Chương 37: Say và ngủ

Mình đã qua thời gian bão táp rồi nên coi như tạm thời có thể thường xuyên viết chap mới. Trng thời gian rồi mình đã suy nghĩ và đọc lại tác phẩm của mình nó có nhiều lỗi quá. Mình sắp tới sẽ cố gắng sửa chữa thêm:


Nhân vật trong truyện vai chính là Bảo Ngọc (nó) và chàng hotboy riêng. Riêng nàng Ngọc nhà ta và anh Hoàng Quân thì mình xưng hô là nó và hắn nhưng nhiều bạn nói xưng hô như thế sẽ gây ra khó khăn cho việc theo dõi vì truyện có nhiều nhân vật nên mình quyết định sẽ xưng tên hết, ko xưng nó hắn gì hết. Truyện của mình đã ra cũng được 3 tháng rồi nhỉ, lượt view (xem) ở các trang đã trên 5k mấy oy có trang 55k lận, lượt vote (thích) cũng đã trên 200 mình thật sự rất vùi. Vui nhất là nhiều bạn còn bình luận rất sôi nổi mong muốn chap tiếp theo. Nhưng mà……có một số bạn (mình chỉ nói 1 số thôi) lại nói truyện của mình viết giống truyện này truyện nọ, phim này phim nọ. Khiên mình cũng buồn lắm, đành rằng truyện của mính cũng có thể sẽ trùng lặp ý tưởng với những câu chuyện mà bạn đã từng đọc. Các bạn nói như thế chẳng khác nào mình ăn cắp ý tưởng của người ta chứ (T_T) Mình hứa sẽ cố gắng ra những tình tiết gây cấn và mới lạ hơn nha. Mình sẽ thay đổi phong cách hành văn của mình lại có bạn nào thấy hay thì nói với mình. Nick facebook là Monlia Phuong, có việc gì các bạn cứ liên hệ với mình nha. Cuối cùng mình hứa trong vòng 3 tháng mình sẽ hoàn thành câu truyện này nhưng từ giờ tới lúc đó mình sẽ cần sự giúp đỡ của các bạn rất nhiều. Tạm biệt nha


Bảo Ngọc đạp xe chạy từ từ về nhà, nay có quá nhiều chuyện khiến nó phải dở khóc dở cười. Từ việc cái con rùa Hoàng Quân bị nó chơi một vố đau điếng đến việc nó bị phục kích rồi Trọng Kỳ cứu nó nên phải bị thương, Tất cả như cuốn phim quay chậm ngay trong đầu nó. Tại sao Trọng Kỳ lại ra tay giúp đỡ nó? Tại sao lại đỡ nhát dao giùm nó dù biết có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của anh? Mọi câu hỏi như quay quay trong đầu Bảo Ngọc.


Cố quên đi một hình bóng dẫu đôi tay vẫn không thể quên
Cố quên đi một lời hứa dù con tim đang thét gào


Điện thoại của Bảo Ngọc sáng lên, nó lôi chiếc điện thoại từ trong cặp ra là số của anh Nhân, chủ tiệm bánh Smile (t/g: có ai còn nhớ anh này ko ta). Dạo này Bảo Ngọc bận ôn tập kiểm tr.a và bị cái tên ôn thần Hoàng Quân hành hạ mấy ngày nay nên Bảo Ngọc xin nghỉ làm hơi bị nhiều. Cũng may anh Nhân là một ông sếp cực kỳ tốt bụng nên ko hề la mắng nó mà chỉ nhắc nó nên sắp xếp thời gian cho hợp lý đừng để làm việc quá sức mà đổ bệnh. Đúng là 1 người đàn ông chu đáo! Bảo Ngọc nhấn phím nghe bên kia có vẻ khá ồn ào hình như đang mở tiệc, anh Nhân có vẻ phải đi ra ngoài mới có thể nói chuyện với Bảo Ngọc.


