Chương 4

Tuy có hơi ngốc nhưng đêm đó thật sự cậu đã luyện tập viết chữ ký rất nhiều. Mỗi một chữ ký hạ xuống trang giấy tựa như lại biến thành hình ảnh thành công với tư cách là một tác giả của cậu trong tương lai vậy. Đó là những ngày tháng hạnh phúc.


Tất cả những chuyện này đã xảy ra trong một tuần khiến cho Peter không thể tỉnh táo lại vì cảm giác hạnh phúc dồn dập kéo đến. Điều duy nhất mà cậu lo lắng bây giờ chính là Jenny. Ban đầu cô ấy rất vui mừng cứ như đó là việc của chính cô ấy, nhưng đến bây giời đã được ba ngày kể từ khi chu kỳ trầm cảm của cô ấy quay trở lại và Jenny chỉ quanh quần trong nhà. Như thường lệ, Peter chỉ biết đợi cô tự tìm đến cậu như trước đây.


Một đêm nọ, cậu đã rất ngạc nhiên khi Jenny ném một hòn đá nhỏ vào cửa sổ của Peter. Khuôn mặt Jenny sưng phồng lên và bắp tay đầy dấu vết tự làm hại mình của cô ấy. Không biết có phải bị va chạm ở đâu đó hay không mà gần thái dương còn có cả vết bầm tím.


Peter thường giả vờ không biết những vết thương nhỏ của cô ấy nhưng lúc đó cậu hoàn toàn không thể làm như vậy được.
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra hả? Tay cậu làm sao thế này?"
"Bị xước rồi. Mình bị ngã ấy mà."


Đây không thể nào là vết xước do bị ngã tạo ra được. Peter quyết tâm gắng gượng hỏi cô cho ra nhẽ: "Jenny. Tự làm tổn thương bản thân là không đúng. Chính cậu cũng biết rõ chuyện đó mà."
"........"
"Nếu cậu mệt mỏi thì cứ nói với mình..."
"Mình nói cho cậu rồi thì có gì sẽ khác đi à?"


"Gì?"
"Cậu nói nếu mệt mỏi thì nói chuyện với ai cơ? Nói ra rồi thì có gì khác đi không? Nó chỉ khiến cậu trở nên u uất giống như mình thôi." Cô nói xong mở to mắt nhìn cậu rồi cắn lấy môi mình.


available on google playdownload on app store


Môi dưới của Jenny bị nứt ra vì dấu răng in lên đó. Cô khẽ nói: "Mình không muốn nói mấy chuyện gây trầm cảm ra. Vì nói ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả."
"Cậu thấy nhận tư vấn từ người khác thế nào?"


"Dù sao thì những gì mình nói cũng đã nói cả rồi. Cậu nghĩ những người đó có thể thay đổi mẹ mình sao? Không có thứ gì thay đổi cả. Trừ khi những con người đó giết mình, nếu không thì vấn đề này sẽ lặp đi lặp lại mãi mãi."


"Cậu đừng có nói như thế. ch.ết chóc gì ở đây chứ. Đừng nói mấy lời sợ hãi như thế nữa."
"....."
Peter nắm tay cô và nói: "Đừng có lặp lại lần nữa đó. Lúc mình đau ốm cậu cũng đã buồn vì mình còn gì. Mình cũng thế, ý mình nói là gì cậu hiểu chứ hả?"


Jenny cuối cùng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhẹ gật đầu mình. Cô im lặng một lúc rồi cố gắng nói bằng giọng vui vẻ.
"Mình gọi điện cho dì Spencer rồi."
"...Ừm"


"Dì ấy nói sẽ mua váy cho mình nhưng mà mình đã từ chối rồi. Tại lần nào cũng chỉ nhận quà từ dì ấy làm mình thấy không được lịch sự cho lắm. Cậu thấy sao?"
"Đúng vậy. Làm theo ý mà cậu muốn là tốt nhất đó."
Peter đoán là mẹ của Jenny sẽ không mua váy cho cô ấy.


"Mình định dùng tiền tiết kiệm mua ấy, cậu đi lựa cùng mình nhé?"
"Tất nhiên rồi."
Phải đến bây giờ nụ cười mơ hồ trên môi cô gái ấy mới lan rộng ra.
"Vậy thì mai đi lựa đi."
"Mấy giờ?"
"Bốn giờ."


Tuy là bốn giờ cậu đã có hẹn đi trung tâm thương mại với mẹ rồi nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Được thôi."


Hai người đứng dậy khỏi băng ghế. Khi nói lời tạm biệt và chia tay, Peter dùng sức hơn bình thường một chút ôm chặt lấy cô. Nhưng ngày hôm sau đến bốn giờ cô ấy vẫn không xuất hiện. Peter chờ cô một lúc lâu nhưng cô vẫn không tới, cuối cùng cậu chỉ có thể theo mẹ tới trung tâm thương mại.


