Chương 79: Sự hiểu lầm tai hại
Trong một khu vườn xinh đẹp, ánh trăng dìu dịu nhẹ nhàng len lõi xuống những tán cây, cành hoa. Không gian chẳng mấy chốc ngập chìm trong thứ ánh sáng màu vàng ấm áp mà huyền bí ấy. Tại trung tâm khu vườn, ngôi nhà được bao phủ bởi một màu trắng, từng đường nét kiến trúc tinh vi đến chuyên nghiệp nhưng điều làm nơi đây nổi bật không phải là những nghệ thuật kia mà chúng chỉ là phông nền cho hai con người đang ở trong đó.
Bảo Ngọc đứng dậy, đưa tay về phía khuôn mặt Hoàng Quân. Đôi bàn tay trắng hồng khẽ run lên, cô không dám tin Hoàng Quân đã đứng trước mặt cô. Cô rất sợ anh chỉ là một hình ảnh trong trí tưởng tượng của cô mà thôi. Cô rất sợ….Đôi tay cô vừa chạm đến người con trai trước mặt, một cảm giác vui sướng bất chợt dâng trào trong người cô. Quả đúng là Hoàng Quân rồi! Đúng là người con trai mà cô yêu rồi.
Hoàng Quân trầm mặc, im lặng nhìn Bảo Ngọc. Anh giơ đôi bàn tay thô ráp của mình, cầm chặt lấy tay cô. Nước da màu đồng có vẻ hoàn toàn đối nghịch với bàn tay trắng trẻo, bàn tay anh rất to bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Sau một khắc, cả người cô bị Hoàng Quân ôm chặt vào trong ngực,chặt đến nỗi cô cảm nhận được trái tim anh đang đập rất nhanh, và cả những ngón tay đang run lên của anh.
- Hoàng Quân, anh…
- Đừng nói gì hết. Hãy để anh ôm em một chút có được không?
Hoàng Quân dường như sợ mất đi bảo vật quý nhất thế gian, đem nàng ôm ghì vào ngực, giọng nói trầm ấm nhưng cũng mang nét khẩn khoản vừa mang một chút mệnh lệnh.Cả người Bảo Ngọc đều vùi vào trong ngực anh, một cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng cô, cô không khó nhận ra sự khẩn trương của anh, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
Bảo Ngọc chợt nhớ tới lời của Thảo Anh: “Có vẻ là một nghịch lí khi hai người thật sự yêu nhau nhưng lại ít trao nhau những lời yêu thương, có vẻ là khác lạ hai người thật sự yêu nhau khi gặp lại sau bao nhiêu năm xa cách lại không nói lời nào với nhau. Không phải vì họ không yêu cậu mà đôi khi tình yêu thật sự thì chỉ cần cảm nhận qua ánh mắt, qua nhịp đập trái tim, qua sự ấm áp nơi bàn tay giao nhau thì đã đủ thay cho những lời yêu thương xa vời, có khi chỉ là dối trá kia.”
- Anh định ôm em như thế tới khi nào đây? – Bảo Ngọc nhíu mày phá tan không gian vốn rất yên tĩnh – Có phải đã xảy chuyện gì rồi phải không? Biểu hiện của anh hôm nay nhìn rất lạ.
Hoàng Quân rốt cục cũng nới lỏng vòng tay nhưng vẫn không có ý định buông tay Bảo Ngọc ra, anh chỉ chăm chú ngắm nhìn gương mặt thanh thuần của cô một hồi lâu. Ánh mắt Hoàng Quân có chút chần chừ, không trả lời cô ngay mà dường như đang suy nghĩ một điều gì đó. Im lặng một hồi anh mới chậm rãi lên tiếng:
- Không có gì đâu, bé heo – Vừa nói anh vừa đặt lên trán Bảo Ngọc một nụ hôn, áp cằm mình lên trán cô. – Anh chỉ vì nhớ em quá thôi
- Trả lời như vậy..mà cũng được à? Anh tưởng em là trẻ con chắc? Hoàng Quân có chuyện gì mà anh lại giấu em thế? – Gương mặt cô thoáng nét đỏ ửng vì hành động bất ngờ của anh, cô chun mũi tiếp tục chất vấn
- Bảo Ngọc, hiện tại anh biết trong lòng em có nhiều khúc mắc nhưng cho anh thêm một chút thời gian nữa. Em yên tâm, chuyện này anh sẽ cho em một câu trả lời khiến em hài lòng.
