Chương 3
"Thiết kế thì?"
"Xem nào. Mình là một cô gái gợi cảm có bờ ngực đầy đặn nên chắc là sẽ chọn một phong cách nào đó có thể phô hết ra đường cong của mình chăng?"
"Màu thì?"
"Màu vàng? Thế nào. Màu vàng liệu có hợp không nhỉ?"
"Có vẻ màu xanh cũng hợp đó."
"Đương nhiên."
Hai người ngồi cạnh nhau trong căn phòng nhỏ, nói hết chuyện này đến chuyện kia rồi dùng bút chì màu vẽ ra đủ thứ kiểu dáng quần áo khác nhau.
"Phải hợp với màu quần áo của hoàng tử mới được. Ước gì hoàng tử sẽ thắt cà vạt trùng với màu váy mà mình sẽ mặc."
Bàn tay cầm cây bút chì màu xanh dương đang tô của Peter hơi khựng lại một chút.
"Thư hồi đáp,...vẫn tới à?"
"Đương nhiên. Mình cho cậu xem nhé?"
"Không cần."
"Cậu lạ lắm đấy nhá. Sao lại không xem nó thế?"
Peter vờ như không có gì lầm bầm nói nhỏ: "Sao lại có thể đi đọc thư của người khác chứ. Cái người cho người khác xem hết thư là cậu đây mới lạ đó."
Thư hồi đáp từ Phillip vẫn đều đặn gửi tới. Gần như hai ngày một lần, Jenny lại chạy tới nhờ cậu phiên dịch và viết hộ thư. Peter vẫn giúp cô viết thư mà không hề có một lời phàn nàn nào hết.
Cậu sẽ tr.a từ điển nếu gặp từ vựng nào mà cậu không biết, dù có thức trắng đêm thì Peter vẫn miệt mài giúp cô viết xong. Nhưng mà kể từ sau hôm đó cậu không còn đọc thư hồi đáp nữa. Vì mỗi khi hình ảnh Mellinda và Phillip song song đứng cạnh nhau hiện lên thì cơn đau âm ỉ nơi trái tim cậu lại dần trở nặng hơn.
"Dù sao thì chắc chắn là hoàng tử đổ đừ đừ mình rồi. Anh ấy nói rằng cảm nhận được điều gì đó cứ như có liên kết định mệnh đối với mình. Nếu không đọc thư của mình thì ảnh sẽ không ngủ được. Và ảnh luôn kết thúc một ngày bằng việc đọc thư của mình một lần trước khi đi ngủ!"
"Mình nghe cậu kể mà thuộc làu luôn rồi ấy."
Không nhất thiết phải đọc thư của Phillip gửi tới thì cậu vẫn có thể biết được nội dung của nó. Vì sao ư? Vì mỗi khi Jenny tới tìm cậu, cô đều cặn kẽ kể đi kể lại từng thứ được ghi trong bức thư cho cậu nghe.
Còn khoảng 15 ngày nữa là tới buổi khiêu vũ, giấc mơ của Jenny càng ngày càng trở nên lớn hơn. Vì để bản thân có thể mặc một chiếc váy xinh đẹp hết sức có thể, cô còn cắt luôn cả khẩu phần socola mà cô yêu thích nhất. Jenny tin rằng cô sẽ trở thành bạn nhảy của Phillip mà không hề có mảy may một chút nghi ngờ nào.
"Chắc là hoàng tử sẽ tới trước nhà đón mình thôi nhỉ? Chắc chắn ảnh sẽ lái một con xe sang trọng tới."
"Anh ấy nói có bằng lái hả?"
"Đương nhiên rồi. Mình đã kể với cậu rằng bố của hoàng tử là quý tộc Anh chưa nhỉ? Thật sự rất đẹp mà đúng không? Lãng mạn quá đi."
"Cũng có thể... anh ấy có bạn nhảy khác."
"Làm sao có chuyện đó được. Anh ấy với mình trao đổi thư thắm thiết thế này kia mà."