Kể từ sau hôm đó, sự thay đổi thất thường của Jenny vẫn tiếp diễn. Cô ấy tìm Peter khi cô muốn và sẽ cùng cậu trò chuyện trong một thời gian dài. Peter nhận ra sự thật rằng lời nói dối của cô ấy ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhưng khi nghĩ rằng Jenny chắc là đã mệt mỏi lắm cậu chỉ có thể đau lòng thay cho cô ấy mà thôi. Cậu tin tưởng một ngày nào đó Jenny với khuôn mặt hạnh phúc sẽ quay trở lại, cho đến lúc đó cậu sẽ luôn dõi theo bên cạnh bảo vệ cô.


Nhưng cô ấy dần dần chìm mình vào đáy của sự trầm cảm. Chỉ cần nhìn thấy Peter nói chuyện với mẹ một cách tình cảm là cô ấy sẽ thường xuyên đùng đùng nổi giận và trở về nhà, cô ấy cũng thường bắt bẻ những lỗi vô lý rồi cãi nhau. Ngay cả người đang cố gắng xoa dịu vết thương của người bạn thân nhất là cậu đây, cũng dần dần cảm nhận được giới hạn của sự kiên nhẫn.


Trên hết, điều làm cô ấy buồn nhất là những bức thư hồi đáp từ hoàng tử đã không còn được gửi tới nữa. Ban đầu Jenny vừa bồn chồn cắn móng tay vừa nói rằng chắc là có một sự nhầm lẫn nào đó thôi. Nhưng kết quả cô ấy đã hét lên với Peter rằng chắc chắn là cậu đã viết những lời kỳ lạ vào trong bức thư. Hô hấp của cậu ngưng trệ. Dù vậy trong lúc đó cậu cũng không được nổi giận lại với Jenny, Peter chỉ có thể thề thốt với cô rằng tuyệt đối cậu không bao giờ làm như vậy. Nhưng mà sự phẫn nộ của Jenny không hề biến mất ngược lại tất cả còn đổ ập hướng về phía cậu.


Đại loại như giải thưởng cậu nhận được là nhờ cô cả đấy, không phải là cậu tài giỏi nên mới nhận được đâu, đừng có vừa mới nhận được một giải thưởng liền kênh kiệu như thế, cô thành đôi với hoàng tử thì cậu khó chịu nên mới làm ra cái trò đê tiện này đúng không, vân vân...


Mỗi lần Jenny thốt lên lên những chuyện vô lý, Peter lại không biết nên làm gì, cậu chỉ có thể ngồi im ở đó gương mặt cậu đỏ bừng. Vì Jenny cậu đã đọc kha khá sách và biết được những thông tin liên quan đến việc người bị trầm cảm sẽ thể hiện sự phẫn nộ, sự thất vọng về bản thân như thế nào. Nhưng lần này, là lần đầu tiên toàn bộ sự phẫn nộ của cô ấy đổ dồn lên bản thân cậu, nó khiến cậu không biết phải nên ứng phó tình huống này như thế nào mới tốt.


Peter đã mấy lần cố gắng thuyết phục Jenny rằng cậu không hề làm việc như vậy, cậu trân quý cô ấy biết bao nhiêu. Nhưng mà, Jenny chỉ thốt ra theo suy nghĩ của mình tựa một con ngựa đua phát điên vì bị bịt tai lại rồi chạy.


Jenny càng hung hăng thì ảo tưởng của cô ấy càng trở nên nghiêm trọng, đến mức cô ấy tưởng tượng ra việc hoàng tử đêm qua đã đến trước nhà cô ấy và hát cho cô ấy nghe. Peter thực sự rất đau lòng. Ngày hôm đó vì không ngủ được nên cậu đã đọc sách đến tận khuya, cậu biết sự thật là Phillip không hề đến trước nhà Jenny.


Jenny đã nói chuyện về bài hát và lời bài hát mà hoàng tử đã hát cho cô ấy trong suốt một giờ đồng hồ liền, nhưng đột nhiên Jenny lại im lặng và nhìn Peter một cách lạnh lùng. Cô hỏi, biểu cảm của cậu sao vậy hả. Rồi cứ thế câu chuyện vừa mới bắt đầu lại một lần nữa kết thúc một cách gượng ép vì lý do cậu ghen tị với cô ấy nên mới bày ra bản mặt như vậy.


