Chương 37
"Hi. Mr. Choi."
Gặp được khuôn mặt quen thuộc tại sân bay, Choi In Seop kinh ngạc a lên một tiếng.
Lee Da Young phấn khích nói: "Cần một người trong văn phòng tới hỗ trợ hiện trường nên tôi đã cạnh tranh rất khốc liệt để tới được đây đó."
"Mọi người đều loạn cả lên. Chúng tôi đã mở một cuộc bốc thăm. Tổ trưởng Hong đã nói là sẽ được thưởng nếu đổi phiếu cho chị ấy, nhưng chẳng ai thèm nghe cả. Chỉ có một mình trưởng phòng Cha nói rằng không rút trúng lá thăm mới là người may mắn thôi!"
Cô ấy luyên tha luyên thiên đủ chuyện cùng Choi In Seop với khuôn mặt đầy phấn khích.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến Hawai, nên thật sự rất phấn khích. Hôm qua tôi còn không ngủ được cơ."
"Tôi cũng vậy, cũng có hơi nôn nao một chút."
Sau khi nghe thấy Choi In Seop hơi ngại ngùng đáp lời, cô ấy liền mừng rỡ nói: "Đúng nhỉ? Đúng thế đó! Chị tôi còn nhìn tôi rồi chê tôi quê mùa nữa kìa. Ngoại quốc thì tôi chỉ mới đi Nhật Bản du lịch đúng một lần duy nhất thôi, nên là tôi căng thẳng lắm. Tiếng Anh cũng không giỏi nữa chứ, ư, anh In Seop giỏi tiếng Anh không?"
"À... một chút..."
"Đúng vậy. Tương tự nhau cả thôi. Mặc dù người Hàn Quốc đều được học tiếng Anh ở trường nhưng trong thực tiễn thì ai cũng yếu cả."
"Vậy sao."
Choi In Seop gượng gạo cười cố phụ hoạ theo ý của cô ấy. Thực tế thì do cậu đã quyết tâm không sử dụng tiếng Anh dù chỉ một chữ tại Hàn Quốc nên mới thế, chứ tiếng mẹ đẻ của cậu là tiếng Anh. Choi In Seop cảm thấy nếu ở trước mặt Lee Da Young thì cậu cần phải tiết chế trình nói tiếng Anh lại.
"In Seop. Vé m..."
Lee Woo Yeon đi nhận vé máy bay trở về thấy Lee Da Young đứng đó thì mặt có hơi đanh lại.
"Chào anh ạ."
Lee Da Young nhận ra Lee Woo Yeon liền vui vẻ cất tiếng chào. Lee Woo Yeon thì lại nhận lời chào đó với khuôn mặt vô cảm.
"Cô đến đây làm gì vậy? Đến chạy việc vặt à?"
"Không ạ. Tôi cũng được đi Hawai rồi. Đạo diễn hướng dẫn cần tìm người hỗ trợ nên tôi cũng được đi tới đó."
Cô ấy tỏ ra rất hãnh diện vì bản thân đã vượt qua tỷ lệ cạnh tranh vô cùng lớn để dành được suất đi tới Hawai. Lee Woo Yeon nói vậy à, sau đó cất bước đi tới chỗ khác.
"Lee Woo Yeon, anh ấy không khoẻ à? Nhìn anh ấy có vẻ không được vui cho lắm thì phải ấy?"
"Thế sao."
Choi In Seop bồn chồn chớp đối mắt, cậu nhìn theo bóng lưng của Lee Woo Yeon đang dần xa. Cậu có thể nhận ra được ánh mắt của Lee Woo Yeon lắng xuống đầy lạnh lẽo, chính xác là sau khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Lee Da Young.
"Anh có mang theo thuốc khẩn cấp không? Tất nhiên là ở đó đều có đủ hết, nhưng nghe nói người Hàn Quốc thì hợp với thuốc Hàn Quốc hơn. Nếu Lee Woo Yeon anh ấy bị đau ở đâu, thì phải chuẩn bị kỹ mà."
"Cảm ơn cô."
Choi In Seop chân thành cúi đầu cất tiếng cảm ơn trước tấm lòng tốt bụng của cô ấy.
"Ềi, anh làm tôi ngại đấy. Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau sau nhé. Tôi phải đi lấy vé rồi tìm cửa hàng miễn thuế nữa."
"Vâng. Tôi hiểu rồi."
