Chương 11

Chào đón một buổi sáng đầy bão tố. Cậu càng nghĩ càng thấy nóng mặt và xấu hổ, buổi sáng dậy chỉ muốn đào đại ở đâu đó một cái hố rồi chạy trốn thôi...
"Haiz..."
Choi In Seop đứng dựa vào cột thở dài thườn thượt.


Hôm nay cậu lại! Thức dậy ở nhà của Lee Woo Yeon, đến giờ thì cậu đã quen cửa quen nẻo vừa tắm rửa trong nhà tắm vừa nghĩ rằng không biết tại sao mình lại như thế. Choi In Seop nếm sự xấu hổ nhiều đến mức muốn trướng cả bụng lên rồi.


Tắm xong thì ăn bữa sáng mà Lee Woo Yeon chuẩn bị cho, cậu cũng chẳng biết là lúc đó cậu ăn hằng mũi hay bằng miệng nữa. Dù sao thì vẫn còn may mắn là hôm nay không có lịch trình nào diễn ra sớm hết.
Cậu uống rượu, xong đi vệ sinh, xong gặp người đàn ông ngoại quốc, xong đi cùng anh ta, còn uống cả rượu... Aiz.


Choi In Seop vô tình nhớ đến những cảnh không nên nhớ đến, cậu nâng mu bàn tay lau lau môi mình. Cậu thầm mắng, đồ xấu xa giả vờ nuốt xuống còn miệng thì ngậm nó lại.
"Đứa bị lừa là mình đây mới ngu ngốc. Haiz."


Dù cậu có đập đầu vào cột thì những gì đã xảy ra cũng không thể nào biến mất. Mà vấn đề lớn hơn là cậu đã nhìn thấy Lee Woo Yeon bước vào phòng bar với khuôn mặt đầy tức giận, nhưng cậu lại không nhớ những gì xảy sau đó. Choi In Seop cố gắng lục lại trí nhớ về những việc diễn ra sau đó nhưng không có tác dụng gì. Rõ ràng là đã có việc gì đó. Nếu không thì thái độ của Lee Woo Yeon không thể nào thay đổi như vậy được. Vì thái độ của hắn đối xử với cậu đã thay đổi rõ rệt từ sáng, nên nó khiến cậu bồn chồn như ngồi trên đống lửa cả ngày hôm nay. Sáng nay khi cậu thức dậy hắn đã hỏi rằng: "Ngủ ngon chứ, cơ thể cậu thế nào rồi."


Nhưng sau đó thì hắn không còn nói thêm một lời nào nữa. Choi In Seop đột nhiên trở thành một người vô hình, cậu lén nhìn vào ánh mắt của Lee Woo Yeon và rút ra được kết luận rằng hôm qua chắc chắn cậu đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
"Sao thế, gì vậy nhỉ?..Mình đã làm gì vậy?"


available on google playdownload on app store


Dù cậu có cố gắng bứt tóc và hối hận đủ kiểu thì cũng không thể nào nhớ ra nổi.
Nhưng đó cũng là một việc tốt. Choi In Seop đã bị Lee Woo Yeon ghét bỏ, ngoài việc tự nhủ rằng chỉ cần cứ thế này rồi bị sa thải là được ra cậu không thể làm gì khác.


Mỗi khi phát hiện ra bản thân đang bồn chồn vừa xem xét ánh mắt của Lee Woo Won vừa suy nghĩ rằng khi nào hắn sẽ đối xử với cậu như trước đây, Choi In Seop gần như ch.ết đuối trong cảm giác xấu hổ ùa đến.
"Được rồi. Nhanh bị sa thải đi. Làm tốt lắm. Làm tốt lắm."


Trước cuối tuần sau cậu phải trở về Mỹ. Vậy nên, đừng quan tâm đến việc hôm qua cậu đã làm gì mà hãy tiếp tục cư xử như mình thường thôi.
Choi In Seop quay lưng lại với cây cột vừa trượt ngồi xuống vừa lầm lầm:"...Nhưng mà phải biết rốt cuộc đã làm gì thì mới an tâm được chứ."