[ Bảo Ngọc em rảnh không? Đến tiệm bánh một lát được ko?]
- Anh gọi em đến làm việc à? Anh đợi em về thay đồ rồi em đạp xe đến ngay – Bảo ngọc giọng có chút áy náy nói


available on google playdownload on app store


[ Ko, ko tụi anh đang mở tiệc nhỏ mừng doanh thu tiệm bánh ta tăng vọt và sẵn tiện…bạn gái của anh mới về nước nên anh muốn giới thiệu cho mọi người – Anh Nhân có chút ngượng ngập]
- Hả? Bạn gái của anh về nước rồi? Đúng là phải tổ chức tiệc rồi. Em về thay đồ rồi đến ngay – Bảo Ngọc hào hứng


[ Uk, nhanh nhé chỉ còn thiếu em nữa thôi (loáng thoáng có tiếng của anh Tiến) bảo Ngọc em ko đến mau là tụi anh nhập tiệc ăn dùm phần em lun]
- Em biết rồi, 30 phút nữa em tới, nhớ chừa phần em nha


Nói xong, Bảo Ngọc cúp máy phóng xe với tốc độ ánh sáng, về đến nhà nó đã phi thẳng lên phòng lôi đống quần áo từ trong tủ mà lúc trước cô Liên mua cho mó. Cô Liên quả thật mua cho nó rất nhiều đồ, toàn hàng hiệu nhưng tiếc là Bảo Ngọc rất ít khi chưng diện, điển hình là giờ nó đang loay hoay ko biết cách phối đồ để mặc cho đẹp. Đang rối trí thì Thảo Anh chợt gọi cho Bảo Ngọc, khỏi nói nhanh như chớp nó bắt máy rồi ko đợi Thảo Anh nói gì Bảo Ngọc đã tuôn ra một lèo cái nỗi khó khăn của nó. Nghe xong nhỏ gật gù rồi bảo:


[ Thế giờ cậu định hướng mặc gì chưa?]
- Chưa – Bảo Ngọc chán nản nói
- [ Trời ạ ! Chẳng phải cô Liên mua nhiều đồ cho cậu lắm mà]
- Đúng là nhiều nhưng tớ đâu có ăn diện nhiều nên giờ đâu có biết đường mặc đồ
[ OMG! Chắc tui “chớt” (ch.ết) với cô quá, cô Bảo Ngọc]


- Thôi mà cậu giúp mình đi nha Thảo Anh dễ thương, tốt bụng, xinh đẹp,…..bla…..bla…..
[ Thôi thôi, khỏi cần nịnh hót, tớ nghe hoài đâm ra nhàm rồi. Cậu tự làm lấy đừng có ỷ lại]
Bảo Ngọc mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt, giở chiêu cũ ra cái giọng van nài, ỷ ôi nói:


- Huhuhu……Thảo Anh cậu ko biết thương tớ gì hết…….Huhuhu tớ là lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc nên….muốn ăn mặc cho đàng hoàng một lát cũng ko dược nữa. Sao số tui khổ vậy trời, bạn bè ko ai giúp hết……@#$%^&*!......
[ SSSTTTOOOPPPP…….Thôi được rồi tui giúp là được rồi phải ko?]


- Hihi tớ biết là Thảo Anh là người tốt mà – Bảo Ngọc thái độ thay đổi nhanh như chóp
[ Chịu thua cậu lun. Đợi tý tớ đến ngay]


10 phút sau Thảo Anh xuất hiện, make up cho nó 1 cách thần tốc. Bảo Ngọc diện cái váy ngắn màu huyết cùng với cái áo màu trắng buộc nơ phía trước ngực như bộ đồ của thủy thủ. Tóc được uốn giả phía đuôi tóc sau đó được kẹp chiếc nơ một bên cho điện thoại. Đeo chiếc lắc chân hình ngôi sao cùng đôi đeo bông hình bướm. Mang giày cao gót, thêm một chút phấn và 1 ít son nước. Xong Thảo Anh đưa bảo Ngọc đến tận tiệm bánh, nhưng khi Bảo Ngọc kêu vào chung thì nhỏ lại từ chối rồi phóng xe đi mất hút.


