Chương 10

"Bụng cậu thế nào rồi?"
"Tốt ạ."
"Nhìn không tốt lắm thì phải."
"Tốt lắm. Siêu, siêu siêu tốt luôn."


Vì cậu nói bụng không ổn nên hắn mới vác cậu tới nhà vệ sinh, nhưng thay vì nôn ra thì cậu lại đứng ngẩn trước bồn rửa mặt một lúc lâu sau đó lại bắt đầu đứng dậy nhảy nhót. Lee Woo Yeon vừa kéo xền xệt Choi In Seop ra ngoài vừa nói thầm: "Lôi tên ngốc này cùng tới bar thì mình đúng là điên mẹ nó rồi."


Điều may mắn là Lee Woo Yeon có thể lái xe vì hắn đã rời bar trước khi hắn kịp uống rượu. Đến khi lái xe đi, Lee Woo Yeon mơ hồ nhận ra rằng tình trạng của Choi In Seop có chút kỳ lạ, hắn hỏi:"Cậu say rồi à?"
"Không. Tôi không say."
"........"
Cậu lộ liễu quá rồi.


Nếu là Choi In Seop thì lúc nào cũng chần chừ và quan sát ánh mắt phía bên này, nếu lỡ chạm mắt nhau thì cậu sẽ quay đầu đi rồi bày ra biểu cảm sầu muộn mới đúng. Nhìn cậu cười ầm ĩ như một kẻ ngốc cũng không khiến hắn ghét, nhưng hắn nghĩ rằng Choi In Seop có điều gì đó không đúng cho lắm.


Đầu tiên, Lee Woo Yeon đậu xe bên lề đường yên tĩnh, sau đó quay qua hỏi:"Không biết cậu có uống gì khác ngoài rượu không?


Khi Choi In Seop nói là đi vệ sinh nhưng lại không thấy quay trở lại, Lee Woo Yeon cảm thấy có điềm gì đó nên đã đứng dậy đi kiểm tra. Sự việc đã từng xảy ra trong phòng nghỉ hiện hiện trong đầu hắn, vậy nên hắn bắt đầu tìm kiếm từng ngõ ngách trong nhà vệ sinh. Dẫu vậy hắn vẫn không thể tìm thấy cậu, hắn muốn lục lọi từ tầng 3 thử nên đã đi gõ cửa từng phòng VVIP một rồi đi vào phòng xem.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng, hắn đã tìm ra Choi In Seop đang vật lộn trong vòng tay người đàn ông ở căn phòng thứ năm. Nhìn thấy hình ảnh đó, lần này Lee Woo Yeon chắc chắn biết rõ cảm xúc của bản thân hiện tại là gì.
Thật sự, hắn đã cực kì vô cùng tức giận.


Hắn thầm mắng trong lòng, bất cứ thằng ch.ết tiệt nào đi ngoài đường cũng có năng lực tiếp thu hơn Choi In Seop. Dcm, hắn cứu cậu rồi để cậu làm cái quái gì. Chỉ cần hở mắt ra là lại bị mấy thằng chó biến thái tóm lấy rồi giở trò.


Nhìn đám người ở cùng Choi In Seop là biết ngay bọn họ đang khoe tiền trong bar và muốn tận hưởng khoái lạc tình một đêm cùng với phụ nữ. Nghĩ tới Choi In Seop cứ thế đi theo người lạ trong bar mà không có bất kỳ sự cảnh giác nào, Lee Woo Yeon lại cố gắng nhịn xuống việc muốn cắt cổ cậu.


Lee Woo Yeon lắc lắc vai Choi In Seop một lần nữa dịu dàng hỏi: "Không biết thằng ch.ết tiệt đó đã cho cậu In Seop uống gì thế?"
"À, vâng. Là Ngưu ờm... gì ấy, tôi cũng không rõ nữa. Tôi đã nói là không muốn uống nhưng mà anh ta cứ ép buộc t... Aiz, hừm."