Lúc đấy có ai đó đi ngang qua đã nhận ra cậu rồi vờ như rất vui vì biết cậu, người nọ nói: " Cậu Choi In Seop?"
"Xin chào."
Choi In Seop đứng dậy khỏi chỗ ngồi, là phóng viên Kim Hae Shin. Cậu thấy một tay cô cầm máy ảnh, nhìn có vẻ không giống có việc gì đó cần làm nên mới tới đây.


"À, cái này hả. Đương nhiên là tôi đến đây để chụp hình Lee Woo Yeon rồi."
"Thì ra là vậy."


Một số người trong số những người có mặt tại bữa tiệc liên hoan ngày hôm đó đã bị cảnh sát điều tr.a vì vụ tấn công của Kang Young Mo. Chỉ là hỏi vài câu hỏi đơn giản mang tính hình thức, chẳng hạn ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì và khi nào thì kết thúc buổi tiệc và chia tay nhau, vân vân. Lee Woo Yeon cũng là người có mặt tại đó nên hắn cũng nhận được câu hỏi từ cảnh sát. Ai đó đã cố tình quay cảnh đó và đăng tải lên với tiêu đề "Lee Woo Yeon, Kang Young Mo, bầu không khí tại trường quay không bình thường". Tất nhiên ai đó ở đây chính là phóng viên Kim Hae Shin. Trong trường hợp phóng viên trở thành anti fan của người nổi tiếng, thì cô ấy đã cho thấy một ví dụ đau đầu nhất.


Lee Woo Yeon nổi tiếng là một diễn viên không có anti fan, cũng từng bị nhận những bình luận ác ý trong một thời gian do bài báo được phóng viên Kim Hae Shin đăng trên Internet. Nào là biết ngay mà, nào là người giả vờ không như vậy quả nhiên mới đáng sợ. Lee Woo Yeon không quan tâm đến câu chuyện không có bằng chứng đó, hắn nói đát lắm thì ba ngày là mọi người quên hết. Nhưng Choi In Seop lại là người có bằng chứng đó, tay cậu đổ đầy mồ hôi lạnh.


"Có vẻ như vẫn chưa đến giờ ra ngoài nhỉ?"
Mặc dù đã đến giờ hắn ra ngoài nhưng Choi In Seop lại trả lời:"Tôi không biết nữa."
Phóng viên Kim Hae Shin vừa cười vừa gật đầu.


"Được rồi, vậy tôi sẽ uống cà phê ở gần đây rồi chờ đợi là được chứ gì. Thứ tôi còn lại đều là thời gian ấy mà. À, đúng rồi. Cậu biết không? Việc tôi bị đình chỉ."
"Hả?"
"Tôi bị gây áp lực từ phía cấp trên. Nặng lắm đó."


Choi In Seop nhớ lại lời của trưởng phòng Cha từng nói, tuy giám đốc Kim nhìn có hơi lôi thôi nhưng lại có mối quan hệ rộng, nên là nghệ sĩ dưới trướng công ty sẽ chắc chắn sẽ được bảo vệ kỹ.
"Vì vậy, tôi định sẽ làm lớn một vụ nào đó gây vang dội rồi mới quay trở lại."
"Chúc cô thành công."


Choi In Seop cúi đầu, cậu cảm thấy không cần phải nói chuyện với cô thêm nữa. Cô nhìn Choi In Seop với nụ cười kỳ lạ, hỏi: "Nhưng cậu In Seop định nghỉ việc làm trợ lý à?"
"Cô đang nói gì vậy?"
"Tại tôi tò mò sao cậu lại mua vé máy bay thôi."
"........."


"Vé đi Mỹ vào cuối tuần tới, à mà, tên chính xác của cậu là gì?"
Cô giả vờ như không nhớ rõ tên cậu. Khuôn mặt của Choi In Seop thoáng trắng bệch. Cậu không thể nào đoán ra rốt cuộc cô ấy biết được đến đâu.
"Tôi không biết cô đang nói gì nữa."


