Chương 2

- Mẹ à! Con về rồi nè! - Vừa về đến nhà, tôi quăng cái ba lô vào một xó rồi xông vào bếp lục đồ ăn.
Vào bếp đập vào mắt tôi là một giỏ bánh quy gọn gàng, chắc là mẹ tôi mới nướng. Tôi cho tay vào định bốc nhưng tôi còn chưa chạm vào miếng bánh thì "Chát" một tiếng.


- Ai ui! - tôi suýt soa cái tay vừa bị mẹ đánh, nước mắt đã rơm rớm rồi.
- Giỏi nhỉ? Đi học về rồi thì lên phòng thay quần áo đi, nhanh rồi xuống đây mẹ nhờ cái này - mẹ tôi chả thèm an ủi tôi lấy một câu mà bắt tôi lên phòng.


Tôi thay ra một cái áo trơn và một cái quần jean rồi chạy xuống nhà chuẩn bị "tiếp chỉ" từ mẹ:
- Mẹ bảo gì ạ?
Mẹ tôi chìa ra trước mặt tôi cái giỏ bánh trên bàn rồi liến thoắng một tràng:


- Đây, mẹ có nướng chút bánh, con mang sang biếu nhà hàng xóm, mẹ còn có việc nên chưa qua hỏi thăm. Dù gì người ta cũng là hàng xóm của mình. Các cụ nói "bán anh em xa mua láng giềng gần"...


- Con đi đây ạ! - chưa kịp để mẹ nói cho một tràng thuyết minh dài đằng đẵng, tôi xách giỏ bánh chạy vội ra cửa. Đùa gì chứ, đợi mẹ tôi nói xong thì đến bao giờ? Tôi còn không biết tính mẹ tôi sao? Mỗi lần bà giảng giải cái gì, ít nhất cũng phải nửa tiếng.


Tôi cầm bánh sang nhà bên cạnh. Đấy là một ngôi nhà hai tầng được xây khép kín theo kiểu Âu, trên lan can tầng hai còn có hẳn một giàn hoa hồng đỏ rực, từng cánh hoa chúm chím nở rộ, những giọt nước vừa tưới còn đọng lại trên cánh hoa, ướt át như đôi môi kiều diễm của người phụ nữ, nhìn đẹp phải biết.


available on google playdownload on app store


Tôi tiến đến ấn chuông cửa. Lần một không có phản ứng gì, tôi ấn tiếp lần hai, cũng không có phản ứng gì. Thế là tôi ấn liền một mạch bốn, năm lần. Tiếng chuông từ trong nhà vang lên liên tiếp, sau đó là tiếng bước chân rầm rầm. Tôi bụm miệng cười thầm, chắc chủ nhân phải tức lắm mới chạy nặng nề như thế.


Tôi tiếp tục hăng say ấn chuông cửa mà không nhận ra cánh cửa căn nhà đã mở ra từ lúc nào.


- Gọi cái gì? - một giọng nam khàn khàn vang lên khiến tôi giật mình, khóe miệng cứng đờ, tay tôi bất giác đình chỉ hoạt động ấn chuông. Không thèm nhìn xem trước mặt là ai, tại vì sao? Tại nghe chất giọng khàn khàn kia, tôi liên tưởng đến một ông bác đầu hói chừng ba tám, bốn mươi tuổi.


Ôi thôi, nếu bác ấy mà mách với mẹ là tôi phá chuông cửa nhà bác ấy, lỗ tai tôi đảm bảo bị hành hạ. Tôi nhắm mắt nhắm mũi vào rồi xin lỗi:


- A! Cháu xin lỗi, tại cháu ấn mãi mà không có ai ra mở cửa nên cháu "trót dại". Bác tha cho cháu a! Huhu, chắc chỉ sang để biếu bác chút bánh mẹ cháu mới nướng thôi, bác không thể vì bị hói đầu mà trút giận sang cháu được...


Tôi xin lõi luôn mồm, thầm rủa cái lão già đầu hói trước mặt. Hừ, bản cô nương đã cúi đầu xin lỗi mà còn không mủn lòng, lão già này khẳng định không phải là người.


Tôi nói đến hăng say, nói đến mưa xuân bắn tung toé. Tôi cảm thấy một dòng khí lạnh từ phía người đối diện. Úi ch.ết, bác ý giận rồi! Thì tất nhiên, tôi lôi cả việc người ta bị hói ra nói giữa thanh thiên bạch nhật như thế, ai không tức mới là lạ.