Choi In Seop lấy tay áo chà chà môi mình khi nhớ lại tình huống lúc nãy. Chỉ với hành động đó của cậu, Lee Woo Yeon có thể đoán được Choi In Seop đã gặp chuyện gì trong căn phòng ấy.
"Anh ta đút cậu uống bằng miệng à? ? Ép buộc?"
"Vâng."


Nếu là bình thường thì mặt Choi In Seop đã đỏ bừng lên và không thể nào trả lời tử tế rồi, nhưng hôm nay Choi In Seop lại không ngần ngại gật đầu chắc nịch. Lee Woo Yeon nắm lấy cằm của cậu rồi dần dần nở nụ cười, nói:"Sau này dù có chuyện gì xảy ra khiến tôi có thể ch.ết đi chăng nữa thì cậu cũng đừng hô hấp nhân tạo cho tôi, cứ để mặc đó. Biết chưa? Ý tôi là gì cậu hiểu không?"


"Dạ?"
"Đừng hô hấp nhân tạo cho tôi bằng cái miệng dính chỗ này chỗ kia đó của cậu."
Choi In Seop do dự một lúc, cậu chớp mắt vài lần rồi lắc lắc đầu, cậu đáp trả: "Không thể làm như vậy được."
"Cái gì?"
"Có người ch.ết kia mà...làm sao có thể bỏ mặc đó được."


"Cứ bỏ mặc đó đi."
"Tôi không thể."
"Bỏ mặc đi."
"Tôi không thích."


Choi In Seop hét toáng lên, thái dương của Lee Woo Yeon giựt giựt đầu hắn muốn bốc hoả tới nơi. Hắn thật sự muốn đi hỏi xem rốt cuộc thằng chó kia đã cho cậu uống phải cái rồi. Giờ hắn thấy hối hận rồi, đáng lẽ lúc đó hắn nên cầm cây dĩa ghim một lỗ lên cái đầu của thằng chó đó dù cho có người khác nhìn hay không mới phải.


"Không thích! Không thích! Tôi sẽ cứu. Không quản mấy lần, tôi sẽ cứu. Chuyện đó, tôi không thể làm theo ý mình sao ạ?"
"........."
"Tôi đã nhượng bộ hết rồi mà.... duy chỉ việc cứu sống hãy để cho tôi làm nhé. "


Lee Woo Yeon vươn tay ra ấn lên trán của Choi In Seop. Cậu có hơi sốt, dường như cậu đã bị cho uống thuốc có chứa thành phần chất kích thích. Vốn dĩ cơ thể đã yếu rồi, giờ lại uống rượu đi kèm thuốc có chất kích thích thì nói nhảm cũng không có gì là lạ.
"Cậu có thấy hoa mắt không?"


Choi In Seop ngơ ngác vì câu hỏi đó cậu nhìn thẳng mặt Lee Woo Yeon, đáp: "Không, tâm trạng tôi tốt lắm. Siêu siêu siêu tốt."
"........"
Cái từ siêu siêu siêu rốt đó... Rốt cuộc là Choi In Seop học được mấy cái từ đó ở đâu vậy.
Choi In Seop vừa tháo dây an toàn vừa mở cửa xe ra, nói: "A, nóng quá."
"Choi In...này!"


Chưa kịp để Lee Woo Yeon gọi xong, cậu đã nhảy xuống xe và bắt đầu chạy đi. Lee Woo Yeon xuống xe nghĩ thầm, trên đời này còn có kiểu người này à.
"In Seop! Này, Choi In Seop!"
"Oa! Tôi có thể chạy rồi này! Yeah."


Không biết chạy thôi thì có gì mà thích thú đến thế, Choi In Seop cứ như một đứa trẻ chạy với gương mặt hứng thú hướng về phía công viên. Lee Woo Yeon đứng nhìn phía sau nghiến răng đóng cửa xe lại rồi đuổi theo cậu. Chạy chưa được bao lâu thì cậu bị Lee Woo Yeon nắm lấy tóc kéo lại, cứ thế Choi In Seop ngã về sau.


"Ư áh!"
Choi In Seop hét lên một tiếng vung vẫy đôi tay trong không trung. Lee Woo Yeon chợt nhớ tới ngón tay của cậu lúc trước, hắn nuốt xuống tiếng chửi thề rồi ôm lấy vai cậu.


