Chương 80: Vụ hiểu lầm đáng yêu
Trường High school Libery, 7 giờ 30 phút.
Xe Hoàng Quân vừa đến cổng, Bảo Ngọc mang sát khí hầm hầm bước xuống chẳng nói chẳng rằng đi thẳng một mạch vào lớp trước bao ánh mắt ngỡ ngàng. Kể từ vụ nhóm Phương Nghi bị cảnh cáo đến việc bốn hotboy tuyên chiến với nhau vì Bảo Ngọc, thì cái tên của cô ít nhiều cũng đã lan rộng khắp trường. Trong trường chả ai dám nói ra nói vào gì cô nữa nhưng hôm nay Bảo Ngọc lại từ trên xe của hotboy no.1 của trường bước xuống đương nhiên sẽ không tránh khỏi đợt sóng dư luận.
Nếu là ngày thường Bảo Ngọc chắc chắn cảm thấy rất bực bội vì những tiếng xì xào khi mình đi đến đâu đó của đám học sinh, đó là ngày bình thường thôi còn ngày hôm nay Bảo Ngọc chẳng màng quan tâm đi thẳng lớp, đến chỗ ngồi của mình, quăng cặp cái đùng rồi úp mặt xuống bàn.
Thảo Anh và Thùy Dương đương nhiên thấy được biểu hiện lạ thường của Bảo Ngọc, hai nhỏ bước xuống ngồi vào ghế đối diện lên tiếng hỏi thăm. Nhưng dù vậy Bảo Ngọc cũng chẳng hề có ý trả lời vẫn khư khư úp mặt xuống bàn.
Tình trạng này kéo dài cho đến tận lúc ra chơi, Thảo Anh và Thùy Dương cũng lo lắng vì sợ nhỏ bị bệnh. Sau một hồi, đe dọa có, khuyên răn có cuối cùng Bảo Ngọc cũng ngước cái mặt lên.
- Nè cậu nói tớ đi rốt cục có chuyện gì vậy? – Thảo Anh nắm tay Bảo Ngọc ánh mắt hiện lên sự lo lắng
- ….- Bảo Ngọc chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn bạn
- Cậu không khỏe à? – Thùy Dương sờ trán ân cần hỏi
Bảo Ngọc lắc đầu tiếp tục giữ trạng thái im lặng
- Cậu có nói chuyện không thì bảo? – Thảo Anh giữ vai Bảo Ngọc nghiến răng
- Hic…hic tớ..nói..mà…hic..hic – Bảo Ngọc sụt sịt đáp, nước mắt lưng tròng làm đôi mắt đen càng long lanh mang vẻ bi thương khiến người đối diện có cảm giác không đành lòng nói nặng lời
Thảo Anh hít một hơi sâu vào, dịu giọng:
- Nói tớ nghe đây. Cậu không nói làm sao tớ biết chuyện gì mà giúp cậu? Chẳng lẽ cậu không xem tớ và Thùy Dương là bạn?
- Không..không…phải vậy! – Bảo Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, xua tay lia lịa – Thật ra… hic….tối…qua…tớ với Hoàng Quân đến trường tham gia vũ hội…vì vậy có uống… một tí rượu…sau đó ngủ quên….hic…
- Điều đó thì tớ biết – Thảo Anh gật gù nghe câu chuyện, quay sang nhìn Thùy Dương bên cạnh – Tối hôm qua tớ với Thùy Dương còn đỡ cậu lên xe Hoàng Quân mà.
- Phải. Nhưng vì còn một số việc tớ với Thảo Anh ở lại nên bọn tớ không thể đưa cậu về, may là có anh hai…
Nói đến chữ “Anh hai”, Thùy Dương chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ hình như có cái gì đó sai sai. Thảo Anh cũng nhíu mày, tay xoa cằm chợt….