Choi In Seop quay mắt lại và cố gắng trả lời một cách thản nhiên. Giấu đi mồ hôi lạnh đang ào ào chảy ra sau lưng.
"Cậu nhớ Yoon Ah Reum của Blue không?"
Khuôn mặt của phóng viên nữ với mái tóc ngắn gọn gàng hiện lên trong trí nhớ của Choi In Seop.


"Tôi là bạn cùng trường của cô ấy. Trước đây, khi nghe tin cô ấy đã trao đổi số điện thoại với cậu Choi In Seop, nên tôi cũng đã xin nó từ cô ấy."
Với tư cách là một quản lý thì số điện thoại không cần giữ bí mật, nhưng tâm trạng của cậu khi nghe thấy điều đó không tốt chút nào.


"Cậu có biết điện thoại nhân bản không?"
"...Tôi biết."


"Số điện thoại nhân bản" là hành vi của một số người hâm mộ cực đoan, họ sẽ lén sao chép số điện thoại di động rồi theo dõi tin nhắn hoặc cuộc gọi để tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ. Choi In Seop cũng biết rằng điện thoại di động của Lee Woo Yeon không thể tạo ra số điện thoại nhân bản vì giám đốc Kim đã sửa đổi tên theo cách rất phức tạp.


Kết quả là, phóng viên Kim Hae Shin đã sao chép bất hợp pháp điện số thoại di động của trợ lý Choi In Seop, với mục đích tìm hiểu về lịch trình hoặc đời tư của Lee Woo Yeon.
"Điều đó là bất hợp pháp."


"Tôi có nói gì đâu? Tôi chỉ nói là có những thứ như vậy thôi. Nhưng điện thoại mà cậu In Seop đang sử dụng không khớp. Tên của cậu với tên đăng ký số điện thoại hoàn toàn khác nhau, có chuyện gì vậy?"
".........."


Choi In Seop đã đăng ký số điện thoại di động dưới tên danh nghĩa cậu mua được trên Internet, việc này nhằm ngăn chặn những việc không biết chừng sẽ xảy ra. Và sau này, nếu có một người tên là Choi In Seop biến mất thì họ cũng không thể nào tìm thấy thấy cậu. Cậu không biết phóng viên Kim Hae Shin làm sao lại phát hiện ra được chuyện này, nhưng sự thật thì cậu thấy vô cùng khó chịu và bất tiện.


"Cậu có nhiều bí mật hơn vẻ bề ngoài đấy. Nhưng mà nếu cậu đặt vé máy bay đi Mỹ vào tuần tới thì chắc là cậu sẽ nghỉ việc thôi nhỉ."
"Đây không phải là vấn đề mà phóng viên sẽ quan tâm đâu ạ."


Cậu nghĩ rằng dù có nói tiếp đi chăng nữa thì chỉ có bên cậu mệt mỏi hơn thôi, vậy nên Choi In Seop cúi đầu chào cô muốn tránh khỏi chỗ này. Khi Choi In Seop đang định đi bộ trở về xe thì Kim Hae Shin đứng phía sau hỏi: "Choi In Seop, cậu đã quyết định sẽ nhận phỏng vấn của tôi trước khi từ chức mà."


"Tôi chưa bao giờ hứa như vậy."
Sau khi Choi In Seop nổi khùng trả lời lại, cậu bỗng nói oái một tiếng. Choi In Seop không đủ khả năng để chọi lại một cô gái cứng cáp làm việc trong bộ phận phóng viên giải trí được.
Bỏ qua đi, cứ ngó lơ là cách tốt nhất. Choi In Seop lại nhanh chóng cất bước chân.


"Nhưng mà Lee Woo Yeon có biết cậu In Seop sẽ nghỉ việc không?"
".........."
" Giám đốc Kim Hak Seung có biết không? Lần trước khi gặp nhau tôi có hỏi thì anh ấy không hề nói như vậy."
"Rốt cuộc thì tại sao cô lại nói mấy câu đó..." 


