nào khó tả hơn
Đi rồi mà hông quên chèn ép ta
Nhưng mà vui vì có đứa quan tâm đến mình
Cười cười, gấp bức thư cất vào hộp đặt trên giá sách
Lôi chiếc vòng ra ngắm nghía, đeo thử vào tay