"Dù thế thì, lỡ đâu, nếu như, nếu Phillp đang hẹn hò với người khác thì, cậu tính sao?" Peter thận trọng hỏi cô.
Jenny chậc một tiếng rồi nhìn cậu với ánh mắt khó chịu, nói: "Cậu sao cứ chọc gậy bánh xe thể nhỉ. Đã bảo là không có chuyện đó đâu mà."
"Nếu như,...à không."
Jenny nhìn cậu vừa muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiên ngậm miệng lại, cô khẽ chau mày gặng hỏi cậu: "Gì? Nếu như gì cơ?"
"Không có gì."
"Gì mới được, cậu định nói gì?"
Peter bắt đầu lo lắng không biết có nên nói cho cô nghe hay không. Nếu mà nói thì phải bắt đầu từ việc cậu và Phillip đều là kiều bào Hàn nên thỉnh thoảng sẽ đụng mặt nhau ở hội người Hàn. Vậy thì cậu cũng phải kể nốt luôn chuyện đang đi mua giấy thư màu cam thì gặp phải Phillip. Còn cả việc đụng phải hắn tại khúc cua nữa. Rồi không lâu trước đây lúc cậu ngất xỉu trên đường thì được hắn và Mellinda giúp đỡ. Phải kể hết ra sao?
Peter chưa chuẩn bị được tinh thần, sau khi do dự một lúc lâu thì rốt cuộc cậu cũng mở miệng tựa như đã quyết tâm kể ra hết, cậu nói với cô: "Chuyện là, Phillip là...."
Ngay lúc định nói, cậu lại nghe thấy tiếng mẹ mình gõ cửa và gọi tên cậu: "Peter!"
"Vâng. Mẹ vào đi ạ."
"Mẹ đã dặn con ăn cái này đi rồi mà." Mẹ cậu vừa nói vừa đặt bánh kem và ly sô đa chanh lên bàn học.
"Hai đứa đang làm gì thế?"
"Đang lựa váy cho Jenny mặc tới buổi khiêu vũ ạ."
"Ôi trời. Mới đó mà đã đến rồi này. Hồi xưa mẹ cũng đã thích buổi khiêu vũ lắm đó." Ánh mắt long lanh của mẹ tựa thiếu nữ khi nhớ về những chuyện ngày xưa đó.
"Con chọn bạn nhảy chưa? Đi với Peter à?"
"Không ạ. Con đi chung với hoàng tử của con."
"Thật ư? Tiếc thật đó. Mẹ còn định chụp hình cho hai đứa đây. À phải rồi, có một bưu phẩm gửi tới cho con này, nhưng mà sao lại là toà soạn báo gửi tới thế?"
"Toà soạn sao ạ?"
Peter nghiêng đầu nhận lấy phong bì mẹ đưa. Cậu đâu có bưu phẩm gì cần nhận từ tòa soạn báo đâu nhưng bên ngoài phong bì thực sự có ghi tên của cậu.
"Mở ra xem đi."
Jenny ngồi bên cạnh không hiểu sao lại kích động Peter với vẻ mặt đầy hưng phấn. Peter khẽ liếc nhìn cô rồi mở bưu phẩm bằng dao gấp. Jenny thì ở bên cạnh hối thúc cậu nhanh cái tay lên.
Bên trong phong bì chỉ có duy nhất một tờ giấy.
"Bản thảo của bạn...."
Peter mở to mắt nhìn Jenny khi chỉ vừa đọc tới đoạn đó.
"Nhanh lên! Tiếp tục."
"Bản thảo gì cơ? Gì vậy trời, nhanh lên đọc thử xem nào." Mẹ của cậu cũng phấn khích đến mức vẫy vẫy tay bảo cậu nhanh chóng đọc phần tiếp theo của bức thư.
Cậu từ từ đọc nốt phần sau của tờ giấy: "Tôi đã đọc kỹ bản thảo. Xin chúc mừng. Trong cuộc thi lần này, tiểu thuyết của bạn đã giành được giải thưởng ở mảng truyện ngắn..."