- AAAAA….. Bảo…Bảo Ngọc cậu đừng nói là….cậu…cậu…Hoàng Quân….đã….- Thảo Anh như hiểu ra mọi chuyện nhưng lại theo một chiều hướng khác, hét lớn lời nói trở nên lộn xộn. Chỉ có Thùy Dương là bình tĩnh, cô hơi ngạc nhiên vì không nghĩ anh hai mình lại làm như vậy, dù vậy nếu Bảo Ngọc làm chị dâu của cô thì còn gì bằng thế là Thùy Dương nở một nụ cười tươi hiếm thấy, nắm tay Bảo Ngọc
- Có thật là anh hai tớ đã….làm gì với cậu rồi không?
- Hic..hic….phải….anh ấy….huhuhu….anh ấy dám làm thế với tớ…huhuhu…ba tớ mà biết thì tớ ch.ết chắc cho coi…..- Bảo Ngọc mắt đẫm lệ, rưng rưng kể
- Cậu đừng buồn. Hoàng Quân thật sự yêu cậu nên mình nghĩ cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm mà
- Chịu trách nhiệm? Anh ấy sao chịu trách nhiệm được? Với lại….anh ấy còn làm mất…huhuhu của tớ thứ đó rồi….huhuhu thứ đó rất quan trọng với bọn mình mà huhuhu…
Bảo Ngọc càng nói càng khóc to hơn đến nỗi làm mấy bạn gái bên cạnh cũng bắt đầu vây quanh Bảo Ngọc hỏi han này nọ. Thảo Anh và Thùy Dương thấy bạn đau lòng mà khóc như thế thì lo lắng và cuống quýt không thôi, hai nhỏ nghe Bảo Ngọc nói vậy thì lại hiểu sang một hướng khác, ba bọn cô đều là con gái nên thứ quan trọng mà Bảo Ngọc nhắc đến đương nhiên hai nhỏ đều hiểu…. Đang không biết an ủi Bảo Ngọc như thế nào thì đúng lúc “hung thủ” xuất hiện theo sau là “đồng bọn” à không ba người đó không biết gì nên chỉ có thể coi là người vô tội, thản nhiên bước vào lớp.
Trọng Kỳ thấy mọi người đang tụ tập rất đông chỗ các anh thì vô cùng tò mò định nhào đến thăm dò tình hình thì đã thấy Thảo Anh và Thùy Dương hùng hổ bước ra từ đám đông. Tụi con gái cũng nhìn các anh với anh mắt bất mãn có, không hài lòng có, thương hại có,…nói chung đủ loại ánh mắt.
- Hey! Thảo Anh, Thùy Dương có chuyện gì xảy ra vậy?
Trọng Kỳ mỉm cười bước đến, giơ tay chào Thảo Anh, Thùy Dương. Cứ tưởng các cô sẽ vui vẻ đáp lại ai ngờ hai nhỏ đi ngang anh, xem anh như người vô hình, bước đến trước mặt Hoàng Quân.
- Nè..nè thái độ gì vậy? Hai cậu…
Trọng Kỳ chưa kịp nói hết câu thì Hạo Thiên đã nhanh tay bịt miệng cậu, tay còn lại để lên miệng mình như ám chỉ bảo cậu im lặng, xem kịch hay. Đương nhiên anh hoàn toàn hiểu được ý bạn, dẹp nỗi buồn bị ăn “một rổ bơ” thiệt to, anh hào hứng xem kịch.
- Đặng Hoàng Quân tôi thật sự không ngờ anh là loại người như vậy – Thảo Anh chống nạnh, lớn tiếng chỉ thẳng vào mặt Hoàng Quân.
- Cô đang nói cái gì vậy? – Hoàng Quân nhíu máy, đáy mắt lộ rõ vẻ không vui.
- Anh không hiểu tôi nói gì hay không muốn thừa nhận. Anh làm như vậy có cảm thấy quá bất công với Bảo Ngọc không?
Chân mày Hoàng Quân càng nhíu chặt hơn, vẻ lạnh lùng, bá đạo càng bao trùm lớp học như có ý cảnh cáo Thảo Anh rằng: nếu cô còn tiếp tục nói năng nhảm nhí thì tôi sẽ quăng cô từ lầu 4 xuống đất cho cô biết mặt.