- Vâng, em hiểu rồi.
Bảo Ngọc gật đầu, gượng cười đáp ánh mắt cố gắng che đi nét buồn vương vấn. Thì ra sau tất cả Hoàng Quân vẫn chưa thật sự tin tưởng cô. Mặc dù cô biết ắt hẳn anh có lý do che dấu nhưng nó làm cô thật sự rất buồn và một dự cảm xấu cứ thế ngập tràn trong lòng cô. Hoàng Quân ngay trước mắt cô nhưng sao cô lại cảm giác anh ở rất xa khiến người ta khó mà chạm tới, tựa như một làn gió đến nhanh nhưng đi lại nhanh hơn.
- Bảo Ngọc, đây là thứ anh chuẩn bị từ rất lâu rồi – Vừa nói Hoàng Quân vừa lôi từ trong túi một chiếc hộp nhỏ. Anh ôm Bảo Ngọc từ phía sau, đưa lên trước mặt Bảo Ngọc – Em mở ra xem đi
Bảo Ngọc cười nhẹ, hơi ngạc nhiên trước hành động của anh nhưng rồi cô cũng nghe theo. Bên trong chiếc hộp là một cặp hoa tai xinh xắn với một viên kim cương được đính lên đó. Bảo Ngọc nhìn vào cặp hoa tai trước mặt không khó để thấy nét sững sờ của cô.
- Là kim cương tím?
- Em biết nó sao? – Hoàng Quân mỉm cười, ôn nhu nói
- Biết đôi nét – Bảo Ngọc mặc dù là một cô nàng ở thôn quê và không có hứng thú với mấy loại trang sức đắt tiền này nhưng với độ nổi tiếng của những loại kim cương này ít nhiều cô cũng đã từng tìm hiểu qua – Nếu em đoán không lầm thì đây chính là viên kim cương Martian Violet được đặt tên bởi nhà chế tác nữ trang lừng danh của nước Mỹ Ronald Winston vào năm 1976 nhằm đánh dấu sự kiện nước Mỹ lần đầu đưa vệ tinh lên sao Hỏaphải không?
- Coi bộ em cũng tìm hiểu rất kỹ nhỉ?
- Vậy là đúng rồi. Đừng nói là anh…
- Phải, đây là món quà anh tặng cho em.
- Không em không nhận đâu. Theo em biết viên kim cương này không hề rẻ, mà nó lại được gắn lên hoa tai một cách tinh xảo như thế chắc chắn con số rất lớn – Bảo Ngọc xoay người lại, đem chiếc hộp đặt vào tai anh – Anh nên biết em yêu anh không phải vì tiền của anh mà chỉ vì anh mà thôi. Hoàng Quân xin đừng biến em thành kẻ bên anh chỉ vì những thứ bên ngoài của anh được không?
- Bé ngốc này! Đối với anh, em là thứ quý giá và quan trọng nhất. Nếu so với kim cương này, em còn sáng hơn nó, còn vô giá rất nhiều lần. Ngoan, nghe lời anh nhận món quà này đi có được không?
- Nhưng…
Chẳng chờ Bảo Ngọc nói tiếp, Hoàng Quân trực tiếp mở hộp lấy một chiếc hoa tai rồi đeo vào cho cô.
- Em đứng yên coi…
- Em cứ xoay tới xoay lui như thế làm sao anh đeo – Hoàng Quân cau có nhìn Bảo Ngọc
- Nó rất đắt, không hợp với một cô gái quê mùa như em đâu – Bảo Ngọc cúi gằm mặt xuống, ủy khuất nói.