Mắt Peter mở to hết cỡ. Cậu nhanh chóng lướt qua nội dung của bức thư một lần và xác nhận luôn tên được viết trên phong bì thư. Rõ ràng đây đúng là bức thư được gửi tới cho cậu. Nhưng cậu không nhớ rằng bản thân đã gửi bản thảo đến tòa soạn báo này.
Mẹ cậu thực sự không biết chuyện con trai viết tiểu thuyết, bà hỏi trong sự bất ngờ: "Con viết tiểu thuyết à? Cái đó nhận được giải thưởng rồi hả?"
"Đúng là con có viết thật..., nhưng con chưa gửi tới toà soạn báo này bao giờ..."
Rõ ràng là có gì đó sai sai. Peter nghĩ rằng bưu phẩm hẳn là bị giao nhầm do có nhầm lẫn gì đó rồi. Lúc đó Jenny đột nhiên xen vào, nói: "Là mình đã gửi nó đi đó."
"Gì cơ?"
"Vì thấy nhà xuất bản đó không liên lạc tới cho cậu nên mình đã gửi đến tòa soạn báo. Mình đã thấy tin tức trên báo nói về cuộc thi tiểu thuyết. Ừm, thực ra không phải là mình đang đọc báo mà là mình đang trải báo ra để ăn mứt. Nhà xuất bản đó mắt bị chột rồi. Họ đâu có nhận ra tiểu thuyết của cậu tuyệt vời biết bao nhiêu! Vậy nên không còn cách nào ngoài việc thử gửi đi nơi khác."
Peter không thể khép nổi miệng, cậu liên tục nhìn bức thư rồi lại nhìn cô, cứ liên tục như thế.
"Cậu, giận hả? Vì mình tự ý gửi tiểu thuyết của cậu đi lung tung?"
"...Không phải."
"Vậy tại sao nhìn cậu lại không vui thế?"
Thấy Jenny cần thận hỏi cậu, Peter ngơ ngác chớp chớp mắt hai cái rồi nói: "...Mình vui quá nên không biết nên nói gì mới tốt luôn đây này."
"Thì cứ hét lên đi! Ư ahhhhh"
Jenny nhảy tưng tưng và dang hai tay về phía cậu, cô di chuyển cơ thể mũm mĩm chạy xung quanh Peter. Sau đó thì cậu cũng hét lên như một đứa trẻ và ôm lấy cô ấy.
Tất cả những chuyện này cứ như là mơ vậy. Cậu hạnh phúc tới nỗi không thể nào tin vào mắt mình.
Khi không thấy nhà xuất bản liên lạc tới, dù bên ngoài cậu giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thực tế trong lòng cậu rất thất vọng và chán nản. Peter đã nghĩ rằng có lẽ cậu cũng có chút tài năng viết lách như lời Jenny nói nên cậu đã rất chi là hồi hộp và chờ đợi liên lạc từ nhà xuất bản.
Lý do cậu cố tình không viết địa chỉ email và số điện thoại di động mà chỉ viết địa chỉ, là bởi vì cậu nghĩ rằng chỉ đợi chờ phía bưu phẩm sẽ bớt lo lắng hơn. Dĩ nhiên, mỗi buổi sáng Peter đều mở hòm thư ra xem, ăn trưa xong cũng mở ra xem, buổi tối cũng mở ra xem, trước khi đi ngủ cũng mở ra xem và rồi cậu chỉ còn cách chấp nhận rằng suy nghĩ của bản thân cậu sai rồi. Khi quyết định bỏ cuộc việc chờ đợi liên lạc từ nhà xuất bản, Peter cũng đã tạm ngừng suy nghĩ về việc viết tiểu thuyết. Thật ra thì dạo này vì dịch thư cho Jenny nên cậu cũng chẳng còn thì giờ để suy nghĩ về chuyện đó.
Cậu hét lên thành tiếng: "Mình, mình nhận giải thưởng rồi!"