Choi In Seop lập tức ngậm miệng lại khi nhìn thấy ra thân ảnh Lee Woo Yeon trong thang máy đi xuống từ xa. Phóng viên Kim Hae Shin ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cậu, cô à ha một tiếng rồi mỉm cười, nói: "Vậy nên, việc cậu In Seop đi Mỹ vào tuần sau cũng là bí mật à."
"........"


Lẽ ra cậu phải trả lời lại một cách chắc chắn, nhưng Choi In Seop lại không thể nói ra bất cứ điều gì. Đó là sự thật. Cậu không quan tâm đến việc phải nghỉ việc bằng cách nào, nhưng cậu tuyệt đối không muốn bị phát hiện chuyện mình quay trở Mỹ. Cậu muốn ngăn chặn mọi nghi ngờ rằng người cung cấp thông tin đó là Choi In Seop.


Ngay khi Choi In Seop mở to mắt rồi ngẩng đầu lên trong tâm trạng bồn chồn, thì Lee Woo Yeon đã dần tiến đến gần đây rồi. Lee Woo Yeon phát hiện ra phóng viên Kim Hae Shin, hắn nói: "Xin chào."
"Thật tiếc khi không thể chào hỏi anh. Anh Woo Yeon, anh có biết tôi đang bị đình chỉ không?"
"Tôi không biết. Chắc cô mệt mỏi lắm."


Hắn nhẹ nhàng nói lời an ủi cô nhưng mắt của Lee Woo Yeon thì hoàn toàn không hề cười. Làm gì có chuyện hắn vui mừng khi phóng viên luôn xuất hiện ở bất cứ nơi nào hắn đi, nào là chụp ảnh, rồi viết những bài báo gần như đều là ảo tưởng.
"Vì không lâu tới tôi định tung một vụ lớn."


"Vâng. Tôi hy vọng điều đó sẽ xảy ra với cô. Vậy tôi xin phép."
Lee Woo Yeon cúi đầu chào cô một cách lịch sự rồi lướt qua bên cạnh phóng viên Kim Hae Shin. Hắn nháy mắt ra hiệu với Choi In Seop để cậu nhanh chóng đi lấy xe.
Đúng lúc đó.


Phóng viên Kim Hae Shin vừa nhìn vào Choi In Seop đang đứng sau lưng Lee Woo Yeon vừa nói: "Lee Woo Yeon, anh biết không?"


Choi In Seop nhanh chóng cúi đầu xuống khi chạm mắt với cô. Vẫn có thể xảy ra tình huống không thể về Mỹ ngay cả khi trong tay cậu đã có đủ bằng chứng. Cậu không muốn gây hại dù chỉ một chút đến người cho cậu mượn danh nghĩa.


"Về Kang Young Mo. Nghe nói tình trạng của anh ấy tốt hơn nhiều rồi. Anh hãy đến bệnh viện một lần xem sao."
"Vâng. Cảm ơn vì đã cho tôi biết điều đó."


Lee Woo Yeon không muốn nghe lời tiếp theo của cô, hắn nháy mắt với Choi In Seop ra hiệu cậu nhanh chóng lấy xe. Phóng viên Kim Hae Shin dùng tay làm thành động tác gọi điện thoại rồi nháy mắt với Choi In Seop.


Choi In Seop đi như thể đang chạy trốn, cậu leo lên ghế lái xe. Lee Woo Yeon sau khi ngồi vào phía sau xe, hắn thở dài một hơi vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
"Cậu đã nói chuyện gì?"
"Dạ?"
"Không phải cậu đang nói chuyện với phóng viên Kim Hae Shin sao?"


Ngoại trừ hai câu nói vào buổi sáng, đây là lần đầu tiên Lee Woo Yeon nói chuyện với cậu trong ngày hôm nay. Cậu cũng muốn trả lời dài dòng cho hắn nghe, nhưng câu chuyện vốn không dài như vậy nên Choi In Seop đành lảng tránh và nói rằng không có gì đặc biệt cả.