- Anh bảo hợp là hợp. Nhưng nếu em không em không muốn đeo thì….- Hoàng Quân bất chợt nở nụ cười tà mị nhìn Bảo Ngọc
- Thì…thì sao chứ? – Bảo Ngọc nuốt nước miếng, đánh bạo hỏi
Hoàng Quân cúi xuống, ghé sát tai cô, một cỗ khí nóng phà vào tai khiến Bảo Ngọc có chút không tự nhiên, anh chậm rãi nói:
- Hình như đêm nay ở khuôn viên này chỉ có hai ta thì phải? Em cũng biết đó, nếu anh mà không vui thì thỉnh thoảng anh khó mà kiểm soát hành động của mình lắm. Đặc biệt là đêm nay em lại xinh đẹp như thế này khiến anh…..
- Thôi…thôi…em biết rồi....anh đeo đi
Hoàng Quân nở nụ cười hài lòng, đeo chiếc hoa tai lên tai Bảo Ngọc. Trong bóng đêm, với ánh sáng le lói, chiếc hoa tai vừa đeo lên như phát ra ánh sáng màu tím lấp lánh, thật cân xứng như với chiếc váy mà cô đang mặc, chiếc hoa tai càng phát huy giá trị nó hơn, nó như được chế tác cho riêng cô vậy. Hoàng Quân cong môi, ánh mắt lấp đầy niềm vui, anh lấy chiếc hoa tai thứ hai đặt vào tai Bảo Ngọc, nhàn nhạt nói:
- Đeo vào cho anh.
Bảo Ngọc trợn mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Quân như sinh vật lạ:
- Gì cơ? Chẳng lẽ anh cũng…
- Nhanh lên – Hoàng Quân lên tiếng, giọng có vẻ mất kiên nhẫn
Bảo Ngọc cứng họng, hết nhìn chiếc hoa tai lại nhìn tai Hoàng Quân. Ban đầu cô tưởng anh sẽ tặng cho cô nguyên một đôi luôn ai ngờ chỉ tặng một chiếc thế này, mặc dù Bảo Ngọc không có thói quen đeo hoa tai vì thứ nhất cô không thích ăn diện, thứ hai cô nghĩ nó rất nặng tai và không thuận tiện cho một người năng động như cô nhưng dù sao nếu đã đeo thì phải đeo cho đồng bộ, chỉ đeo một bên không khỏi hơi khác lạ.
Cô chợt nghĩ đến lúc Hoàng Quân đeo chiếc hoa tai nữ tính này lên tai mình, không biết lúc đó hiệu quả sẽ như thế nào chứ riêng về phần Bảo Ngọc cô cảm thấy chắc sẽ rất buồn cười. Thế là Bảo Ngọc ngoan ngoãn đeo lên tai Hoàng Quân.
Vì Hoàng Quân khá cao, hơn hẳn cô một cái đầu nên đương nhiên việc đeo vào không dễ dàng gì. Thấy cô cứ loay hoay không biết nên đeo vào như thế nào, Hoàng Quân khẽ mỉm cười, anh ngồi xuống ghế, kéo Bảo Ngọc ngồi lên đùi mình để cô dễ dàng làm việc hơn. Dĩ nhiên hành động mang ý tốt hoàn toàn làm Bảo Ngọc bất ngờ, mặt cô ửng đỏ lên một mảng khiến Hoàng Quân tâm trạng tốt lên không ít, anh nở nụ cười tà mị ôm người con gái trong lòng.
- Xong rồi đó – Bảo Ngọc thở dài, không ngờ chỉ đeo có chiếc hoa tai thôi mà cũng làm cô đổ mồ hôi hột. Thật ra cô cũng đâu căng thẳng tới mức độ đó nhưng cũng tại cái tên ch.ết tiệt nào đấy cứ nhìn cô không rời, làm cô lúng túng, tay chân vì thế cũng run run theo khiến làm việc gì cũng khó khăn.
Giờ phút này cũng chính là lúc Bảo Ngọc mong chờ nhất, giây phút chứng kiến dáng vẻ buồn cười của anh. Mái tóc màu hạt dẻ được nhuộm đen của anh trùm lên tai, khiến chiếc hoa tai mang viên kim cương hồng nửa kín nửa hở, mang lại cảm giác không thể mô tả thành lời. Màu tím phối hợp với mái tóc đen nhánh, tạo thành sự tương phản đặc biệt.