Hiện giờ Bảo Ngọc đang trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ người trong quán. Hôm nay nó dễ thương xinh xắn như một cô nàng cá tính nhưng lại pha chút ngông nghênh đáng yêu. Thấy mọi người nhìn mình, khuôn mặt của Bảo Ngọc thoáng ửng hồng càng đẹp. Đang không biết làm như thế nào thì Hạo Thiên từ trong đám đông bước ra, tươi cười nói:


- Ngọc em đến rồi! Anh Nhân đang ở bên trong làm bánh em vào đó phụ giúp anh ấy một tay nhé
Nói rồi, Hạo Thiên kéo tay nó lôi đi. Vào đến bếp ko thấy anh Nhân đâu, nó nhẹ nhàng lên tiếng:
- A..nh kéo em vào đây sao em…ko thấy anh Nhân đâu?


- Anh xin lỗi anh Nhân ko có nhờ em gì hết nhưng anh làm thế là để giải cứu nàng công chúa khỏi ánh mắt của đám công tử bên ngoài thôi, ko biết công chúa có trách thần làm quá ko? – Vừa nói anh vừa cúi đầu xuống như một nô bộc đang nói chuyện với chủ nhân của mình


- Trời anh làm gì mà gội em là công chúa? Anh đừng giỡn nữa
- Hôm nay em đẹp thiệt mà cứ như công chúa vậy đó – Anh nở nụ cười tỏa nắng


Bảo Ngọc ko nói gì, khẽ nhìn anh, anh mặc một chiếc áo màu đen tuyền bên ngực phải dược thêu một bông hoa trắng nhìn rất đẹp ko quá cầu kỳ kiểu cách giống như con người anh vậy. Nói chuyện với Hạo thiên một lát thì anh Tiến,anh Nhân theo sau là một cô gái có khuôn mặt baby, mái tóc ngắn để kiểu barbie nhìn rất đẹp và ánh lên chất rất quý phái, đang rôm rả kể chuyện bước vào. Sau một màn chào hỏi, anh Nhân nắm chặt tay cô gái, cười hạnh phúc nói:


- Đây là bạn gái của anh, cô ấy tên Huyền Chi. Cô ấy mới hoàn thành khóa du học bên Úc về *quay sang cô gái* Đây là Bảo Ngọc, cô bé mà anh hay kể cho em nghe đó.
Bảo Ngọc bước đến vui vẻ nói:


- Chắc chị là cô gái mà anh Nhân ngày nhớ đêm mong đây mà, em tên Huỳnh bảo Ngọc rất vui được gặp chị
- Chị cũng rất vui được gặp em – Chị Chi bước đến ôm chầm nó vui cười nói
- Thôi có gì chào hỏi sau thời gian còn dài giờ nhập tiệc thôi – Anh Tiến hào hứng nói


Cả 5 người gật đầu vui cười bước ra nhập tiệc. Tiệc được tổ chức khá nhỏ chỉ chừng 14 -15 người mà đa phần là bạn của anh Nhân và chị Huyền Chi, màu sắc chủ đạo vẫn là màu đỏ đen, thức ăn được làm rất công phu nhất là bánh ngọt xem ra anh Nhân đã tốn rất nhiều công sức cho bữa tiệc này. Bảo Ngọc vừa ăn vừa nghe những kỷ niệm của 2 nhân vật chính. Ăn bánh được khá nhiều, cổ họng của Bảo Ngọc đâm ra khát, đi lòng vòng tìm nước thì Bảo Ngọc chợt thấy có ly nước chứa một lỏng màu trắng chẳng ngại ngần nó bước đến tu một hơi. Nhưng kỳ lạ nó ko giống như nước lọc mà nó từng uống qua nó có vị chan chát nhưng cũng rất ngọt và có hương thơm phảng phất. Nó vội lấy thêm ly khác uống thêm, uống chừng được 5 ly (T/g: sặc) đầu của nó bắt đầu quay mòng mòng, khuôn mặt ửng hồng lên, hai mí mắt cứ nặng trĩu cuối cùng ko chịu được Bảo Ngọc đành đến một cái ghế sofa gần đó ngủ và có 1 người con trai bước lại đỡ nó bước ra phía cửa…………






Truyện liên quan