"Tôi là người sẽ đánh giá xem nó có gì đặc biệt hay không. Nói cho tôi biết cậu đã nói những gì đi."
Lời nói của Lee Woo Yeon đặc biệt nổi đầy gai góc.
"Chỉ là cô ấy đã hỏi về lịch trình, ngày làm việc của anh Lee Woo Yeon nên tôi đã nói là tôi không biết gì hết."
"Vậy à?"


Ban nãy khi Lee Woo Yeon đi bộ tới từ đằng xa, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt hắn không phải là ả phóng viên bám dai như con đỉa đáng ghét mà là khuôn mặt tái mét của trợ lý mình.
"Nếu được thì đừng liên lạc với phóng viên Kim Hae Shin.
"Tôi sẽ không."


"Không phải lúc nãy cô ta đã nói là sẽ gọi điện thoại cho cậu sao?"
Dường như Lee Woo Yeon đã nhìn thấy hành động tay của phóng viên Kim Hae Shin phía sau lưng.
"Tôi nhất định sẽ không."


Trước tiên cậu không còn cách nào khác ngoài cách phải trả lời như vậy. Lee Woo Yeon gật đầu và dựa người vào tấm che. Khi xe của họ rời khỏi bãi đậu xe và chạy về hướng nội thành thì điện thoại của Lee Woo Yeon vang lên.
"Vâng, tôi là Lee Woo Yeon."


Đó là một giọng nói rõ ràng và trầm thấp. Choi In Seop vừa di chuyển bánh lái xe vừa nghĩ ngợi vu vơ, kể từ bây giờ không còn bao lâu nữa là cậu sẽ không được nghe trực tiếp giọng nói này rồi.


"Đúng vậy. Vâng... tôi không hiểu điều đó lắm. Tôi muốn có kết quả thuyết phục hơn. Vâng, hãy liên lạc lại cho tôi. Làm ơn hãy nhanh nhất có thể."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lee Woo Yeon nhắm mắt lại với một tiếng thở dài đầy mệt mỏi.


Choi In Seop đột nhiên nhớ đến lời nói của giám đốc Kim, anh ấy nói rằng máu của Lee Woo Yeon được làm từ Bacchus* nên tuyệt đối không bao giờ hắn cảm thấy mệt mỏi. Cậu không biết Bacchus là gì nên sau này cậu đã tìm kiếm trên mạng và khúc kích bật cười một lúc lâu. Lee Woo Yeon có thể lực tốt như vậy đấy. Ngay cả khi những người đi theo mệt mỏi đến run rẩy, hắn cũng không bao giờ thể hiện ra vẻ mệt mỏi của mình.


*Bacchus: nước tăng lực của Hàn
Nhưng duy chỉ hôm nay sắc mặt hắn không được tốt lắm. Tâm trạng cũng có vẻ không được ổn. Những lúc như vậy, nếu cậu bật 23 bài hát dẫy đầm mà cậu đã nghiêm ngặt lựa chọn rồi thu âm lại thì chắc cậu có thể bị sa thải ngay, tại, đây, luôn không chừng.


Choi In Seop do dự một lát, lấy CD tập hợp những bài hát yên tĩnh nhất trong số những bài hát yêu thích của Lee Woo Yeon và đẩy vào trong ổ đĩa. Ca khúc Waltz của Shostakovich vang lên. Cho đến lúc đó, Lee Woo Yeon đang cau mày và nhắm mắt lại khẽ nâng mí mắt lên rồi nhếch khoé môi mình, hắn nói: "Choi In Seop, cậu thật sự..."
".........."


Choi In Seop cầm tay lái chờ đợi câu nói tiếp theo trong tâm trạng bồn chồn. Nhưng mà không biết Lee Woo Yeon đã suy nghĩ cái gì, hắn mỉm cười rồi cứ thế nhắm mắt lại. Âm nhạc yên tĩnh trong chiếc xe đang chạy băng băng trên đường như nhảy múa.