Bảo Ngọc không rời mắt khỏi hoa tai tím trên tai Hoàng Quân. Chiếc hoa tai không còn vẻ nữ tính và dịu dàng, ngược lại mang đến sự huyền bí. Đúng vậy, trang sức màu tím duy nhất trên người Hoàng Quân kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng của anh, không tạo thành phong cách thời trang ôn hòa, mà mang lại cảm giác bí ẩn, nguy hiểm. Chiếc hoa tai càng khiến Hoàng Quân trở nên ngông cuồng, lạnh lẽo, vô tình hơn.
Bảo Ngọc lắc đầu bất lực. Vật trang sức phụ nữ đeo trên người anh, không những khiến khí chất của anh bị suy yếu mà còn tạo hiệu quả khác biệt. Bảo Ngọc bất giác sờ lên chiếc hoa tai còn lại trên tai cô, đúng là hết nói nổi. Bây giờ có muốn cười cũng cười không nổi.
- Anh khá là tự tin với dung mạo của mình nhưng có cần nhìn anh ngây người đến thế không? – Thẳm sâu trong đáy mắt Hoàng Quân chợt ánh lên tia tinh quái, khẽ cong khóe môi trêu chọc.
- Tự cao tự đại – Bảo Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt
Gương mặt Hoàng Quân tràn ngập sự hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô. Liền đó, không tự chủ, anh cúi xuống đặt trên môi Bảo Ngọc một nụ hôn triền miên ( >.
Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực…
Có người chỉ mới quen qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau…
Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán…
Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời được rằng vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người khác…Nhưng liệu rằng thứ tình yêu thiêng liêng, kỳ diệu ấy có thể vững vàng không hay chỉ tới những cơn sóng gió đổ đến mới biết, thật ra nó không đẹp như mình tưởng?
------------------------------------------------------------
Hoàng Quân đặt Bảo Ngọc xuống chiếc giường của mình. Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt cao hiện lên rõ ràng, phối hợp với đôi môi đỏ mọng, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, hàng lông mi cong vút đầy vẻ dịu dàng quyến rũ và gò má dường như trong suốt của Bảo Ngọc. Lúc này, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, phủ đến mắt cá chân, đôi vai tròn đầy trắng mịn, cánh tay mềm mại như ngó sen toát lên vẻ thanh xuân mê người. Đùi ngọc thon thả bị bao phủ bởi chiếc váy dài nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che dấu được từng đường cong hoàn mỹ cũng như hương thơm mê người trên thân thể cô.
Anh giơ tay chạm đến khuôn mặt người con gái đang ngủ trên chiếc giường kia, ngây người nhìn cô một lúc lâu. Đáy mặt Hoàng Quân đột nhiên sâu thẳm, tựa hồ không đáy, tay anh dịu dàng vuốt từng lọn tóc mềm mượt của Bảo Ngọc mang bao nhiêu nét yêu thương. Có lẽ nếu có điều ước thì anh sẽ mong khoảnh khắc bình yên này kéo dài mãi mãi.
- Bảo Ngọc anh không biết nếu anh cứ ích kỉ giữ em bên cạnh anh thế này liệu có tốt không nhưng em hãy nhớ rằng trong thời khắc u ám nhất, khi mà em sợ hãi điều gì đó, hãy nhớ rằng anh luôn ở bên em. Anh không phải là thiên thần và anh không thể thay đổi được số mệnh của em nhưng anh sẽ làm mọi điều cho em bởi vì em là một phần của đời anh.
Điện thoại Hoàng Quân chợt sáng, một tin nhắn được gửi đến. Vừa mở ra xem, ánh mắt tràn ngập vẻ yêu thương của anh bỗng chốc bị thay bằng màu của sự lạnh buốt, ch.ết chóc. Anh đứng dậy, vén chăn cho Bảo Ngọc, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi bước ra ngoài.