Peter thật lòng oan ức và tức giận đến mức rơi nước mắt nhưng mỗi lần như thế cậu lại phải tự mình giải tỏa cơn giận. Cậu cố gắng tự an ủi bản thân rằng lần này chỉ là chu kỳ trầm cảm của cô ấy hơi dài thôi, cậu tin người bạn thân của cậu ở bên trong đang dõi theo cậu và chắc chắn cô ấy cũng đang rất đau lòng. Một Peter trẻ người non dạ như cậu, thậm chí không thể phán đoán được bệnh tình của Jenny nghiêm trọng tới mức nào là điều đương nhiên. Bởi vì nếu đã gọi là đau lòng thì không thể nào dùng mắt để nhìn thấu điều đó được.


Chu kỳ trầm cảm của Jenny kết thúc là một khoảnh khắc khá đột ngột nó tựa như cơn mưa rào giữa mùa hè bỗng dưng tạnh vậy.
Jenny chạy lên cầu thang một cách thô lỗ và hét lên phấn khích khi chìa phong bì thư ra trước mặt Peter, cô nói: "Thư từ hoàng tử tới rồi! À không, nó là thư mời."


Peter đóng cuốn sách đọc dở, cậu nửa ngồi nửa nằm trên giường hỏi lại cô: "Thư mời?"
"Ảnh nói muốn mời mình đến bữa tiệc này. Cái này thật sự là tin tức lớn đó nha. Người được mời đến bữa tiệc này chỉ có những đứa trẻ nổi tiếng, cực nổi tiếng ở trường học thôi đó!"


Jenny đã hét lên cực kì phấn khích. Peter không thể vui mừng vì lời nói của cô ấy được. Khi suy đoán kỹ càng tình trạng tinh thần gần đây của Jenny, cậu không thể không nghi ngờ rằng ngờ liệu bức thư đó là thật hay là giả.


Peter không muốn Jenny tổn thương, cậu cẩn thận hết sức dò hỏi: "...Cái đó không phải là do người bạn khác gửi cho cậu sao? Ý mình là một người bạn khác cũng thích cậu ấy."


"Cậu nói gì vậy. Ngoài hoàng tử ra còn ai khác gửi thiệp mời này cho mình nữa? Bây giờ cậu không tin lời mình nói à? Này, cậu nhìn đi. Ở đây có ghi gì nè."
Trong lá thư Jenny đưa ra có ghi đơn giản về việc muốn mời cô ấy đến bữa tiệc, địa điểm và thời gian.


Peter nhớ lại chữ viết tay của Phillip mà cách đây không lâu cậu đã nhìn thấy. Khác hoàn toàn với những nét chữ được viết trên bức thư. Khác đến mức ai nhìn cũng có thể nhận ra.
Peter quyết tâm rồi, cậu nhất định phải nói chuyện đó với Jenny.


"Chuyện đó, cậu biết chuyện mỗi cuối tuần mình sẽ đến chỗ gặp mặt người Hàn một lần đúng chứ?"
"Ừm. Sao?"
"...Lâu lâu Phillip cũng sẽ tới đó."
Gương mặt Jenny trở nên ngơ ngác.
"Không phải mỗi tuần đâu, thỉnh thoảng thôi."


"Tại sao bây giờ cậu mới nói chuyện đó hả? Này! Cậu có biết mình đã vất vả thế nào khi bỏ thư vào tủ đựng đồ của hoàng tử không? Mình đã từng giả vờ bị đau bụng trong giờ học và lén đi ra bỏ nó vào đó! Nếu mình mà biết là ảnh đi cùng một nơi với cậu thì mình đã nhờ cậu truyền thư giúp mình rồi!"


Jenny nổi giận sai trọng điểm rồi.
"Không, dù sao thì khoảng hai tuần mình mới gặp anh ấy một lần... rồi mình cũng hay đau ốm nên đâu đi được đâu."
"Cũng phải. Tụi mình trao đổi thử ba bốn ngày một lần mà nhỉ. Hừm, nhưng mà? Sao giờ cậu lại kể chuyện đó?"


Jenny nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ. Peter nuốt khan, nói: " Mình đã định nói lâu rồi nhưng,...cứ bỏ lỡ cơ hội mãi. Nói chung là anh ấy không có tiếp xúc gì đặc biệt với mình cả."
Peter vừa nói vừa xoa nắn ngón tay liên tục.
Tiếp xúc đặc biệt.


Có điểm tiếp xúc. Có lẽ Phillip đang dần ghi nhớ khuôn mặt và tên của câu. Nhưng cậu không thể nói điều này với Jenny được.


Trong lúc cậu vẫn chưa biết được chính xác cảm giác hồi hộp hoặc đau tức ngực khi nhìn Phillip thì cậu không muốn nói về nó cho ai biết cả. Không phải, nói cho chính xác hơn thì cậu không muốn chia sẻ cảm xúc đó với bất cứ ai cả.