Choi In Seop dẫm chân ga, hy vọng con đường đang đi sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng mà đây là việc không thể nào trở thành sự thật được.
***
"Thứ ban nãy tôi nhờ cậu...."


Lee Woo Yeon vừa nói vừa mở cửa xe ghế phó lái thì bỗng khựng người rồi ngậm miệng lại. Choi In Seop đã ngủ thiếp đi trong lúc hắn đi lên trên kia một lúc. Hắn thầm nghĩ, chắc là đã mệt mỏi lắm khi nhìn thấy bộ dạng nhăn mặt cuộn tròn lại thiếp đi của cậu. Lee Woo Yeon cố gắng đóng cửa xe nhẹ nhất có thể rồi ngồi vào ghế phó lái. Hắn định tự tìm tài liệu hắn đã giao cho Choi In Seop khi nãy sau đó trực tiếp đem lên.


Có lẽ do tiếng đóng cửa xe nên Choi In Seop khẽ thốt lên một tiếng rên nhỏ rồi quay người lại. Khoảnh khắc đó, mùi cơ thể pha trộn với mùi mồ hôi của Choi In Seop khẽ thoang thoảng bay trong không khí. Là mùi ngọt ngào tựa như một đứa trẻ có cơ thể ấm áp.


Lee Woo Yeon đang vươn tay ra định lục lọi hộc xe thì bỗng quay đầu về phía Choi In Seop.
Nhìn đôi môi hơi hé ra của cậu, việc hôm qua tự nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Việc hôm qua nó đơn thuần chỉ là một tai nạn mà thôi.


Người trợ lý không hoạt bát này của hắn đã bị ép uống thuốc và nó khiến cho đầu óc cậu quay cuồng đến nổi tự xông về phía hắn , trong lúc tức giận nên hắn mới gây ra việc này thôi. Hắn chắc chắn rằng sự thay đổi mang tính con người trong cơ thể hắn là do trong thời gian qua có quá nhiều công việc khiến hắn nhịn đói quá lâu.


Nhưng mà hắn đói đến mức đó sao?
Lee Woo Yeon đã nghĩ như vậy khi nhìn vào khuôn mặt gầy gò và đơn thuần đến mức quê mùa của cậu trợ lý, khuôn mặt này cách xa sở thích của hắn tận hàng trăm triệu năm ánh sáng.


Nhưng kỳ lạ là khi ôm lấy người có khuôn mặt như vậy rồi nhìn cậu nằm thở hổn hển dưới thân, hắn lại nảy sinh ham muốn. So với lần đầu gặp mặt, khuôn mặt của cậu trở nên tiều tụy hơn nhiều. Lee Woo Yeon vươn tay ra và vuốt nhẹ mái tóc của Choi In Seop lên. Không biết có phải cậu cảm thấy nhột hay không mà Choi In Seop lại khẽ nhăn mũi rồi chẹp một tiếng. Lee Woo Yeon đột nhiên có suy nghĩ muốn đẩy cái của mình vào bên trong cái miệng đó.


"Điên thật rồi."
Hắn chậc một cái rồi nở một nụ cười gượng gạo. Hắn thầm nghĩ, thời gian qua dù hắn có nhịn đói đi nữa thì cũng đói quá mức rồi đó.


Lee Woo Yeon tìm thấy tài liệu trong hộp xe, hắn xuống xe rồi gọi lại cho người mà hắn đã nhờ vả đi điều tr.a lúc nãy. Sau khi nghe bên kia trả lời rằng khoảng sáng mai có thể gửi tài liệu chính xác đến cho hắn, thì hắn ngắt điện thoại.


Lúc đợi thang máy xuống, hắn đã gọi thêm một cuộc điện thoại nữa. Lee Woo Yeon muốn giải toả phần dưới của mình, hắn lựa lời phù hợp bắt đầu thì thầm những câu ngọt ngào với đối phương.






Truyện liên quan