Sáng hôm sau…
Khi Bảo Ngọc tỉnh lại, ngoài cửa đã lấp lánh ánh nắng chiếu sáng khắp phòng, những làn gió thổi tung cánh cửa làm từng chiếc màn màu trắng bay phấp phới.
Tiết trời đã gần xuân, trời bắt đầu ấm hơn, nhưng vẫn còn những cơn mưa nhỏ, từng giọt sương lấp lánh đọng lại trên cửa kính, mang cảm giác như một ngày mới tràn ngập sức sống đã bắt đầu làm con người ta thật sự cảm thấy yêu cuộc sống hơn.
Ngoài cửa sổ, tiếng lạ xào xạc đung đưa trong gió như đang nói chuyện với nhau nghe thật vui tai, thoang thoảng đâu đó là mùi hương của những đóa hoa tường vi. Bảo Ngọc bước xuống giường, cố gắng thích ứng với ánh sáng trong phòng rồi mới dần dần khôi phục lại trí nhớ đêm hôm qua.
Cô nhớ rõ mình được Thảo Anh, Thùy Dương chuẩn bị để đến lễ hội của trường. Nhưng lúc đến trường cô lại không thấy ai cả, cô chạy đi tìm lại bị một nhóm người ngăn cản…Sau đó cô lại lạc vào khuôn viên trường, gặp Quốc Phong và Hoàng Quân…tiếp đó cô và Hoàng Quân còn bất giác cô nhớ đến chiếc hoa tai mà đêm qua Hoàng Quân tặng cho cô, một cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc lan tỏa trong lòng cô khiến khóe môi cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Bảo Ngọc lại cố nhớ lại chuyện sau đó…đúng rồi! Cô và Hoàng Quân vào trong hội trường…hình như cô có gặp đông đủ mọi người….nói chuyện rất nhiều và cô cũng uống rất nhiều rượu.
Vậy kế đến là phát sinh chuyện gì?
Cô mơ hồ nhớ rõ có tiếng người tranh cãi, hình như có tiếng của bốn tên đó, có cả Thảo Anh và Thùy Dương. Họ cãi nhau sao?
Bảo Ngọc không nhớ gì cả, chỉ cảm thấy đầu rất đau, đây chính là hậu quả của việc say rượu, nó khiến trí nhớ của người ta trở nên hồ đồ. Một ý nghĩa chợt lóe lên, cô vội vàng nhìn xuống người mình.
A! Sao…Sao lại biến thành bộ váy ngủ màu hồng này? Cô nhớ tối qua cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng mà! Mà khoan, hình như căn phòng này rất quen…Bảo Ngọc nhìn lướt qua….Đây là phòng Hoàng Quân! Vậy đừng nói là người thay váy cho cô là….
Tức thì cô liền tưởng tượng ra viễn cảnh Hoàng Quân thay đồ cho cô, mặt cô vì thế cũng bốc khói theo…Ôi! Mặc dù là người yêu nhưng việc làm này….Trời ơi!
Bỗng cửa phòng bật mở, ông quản gia lần trước cùng với mấy người hầu theo sau, trên tay là lỉnh khỉnh đủ thứ.
- Huỳnh tiểu thư, đây là đồng phục cô cần, còn có đồ dùng cá nhân. Không biết cô còn cần gì nữa không?
- A…Bác quản gia…A…Thật ra thì…- Bảo Ngọc lấy hai ngón tay chạm chạm vào nhau, đỏ mặt ấp úng nói
- Có việc gì tiểu thư cứ căn dặn – Ông quản gia mỉm cười, cung kính đáp
- Tối qua, việc thay đồ cho tôi là….
- Sao ạ?
- Tối qua, việc thay đồ cho cháu có phải là do một nữ giúp việc nào không? – Bảo Ngọc càng nói càng đỏ mặt hơn, cô cố ý nhấn mạnh từ “nữ giúp việc” với mục đích thầm mong là phải
Quả thật, ông trời không phụ lòng người!
- Tối qua chúng tôi đều được nghỉ rất sớm cho nên việc này chúng tôi không có làm – Một nữ giúp việc dịu dàng đáp.