Cơ thể hai người cứ thế dính lấy nhau rồi ngã trên bãi cỏ. Nếu là Choi In Seop bình thường thì có lẽ hiện giờ cậu đang run lẩy bẩy xin lỗi hắn rồi, nhưng hiện tại cậu lại giương khuôn mặt tươi cười ở trên người Lee Woo Yeon.
"Rộng quá."
"........"
"Vai của anh. Rộng quá."
"Tôi biết."


Thật may mắn khi không có nhiều người đi qua đi lại cái công viên hiếm người này. Lee Woo Yeon không nhất thiết phải che giấu sự bực bội, hắn giữ vai của Choi In Seop rồi cố gắng chống cơ thể hai người dậy.
"Khoan đã, khoan đã! Tôi có điều muốn nói."


Vì say cả rượu lẫn thuốc nên cách dùng kính ngữ của cậu cũng loạn cả lên, nhưng giọng điệu nói chuyện lại nhõng nhẽo và dễ thương hơn mọi hôm. Lee Woo Yeon hỏi: "Chuyện gì?"
"Cái đó. Tôi cũng có thể hỏi anh một câu được mà phải không?"


Nhìn thấy Choi In Seop hỏi với giọng nói đầy phấn khích tựa như con nít đang cầm cục kẹo bông gòn trong tay, Lee Woo Yeon không thể kêu cậu im miệng đi được.
"Hỏi đi."
"Sao anh lại muốn ký hợp đồng thêm 3 năm vớ tôi thế?"
"Sao cái gì, tất nhiên..."


Đôi mắt to tròn của Choi In Seop nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon. Không phải là kiểu lén liếc nhìn hắn một chút như mọi hôm, mà là nhìn chăm chú như thể muốn lấy được tất cả câu trả lời từ hắn.


Vào giây phút đó, Lee Woo Yeon đã nghĩ rằng dù bản thân có nói dối gì đi nữa thì Choi In Seop khẳng định cũng sẽ không tin hắn. Nụ cười trên khuôn mặt của Lee Woo Yeon biến mất, hắn nói: "Tôi không biết ý định của cậu là gì, nhưng tôi nghĩ rằng nếu là cậu In Seop thì cậu sẽ không đâm sau lưng tôi."


Lúc đầu vì không thể biết được ý định của cậu là gì nên hắn định để cậu bên cạnh rồi dõi theo cậu. Nhưng mà dần nhìn theo cậu càng khiến hắn nảy sinh hứng thú. Hắn thầm nghĩ, cuộc là sao nhỉ.


Ngoài ra, cậu là một kẻ ngốc đã mạo hiểm cứu mạng hắn. Nếu là người bình thường thì sẽ cảm động, nhưng hắn không phải là người bình thường nên chỉ càng sinh ra hứng thú. Cũng nảy sinh lòng tham vọng. Hắn nghĩ rằng, nếu là Choi In Seop dù hắn có thể hiện hình ảnh thật của bản thân ra đi nữa thì cậu cũng sẽ im lặng ở bên cạnh hắn. Hắn không biết Choi In Seop muốn đạt được điều gì từ bản thân mình, nhưng hắn cũng đồng thời hy vọng cậu sẽ không bao giờ tìm được điều đó.


Đây chính là câu trả lời chân thật nhất mà hiện tại Lee Woo Yeon có thể đưa ra.
Tuy nhiên, biểu cảm của Choi In Seop lại nhăn thành một đống sau khi nghe câu trả lời đó. Có vẻ như cậu đang cười nhưng dường như cũng có thể sẽ khóc ngay lập tức.
"Anh...tin tôi à?"


Hắn hỏi ngược lại cậu: "Có lý do gì để tôi không tin cậu à?"


Nước mắt của Choi In Seop cứ thế tuôn ra. Lee Woo Yeon chậc một tiếng khi nhìn thấy Choi In Seop khóc trong im lặng với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Thật là kỳ lạ. Khuôn mặt đã không đẹp thì đáng lẽ phải trông xấu xí hơn khi khóc mới đúng, nhưng nhìn cậu lại đẹp như thế này. Lee Woo Yeon không nghĩ đến việc sẽ lau nước mắt cho cậu, hắn cứ thế nhìn Choi In Seop khóc.