Thảo Anh dĩ nhiên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ con người nguy hiểm trước mắt, nhưng chứng kiến thấy bạn thân của mình khuôn mặt ướt đẫm nước mắt là cô lại không kiềm lòng được. Định bước đến hỏi tội Thảo Anh tiếp thì Thùy Dương đã bước đến trước cô như có ý bảo cô cứ để cho nhỏ. Thảo Anh gật đầu, lùi lại nhường chỗ cho Thùy Dương vì dù sao hai anh em cũng dễ nói chuyện hơn.
- Anh hai rốt cục chuyện này là sao? Em biết là anh hai yêu Bảo Ngọc nhưng em thấy hành động của anh hai lần này rất quá đáng. Dù là em gái anh nhưng em vẫn không thể nào đồng ý với việc làm của anh được.
- Đã xảy ra chuyện gì? – Hoàng Quân thấy sắc mặt nghiêm túc của Thùy Dương, người có thể làm cô em gái của anh bày sắc mặt này với anh chỉ có hai người, trừ người kia ra thì có lẽ là Bảo Ngọc. Anh đánh mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc, Bảo Ngọc ngồi chỗ cũ, mọi người vây quanh lo lắng chùi nước mắt cho cô khiến đôi lông mày anh càng nhíu chặt. Anh đi ngang Thùy Dương bước nhanh đến chỗ Bảo Ngọc.
- Em sao vậy? Không khỏe à?
Bảo Ngọc ngước mắt nhìn người đang nói chuyện với mình, qua màn nước mắt cô dù không thấy rõ người đối diện nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương bạc hà cùng với trà xanh tỏa ra từ người con trai đó, thì cô biết chắc người đó là ai. Bảo Ngọc cắn môi, liếc Hoàng Quân, không thèm trả lời.Trái ngược với vẻ lạnh lùng khi nãy, Hoàng Quân trở nên dịu dàng hơn khi bên cạnh Bảo Ngọc, anh chẳng những không tức giận mà còn bước đến ngồi cạnh cô, âu yếm kề miệng sát tai thì thầm chỉ đủ hai người nghe:
- Đừng nói với anh là em vì chuyện anh giúp em thay đồ thấy hết cơ thể em nên em mới khóc nha
- Đáng ghét….anh còn nói thế được à…con rùa ch.ết tiệt anh đi ch.ết đi – Bảo Ngọc nãy giờ như kìm nén quá mức, bây giờ Hoàng Quân lại xuất hiện chạm vào vết thương lòng khiến công tắc núi lửa trong lòng như được khởi động. Cô tức giận vơ hết những thứ trên bàn chọi Hoàng Quân, mặt đỏ như gấc.
Nhận thấy được tình hình đang có sức lan tỏa, và leo thang có nguy cơ đạn sẽ lạc qua hướng mình nên không ai bảo ai đồng loạt chạy xuống góc lớp tránh nạn. Trong khi trên kia người né, người chọi thì chàng Trọng Kỳ nhà ta vì lý do muốn khuyên ngăn, làm đại sứ hòa bình bước đến chỗ Bảo Ngọc, haiz! Là phúc không là họa, là họa tránh không khỏi. Khi “Đại sứ hòa bình” ta ung dung bước đến, né tránh phòng trước phòng sau để đạn không bay trúng mình đặc biệt không cho chạm vào khuôn mặt bảo bối của mình liền đó một cái hộp bút có trọng lượng gần 1 kg, với vận tốc 100km/h bay thẳng vào đầu anh. Nhờ vậy mà cuộc chiến đột nhiên ngừng lại, nghĩa vụ hoàn thành, hòa bình được bảo vệ, mọi người được an toàn, chỉ có ngài “đại sứ” là một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, khóc không thành tiếng.