- Sao? Vậy ý mọi người là Hoàng Quân thay quần áo cho tôi à? – Bảo Ngọc há hốc mồm
- Việc này chúng tôi không biết – Ông quản gia cúi đầu nói, phía sau mấy cô giúp việc thì xì xào, tủm tỉm che miệng cười
Rầm….Bảo Ngọc chẳng nói chẳng thưa chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
- Thưa thiếu gia, chúng tôi đã đem đồ cho tiểu thư có điều
Ông quản gia định báo cáo thì ở một phòng nào vọng ra tiếng la thất thanh.
- Thiếu gia, tiểu thư…
- Không sao đâu, ông lui đi
Hoàng Quân ung dung đọc tiếp tờ báo kinh tế, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê.
Rầm…cánh cửa bật mở Bảo Ngọc đùng đùng bước vào bực dọc ngồi phịch xuống chiếc ghế. Hoàng Quân cũng đặt tờ báo xuống, vỗ tay tức thì đầu bếp bắt đầu mang thức ăn lên. Anh mỉm cười nhẹ, kéo một chiếc ghế bên cạnh mình, yêu chiều nói:
- Bảo Ngọc, ngồi cạnh anh
- Không
- Muốn anh qua bế em?
- Anh…- Bảo Ngọc cắn môi nhìn tên đang nhìn mình với ánh mắt thiên thần lời nói ác quỷ, cô rất muốn đáp là: “Thách anh” nhưng lại nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người đứng xung quanh chờ phục vụ, lại thấy khuôn mặt của tên kia như có ý: em dám thách anh dám làm. Cô liền nuốt cơn tức xuống bụng, bặm môi bước đến bên cạnh.
- Ngoan, ăn đi
Hoàng Quân kéo khóe môi hài lòng, gắp thức ăn vào bát cho Bảo Ngọc, dù vậy Bảo Ngọc chẳng hề động đũa. Cô quay mặt hờn dỗi.
- Có việc gì? – Hoàng Quân buông đũa, nhíu mày, chống tay nhìn Bảo Ngọc
- Hứ!
- Nói đi – Hoàng Quân vội giang tay kéo Bảo Ngọc vào lòng, cưng chiều
- Buông em ra – Bảo Ngọc giãy giụa kéo tay Hoàng Quân ra nhưng sức lực con trai và con gái khác nhau nên làm sao mà Bảo Ngọc đẩy Hoàng Quân ra được – Có người kìa.
- Có sao? Em là người anh yêu thì có gì phải sợ? Nói đi, ngoan
- Được! Vậy anh nói đi có phải tối qua anh là người thay quần áo cho em không? – Bảo Ngọc cố gắng hít thở sâu, lấy giọng tự nhiên nhất hỏi
- Phải thì sao? Không phải thì sao?
- Anh…không nói chuyện với anh nữa
- Đúng là anh thì đâu có sao đâu? Dù gì sao này em cũng là vợ anh mà nên chuyện này cũng bình thường thôi – Hoàng Quân xoay mặt Bảo Ngọc lại, nghiêm túc đáp
- Ai gả cho anh chứ? Mơ mộng hão huyền – Bảo Ngọc lè lưỡi – Nói đi có phải anh không?
- Haiz! Thật ra…
Hoàng Quân định nói tiếp thì liền đó ông quản gia bước vào trên tay là cặp sách của Hoàng Quân và cả Bảo Ngọc mặc dù cô không biết tại sao mà họ có thể mang cặp sách đến đây.
- Thưa thiếu gia xe đã chuẩn bị rồi, nếu tiểu thư và thiếu gia không đi e là trễ học mất
- Ừ đi thôi….
- Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của em mà – Bảo Ngọc giãy nảy
- Đúng là anh đó – Hoàng Quân mỉm cười nhẹ, mắt thoáng tia tinh quái – Thân hình thật sự rất đẹp nha đúng là anh….
- Háo sắc! Anh im mau…Bác quản gia ta đi học thôi – Bảo Ngọc chẳng chờ Hoàng Quân nói tiếp chạy thẳng ra xe.