Nhìn cậu khóc được một lúc và bắt đầu đưa tay lau nước mắt, Lee Woo Yeon đưa tay vỗ vào eo cậu, hỏi: "Cậu khóc xong chưa? Vậy giờ có thể xuống khỏi người...."


Choi In Seop bỗng ôm lấy cổ của Lee Woo Yeon. Với một người lỡ chạm đầu ngón tay vào thôi cũng khiến thân thể giật thót cứng đờ như Choi In Seop đây, hiện tại lại khiến Lee Woo Yeon không thể nắm bắt được phải bày ra phản ứng gì với hành động đột ngột này của cậu.


Lee Woo Yeon không thích hành vi ôm ấp. Hắn chỉ ôm lấy cơ thể của phụ nữ khi quay phim hoặc làʍ ȶìиɦ mà thôi. Vì không biết cảm giác nhận được an ủi từ nhiệt độ của đối phương là gì nên nhiệt độ của con người đối với hắn đơn giản mà nói chỉ mang lại hiệu quả làm tăng nhiệt. Một đêm đầu xuân se lạnh, hơi ấm đang ôm lấy hắn của Choi In Seop dần lan ra. Thật ra mà nói, để tách Choi In Seop ra là việc dễ dàng. Chỉ cần tay hắn dùng một chút sức thôi cũng đủ để ném cậu đi xa rồi. Tuy nhiên hắn lại không có ý định ép buộc cậu buông ra. Hơi ấm nhỏ đã ôm lấy Lee Woo Yeon bằng tất cả sức lực. Lee Woo Yeon dùng lòng bàn tay vỗ về lưng Choi In Seop thầm nghĩ rằng, hôm nay những hành động lố bịch hắn đều đã làm cả rồi.


"Giờ ngừng khóc được chưa?"
"........"
Choi In Seop gật gật đầu. Ngay khi di chuyển mặt, nước mắt chảy dài xuống cằm của cậu. Choi In Seop vừa cười tươi với khuôn mặt mới khóc xong đầy nhếch nhác vừa nói: "Thật may mắn vì anh là một kẻ xấu."
"Ai cơ?"


"May mắn thật... nhưng tại sao tôi lại không thể từ bỏ. Tôi muốn từ bỏ và sống như thể tôi không biết gì cả. Tại sao..."
"Cậu đang nói cái gì....!"


Lee Woo Yeon là một con người không biết ngạc nhiên là gì. Bởi vì ngạc nhiên cũng nằm trong phạm trù cảm xúc của con người. Ban đầu ba mẹ rất tự hào vì con trai họ hết sức điềm tĩnh nhưng sau này thì dần dần trở nên lo lắng. Lee Woo Yeon không thể nào giả vờ ngạc nhiên được vì thế hắn thường duy trì sự bình tĩnh lãnh đạm khi làm mọi việc.


Nhưng lần này, thực sự hắn rất ngạc nhiên. Sống đến bây giờ với số lần đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hắn đang được cảm nhận thứ cảm xúc phù hợp với cái từ ngạc nhiên kia.


Choi In Seop, một người trợ lý nhút nhát và rụt rè. Cậu luôn luôn cẩn thận xem xét ánh mắt của mọi người xung quanh, giờ đây lại đang hôn môi với hắn. Một nụ hôn mang theo sự dứt khoát như người treo leo trên vách đá, nhưng bên cạnh đó cũng mang chút lóng ngóng như trẻ con.


Một nụ hôn vô vị chỉ đơn thuần là chạm môi, không hề dùng lưỡi. Lee Woo Yeon tạm thời ngơ ngác chợt bừng tĩnh đưa tay nắm lấy tóc của Choi In Seop. Khi tay hắn dùng sức tách Choi In Seop ra, thì lại thấy gương mặt cậu đầy sợ hãi cúi xuống nhìn Lee Woo Yeon, cậu cứ như một đứa trẻ vừa bị bắt vì làm việc xấu. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi đến co rúm lại của cậu, trong tim Lee Woo Yeon lan rộng một cảm giác khó chịu nặng nề.