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được công nhận từ một người xa lạ cậu không hề quen biết. Tuy ba mẹ có khen cậu là một đứa trẻ đặc biệt nhưng cậu chưa bao giờ có suy nghĩ như thế về bản thân cả. Cậu chỉ có suy nghĩ rằng cơ thể thì yếu, đi học cũng trễ hơn người ta thì quá tụt hậu rồi mà thôi. Cậu đã từng cầu nguyện cái ngày chứng minh lời ba mẹ nói là đúng đấy, chỉ cần một ngày thôi, hãy đến với cậu đi. Và nó chính là ngày hôm nay đây, nó đến thật rồi.
"Cậu là một người đặc biệt. Nó là điều đương nhiên mà."
Mẹ cậu nhìn thấy hai đứa nhỏ ôm chầm lấy nhau nhảy lên nhảy xuống cũng vui vẻ vô cùng. Bà lần lượt hôn lên trán hai đứa nhỏ rồi hét lớn rằng tối nay phải làm một bữa tiệc hoành tráng.
"Mình biết ngay là cậu sẽ làm được. Dĩ nhiên rồi, vì nó là tài năng của cậu mà."
"Cảm ơn cậu."
"Sau này nếu cậu mua lâu đài thì nhớ giữ lời hứa đó nha."
Jenny vừa nói vừa lém lỉnh nháy một bên mắt, Peter thì gật gật đầu như gà mổ thóc. Mẹ cậu nói rằng muốn gọi điện báo cho gia đình nên đã đi xuống lầu dưới trước mất rồi.
"Ở lại ăn tối xong rồi đi. Hôm nay thực sự sẽ có nhiều đồ ngon lắm đó."
Jenny lắc lắc đầu, nói: "Mình còn nhiều bài tập lắm, phải viết thư tình yêu cho hoàng tử, rồi phải thiết kế váy nữa này. Việc cần làm chất cao như núi ấy."
Mẹ của Jenny thường cầu nguyện và dùng bữa vào một khung giờ. Chuyện Jenny về nhà trễ hơn khung giờ đó mỗi một phút thì sẽ bị đánh một cái, Peter cũng là thông qua những lần người lớn thì thầm bàn tán cậu mới biết.
"Hơn nữa bảy giờ mình còn phải gọi cho dì Spencer. Chắc là dì ấy muốn nói về cái váy của mình rồi. Có khi là dì ấy muốn mua cho mình một chiếc váy từ nhãn hiệu xịn xịn nào đó không chừng."
"Được rồi, cậu còn phải nhận cuộc gọi quan trọng đó mà nhỉ."
Mẹ của Jenny cũng không cho cô ấy sử dụng điện thoại di động. Cách duy nhất mà Jenny có thể gọi điện thoại là thông qua chiếc điện thoại cũ trong phòng khách.
"Vậy thì mình về đây." Jenny nói lời tạm biệt với cậu.
Peter một lần nữa nói cảm ơn cô: "Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Không cần cảm ơn. Sau này mua gì ngon ngon đãi mình là được."
"Mình biết rồi."
Peter mỉm cười vẫy tay với cô. Sau khi Jenny rời đi thì cậu nhìn thấy mẹ cậu lại lên đây. Mẹ nói rằng ba đang trên đường về nhà và ông ấy sẽ gọi điện thoại cho tất cả họ hàng để thông báo chuyện của cậu. Peter đỏ bừng mặt, cậu vừa nói đây có tính là chuyện gì lớn đâu vừa ngăn mẹ lại nhưng mẹ cậu lại vui mừng như thể bà ấy có được cả thế giới vậy.
Không lâu sau ba cậu về tới, đến đỗ xe ông ấy còn chưa đỗ tử tế đã một mặt đầy phấn khích chạy tới. Những đứa em ở nhà bà cũng tụ tập lại, tất cả mọi người đều vui mừng thay cậu như thể đó là việc của chính họ.
Peter nghĩ rằng thật may mắn khi sự tồn tại của cậu ở đây lại đem tới hạnh phúc cho người khác.
Ngày hôm đó, cậu cứ như là người hạnh phúc nhất trên thế gian này vậy.