Sau đó, một phiên tòa được mở ra ở lớp 11A vào giờ giải lao. Lớp kéo hết tất cả màn lại để phiên tòa được xét xử không công khai, sau một hồi hai bên đối chất mọi người mới vỡ lẽ ra. Ai cũng ngượng ngùng vì đã hiểu sự việc đi một hướng hết sức nghiêm trọng, ai cũng khâm phục trí tưởng tượng phong phú và đầu óc đen tối của mình duy chỉ có Hoàng Quân nhà ta là đắc ý, khóe môi cong lên, ánh mắt lộ tia vui vẻ suốt cả buổi phán xét.
Sự thật là như thế này: Tối qua, sau khi Hoàng Quân đưa Bảo Ngọc về nhà mình, anh thấy cô ăn mặc không thoải mái, ngủ mà mặc nguyên bộ dạ hội thế nào ngày mai thân thể sẽ mệt mỏi nên anh đã nhờ một cô nữ giúp việc đến thay quần áo cho cô. Cũng may là tối qua người giúp việc điều nghỉ sớm chỉ riêng cô này là bị phân công ngủ lại nhà chính để canh cổng chờ Hoàng Quân và Thùy Dương về. Nên anh không có chạm hay thay quần áo gì cho cô hết. Sỡ dĩ sáng sớm, anh bảo vậy là vì muốn chọc cô cho vui nhưng không ngờ cô lại phản ứng thái quá như thế. Còn chuyện mất thứ quan trọng mà Bảo Ngọc ấm ức đó là việc mất chiếc vòng mà Thảo Anh và Thùy Dương tặng cô lúc chuẩn bị đi dự tiệc chứ không phải đen tối như Thảo Anh và Thùy Dương kể.
Ai nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm chỉ riêng Bảo Ngọc là ấm ức, tức giận nhất vì bị Hoàng Quân chơi xỏ, làm cô khóc muốn hết nước mắt. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ đang dương dương tự đắc ngồi cạnh cô. Được lắm Đặng Hoàng Quân, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, để tôi xem anh còn cười được bao lâu.
Nói là làm, Bảo Ngọc bước đến, mỉm cười hết sức dịu dàng, nũng nịu nói:
- Hoàng Quân…em xin lỗi…vì đã hiểu lầm anh…
Hoàng Quân đang vui vẻ, thấy Bảo Ngọc đột nhiên nói chuyện rất êm tai làm anh hơi có vẻ không quen, cảnh giác nói:
- Em xin lỗi anh sao?
- Chứ anh nghĩ thế nào? Sai thì phải nhận lỗi chứ - Bảo Ngọc dịu dàng, khoác tay Hoàng Quân
- Sao anh có cảm giác không an toàn vậy? – Hoàng Quân mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ yêu chiều
- Anh không tin thì thôi uổng công em định chuộc lỗi chứ - Bảo Ngọc chun mũi
- Tin chứ! – Hoàng Quân bất chấp ánh mắt đang đổ dồn vào hai người ôm Bảo Ngọc từ đằng sau, để cằm lên vai cô – Em định chuộc lỗi như thế nào?
- Buông em ra mọi người nhìn kìa – Bảo Ngọc mặt đỏ gay, giãy giụa
- Em nói đi rồi anh buông
- Em sẽ nấu ăn cho anh một món rất đặc biệt – Bảo Ngọc ngọt ngào đáp, trong lòng đang không ngừng bầy mưu tính kế
- Vậy sao? – Hoàng Quân ra chiều hơi thất vọng
- Anh không thích sao?
- Không. Vậy chiều nay anh đón em đến nhà anh
- Không được – Bảo Ngọc bất ngờ vội từ chối, nhanh như vậy làm sao cô chuẩn bị kịp
- Vậy chừng nào chứ?
- Cuối tuần nay nha
- Haiz thôi được rồi
Bảo Ngọc mỉm cười nhìn Hoàng Quân, anh vươn tay xoa đầu cô nhưng đầu biết rằng phía sau nụ cười đó là một mưu kế vô cùng thâm sâu đã được Bảo Ngọc cẩn thận lên kế hoạch. Yên tâm em cho anh một món đặc biệt đến mức không bao giờ anh quên được đâu Hoàng Quân!