Là cậu làm trước mà sao lại nhìn hắn chằm chằm như vậy. Thật làm người khác nóng máu.


Lee Woo Yeon vừa thấp giọng chửi thề vừa ôm lấy đầu Choi In Seop một lần nữa. Lần này hắn ép buộc cậu phải mở miệng ra rồi đưa lưỡi vào. Hắn cảm nhận được cơ thể Choi In Seop cứng lại. Khi nụ hôn trở nên sâu hơn, Choi In Seop cố gắng giãy dụa và dồn sức để đẩy cơ thể ra phía sau. Càng như vậy, thì tay Lee Woo Yeon càng thêm dùng sức ôm lấy cậu để cậu không thể nào nhúc nhích được. Lee Woo Yeon không cảm thấy hứng thú với hành vi cưỡng chế. Hắn cảm thấy cần gì cần phải ép buộc. Các cô cô gái sẽ tự biết mà mở rộng chân ra cho hắn chơi. Trong số những người cùng vận động với hắn, có một người nói với hắn rằng nếu không ép buộc thì sẽ không hứng nổi. Lý do trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện câu nói, phải trói tay người bạn gái lại sau đó bắt đầu rút ra đâm vào mới thấy sướng của người kia, tất cả là do phản ứng của Choi In Seop. Ban nãy cậu còn tự dâng môi lên, giờ hắn hôn lại cho thì kiên quyết từ chối cứ như một cô gái trinh trắng vậy.


Khi Choi In Seop dùng sức mạnh không đáng kể giãy giụa trong vòng tay hắn, kỳ lạ thay Lee Woo Yeon cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn. Lee Woo Yeon muốn nếm thử lại một lần nữa, hắn nhẹ nhàng tham lam tiến vào miệng Choi In Seop. Vừa ɭϊếʍƈ ʍút̼ cái lưỡi và đôi môi mềm mại vừa giữ lấy phần gáy mảnh mai của Choi In Seop để cậu không thể di chuyển theo ý mình. Phần gáy nhỏ nhắn đến mức dường như chỉ cần tay dùng sức một chút thôi cũng có thể bẻ gãy được. Lee Woo Yeon khẽ cười dùng thêm lực bàn tay giữ lại. Không biết có phải do bị nghẹt thở hay không, nhưng mà hơi thở của Choi In Seop dần dần cạn kiệt. Sức lực của Choi In Seop cũng dần biến mất, vừa khéo cậu xụi lơ dựa vào trong vòng tay đang ôm lấy cậu của hắn. Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể của Lee Woo Yeon đã có sự thay đổi mà người bình thường mới có.


Là ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Có thể đối với người khác nó là sự đòi hỏi thiên về tính bản năng, nhưng đối với Lee Woo Yeon đến cả nó cũng là một cảm giác thiên về cảm xúc hơn.


Lee Woo Yeon ôm cậu lại đè xuống dưới thân, bản thân hắn thì ở phía trên áp xuống hôn môi cậu. Khi nhìn thấy đôi mắt Choi In Seop đỏ lên vì nghẹn ngào khóc nức nở, hắn cảm nhận được ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà chỉ người bình thường mới có đang rục rịch dâng lên trong cơ thể hắn.


Ngay lúc Lee Woo Yeon muốn cảm nhận thêm một chút những thứ cảm xúc của con người này. Choi In Seop đang thở hổn hển bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu hôn lên má Lee Woo Yeon và thì thầm một lời nói nhỏ với hắn. Sau đó thì cậu ngất đi.


Ngay khi nghe thấy câu nói đó, cơ thể của Lee Woo Yeon trở nên nguội lạnh. Cảm giác cứ như mặc một bộ đồ đẹp đẽ rồi đứng trong làn nước lạnh.
Lee Woo Yeon lẩm bẩm lại câu nói mà Choi In Seop đã thì thầm với hắn.
"Good bye... Phillip."






Truyện liên quan