Mặc dù rất có lỗi với Jenny nhưng chỉ với một điều bé xíu này dù có giữ nó cho riêng cậu chắc cũng không sao, Peter đã tự an ủi bản thân như thế.
"Vậy à? Ờm, cũng phải. Xung quanh hoàng tử lúc nào cũng một đống người. Cậu cũng chẳng xen vào đó nổi đâu."


Peter có chút nghẹn ngào một lúc vì lời nói đó. Cậu muốn nói lại với cô ấy là cậu cũng đã từng nói chuyện với Phillip rồi, cách đây không lâu anh ấy còn chúc mừng cậu, và còn đùa là nếu cậu trở thành tác giả nổi tiếng thì muốn xin chữ ký của cậu. Nhưng bây giờ nói mấy lời đó cũng vô dụng thôi . Cậu phải phải tập trung vào mục đích chính khi nói chuyện này ra.


"Thỉnh thoảng, mình có nhìn thấy anh ấy viết trên bảng hoặc là ghi chép trong sổ."
"Oa! Chắc là ngầu lắm. Hoàng tử viết chữ trên bảng ư, chao ôi."
Jenny vừa chép miệng vừa trả lời như thể chiếc bánh nướng ngon nhất thế giới đang ở trước mặt cô ấy.
"Nhưng mà, chữ viết khác nhau."
"Hửm?"


"Những chữ viết tay trong bức thư đó và chữ viết tay của Phillp hoàn toàn khác nhau."


Nói đến đó Peter liền cúi đầu xuống. Cậu nghĩ rằng nếu Jenny hét lên hoặc tức giận cũng là một phản ứng theo lẽ thường thôi. Không biết chừng cô ấy sẽ chửi mắng cậu. Khó lắm cô ấy mới thoát khỏi trầm cảm thì giờ đây cậu có thể lại đẩy cô ấy vào cái hố của sự tuyệt vọng đó rồi. Peter đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho huống tồi tệ nhất. Nhưng không, phản ứng của Jenny lại nằm ngoài sự mong đợi của cậu.


"Hahahaha, cậu đang nói gì thế hả?"
"...Hả?"
Jenny xoè tay ra bắt đầu đếm, cô nói: "Chữ viết tay khác nhau á? Chuyện đó thì sao? Mình cũng có đủ kiểu chữ viết tay luôn này? Chữ lúc làm bài tập, chữ lúc viết bản kiểm điểm, chữ lúc viết nhật ký, tất cả đều khác nhau."
"Không, vậy nên ý mình là..."


Jenny xem cậu như con nít rồi chọc ghẹo hỏi: "Lại nói gì nữa. Hahaha, chuyện đó làm cậu bận lòng đến vậy sao?"
"Không phải mà. Không phải như thế, rõ rành chữ viết..."
"Peter, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó."
"Thì nó đáng lo thật mà."


Peter biết Jenny bị đối xử như thế nào ở trường. Cậu cũng đã nhận được sự đối xử tương tự nên cậu lo lắng cho cô ấy gấp mấy lần so với những người khác. Thật kỳ lạ khi Phillip sẵn lòng mời cô ấy đến bữa tiệc, trong khi bên cạnh anh ấy còn có Mellinda, thật kỳ lạ khi anh ấy muốn Jenny trở thành bạn nhảy cặp. Nếu Jenny đến bữa tiệc và bị những người khác làm phiền thì phải làm sao chứ.


"Mình biết lý do cậu lo lắng cho mình, nhưng lần này mình chắc chắn mà. Đây là thiệp mời do hoàng tử trực tiếp gửi đó. Sẽ không ai có thể nói gì được mình đâu."
Jenny nhún nhìn vai rồi vỗ tay vào lưng Peter. Peter suýt chút nữa thì rơi nước mắt vì giọng nói và hành động vui vẻ đó của Jenny.


Bạn của cậu, trở lại thật rồi.
"A a, làm sao đây. Buổi tiệc vào cuối tuần này đó, không có đồ để mặc...! À không. Đây là party số 1 đó. Phải chuẩn bị cái gì đây nhỉ?"
"Party số 1?"
Jenny hét lên: "Đúng thế, cuộc họp bắt đầu ngay bây giờ! Cuộc họp sẽ kéo dài cả đêm nay!"


Peter cười rạng rỡ, cậu cố gắng kìm nén sự bất an đang dâng lên trong lòng và chào đón người bạn vừa mới trở lại của cậu một cách vui vẻ.
Thậm chí cậu còn không có thời gian để suy nghĩ rằng, liệu một tờ giấy bé nhỏ đó sẽ mang tới những chuyện gì.






Truyện liên quan