Tôi tự dưng có cảm giác mình được một bàn tay rắn chắc kéo vào nhà và bàn tay ấy giận giữ đóng sầm cửa lại. Tôi thề, nếu tôi mà là cánh cửa đáng thương kia đảm bảo tôi thăng lâu rồi.


Đang suy nghĩ mông lung, tôi chợt nhận thấy có gì đó sai sai. Tại sao mình lại vô nhà "bác hói" nhỉ? Lẽ nào... trời ơi, đừng bảo lão già này bị bệnh ấu ɖâʍ nhá... Hu hu... mẹ ơi sang cứu con. Tôi tính chạy đi để đảm bảo tấm thân trong trắng nhưng hơi tò mò về nhan sắc của lão hói kia nên lại đứng tại chỗ. Sợ cái gì, dù sao tôi cũng là đai đen karate tam đẳng.


Tôi chậm rãi ngước mặt lên. Khiếp, ông "bác" này cao gớm, ngước mãi mà không thấy mặt đâu. Chi đến khi nhìn rõ mặt "ông bác" này thì tôi chính thức sốc: OMG! Sao trẻ mà lại đẹp trai thế này, đầu cũng không bị hói nữa! Cơ mà nhìn cái mặt quen quen, chả phải là...


- Aaaaaa! - do bị giật mình, tôi bật nảy người về phía đằng sau, lưng đập một phát vào cánh cửa, suýt soa một tiếng, tôi bần thần rồi chính thức ngồi luôn xuống sàn. Cái khuôn mặt yêu nghiệt ấy thì ngoài cậu bạn quái dị ngồi cạnh tôi - Duy Vũ thì còn ai vào đây nữa?


Chỉ có điều, khuôn mặt điển trai của cậu ta méo xệch, tôi nuốt nước miếng cái "Ực". Nhìn ánh mắt của cậu ta, cứ như chỉ hận không thể bằm thây tôi ra vậy. Tôi lắp ba lắp bắp kinh hãi không thốt lên lời:
- Du... Duy Vũ, sao cậu lại ở đây?
Hắn ta nhìn chằm chằm tôi như nhìn người ngoài hành tinh:


- Đây là nhà tôi, tôi không ở thì ở đâu?
Tôi ăn năn chìa giỏ bánh ra trước mặt Duy Vũ:
- Này, mẹ tôi nướng cho cậu nè, mà tôi cũng không cố ý gọi cậu là hói đầu đâu!
Vốn cơn giận trong lòng Duy Vũ đang lắng xuống dần nhưng có vẻ tôi lại ngoáy nó lên thì phải.


- Giống lắm sao? - Duy Vũ hỏi một câu không đầu không đuôi làm tôi nghệt mặt ra.
- Cái gì?
- Tôi ý, giống lão già hói đầu lắm sao? - hắn có vẻ bị tôi làm cho nghi ngờ sức quyến rũ của chính bản thân mình rồi.
Tôi toát cả mồ hôi hột ra, đầu ra sức lắc:
- Tôi xin lỗi mà! Tại tôi nhầm.


Tôi làm gì thế này! Người ta là hàng xóm của mình, là bạn cùng bàn với mình thế mà mình lại nói người ta như thế, thật là mất mặt mà!
Sau một hồi giải thích cặn kẽ và nhận được vô số cái liếc khinh bỉ từ hắn, cuối cùng chúng tôi cũng giải quyết được khúc mắc.


- Thế cô qua đây là gì? - cậu ta hỏi tôi.
- À, mẹ tôi bảo tôi mang sang cho nhà cậu một ít bánh!- Tôi chỉ chỉ giỏ bánh được tôi đặt ở gần đấy.
Chưa để tôi nói hết, cậu ta lập tức ngắt lời:
- Thế thôi hả?
- Ừ! - tôi ngơ ngác đáp lại.


Chưa kịp phân tích hết thông tin, tôi đã thấy mình ở trước cửa nhà Duy Vũ. Không để tôi lên tiếng, cậu ta nói trước:
- Nếu chỉ thế thì cậu về đi, tôi tự lo được.


Tôi nhìn cái cánh cửa nhà Duy Vũ đã được đóng cẩn thận đành hậm hực ra về. Đúng là đồ đáng ghét mà, tôi đã có lòng tốt đưa bánh sang cho lại còn...






Truyện liên quan