Choi In Seop chào cô rồi đi theo hướng mà Lee Woo Yeon đã đi trước đó. Ban đầu cậu chỉ là bước đi hơi nhanh nhưng sau đó không hiểu sao lại biến thành vội vàng chạy. Choi In Seop thở hổn hển nhìn xung quanh.
Cậu có nhìn cỡ nào thì cũng không thấy Lee Woo Yeon đâu. Lee Woo Yeon là người dù có đứng yên một chỗ vẫn có thể thu hút ánh nhìn từ mọi người, thế nên không thể nào có chuyện hắn đang ở đâu đó quanh đây mà lại không có chút động tĩnh gì được.
"Ở đâu thế nhỉ..."
Choi In Seop mếu máo chạy đi tìm hắn khắp nơi, nhưng mà để tìm ra được một người ở cái sân bay rộng bao la bát ngát này thì chẳng dễ chút nào. Tim cậu nhói đau như thể bị rách ra, Choi In Seop đang dựa vào tường hổn hển thở dốc thì bị một cánh tay vươn ra từ phía sau lôi cậu đi.
".............!"
Lee Woo Yeon kịp chời chặn cái miệng nhỏ vì giật mình mà muốn la lên của Choi In Seop. Trước mặt hai người có một nhóm các cô gái đeo máy ảnh trên cổ chạy ngang qua.
"Là fan ạ?"
"Là đám điên thì có."
Thấy Lee Woo Yeon không ngần ngại gì phun ra câu nói đó, Choi In Seop liền lo lắng sợ rằng có ai đó sẽ nghe thấy được nên đã ngó nghiêng nhìn xung quanh.
"Không sao đâu, không có ai ở đây cả."
Lee Woo Yeon chỉ tay vào tấm biển "Đang dọn dẹp" được dựng đứng trước nhà vệ sinh. Lúc bấy giờ thì Choi In Seop mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu quan tâm đến việc để người khác biết được Lee Woo Yeon là một tên thối tha vậy luôn sao?"
".......!"
"Cậu chỉ muốn một mình cậu biết thôi hả?"
"Không phải ạ."
"Thực ra thì đúng là có một bộ mặt của tôi mà chỉ có Choi In Seop mới biết thôi đấy."
Giọng nói mang theo ý cười của Lee Woo Yeon từ phía sau chạm vào gáy Choi In Seop. Cảm giác được có thứ gì đó mềm mại chợt lướt nhẹ qua cổ, Choi In Seop giật nảy mình quay đầu lại kiểm tra. Nhưng khi quay lại thì cậu chỉ thấy Lee Woo Yeon đứng cách cậu khoảng một bước chân, đang nở một nụ cười lịch thiệp tiêu chuẩn.
Choi In Seop vừa tự sờ gáy mình vừa lẩm bẩm trong miệng: "Là mình nhầm lẫn sao."
"Phải làm thủ tục cuất cảnh chứ ạ?"
"Phải làm chứ. Nhưng trước đó."
Lee Woo Yeon vươn tay ra rồi chà xát môi dưới của Choi In Seop bằng ngón tay cái. Choi In Seop cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng nơi đầu môi, cậu cúi đầu xuống.
"Trước khi rời Hàn Quốc, tôi muốn cho cậu In Seop ăn một thứ mà cậu rất thích."
Thanh âm trầm thấp đầy trịnh trọng vang lên rồi chạm vào phần gáy đang lộ ra của Choi In Seop.
***
"Ơ! Anh In Seop!"
Lee Da Young sau khi đã thân thiết hơn với đội quay phim thì không chút ngần ngại nào cùng họ trò chuyện, đang nói thì thấy Choi In Seop cô liền vẫy vẫy tay.
"Là trợ lý của Lee Woo Yeon đấy ạ."
Cô giới thiệu Choi In Seop với mọi người, cậu nhanh chóng tiến tới gần rồi cúi đầu chào.
"Thật sao? Nhìn cậu ấy trẻ quá đi mất."
"Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi ạ."
"Không thể tin nổi. Nói cậu ấy là học sinh cấp ba thì tôi cũng tin đấy."
"Ghen tị thật, nhìn da cậu ấy kìa. Nếu là trợ lý thì suốt ngày thức đêm với mệt mỏi lắm, làm sao mà da của cậu lại đẹp thế?"
Bàng hoàng với chủ đề trò chuyện không thể nào lường trước được, Choi In Seop chỉ kịp thốt lên: "Ơ, chuyện đó..." Rồi sau đó cậu yên lặng cố gắng tìm ra câu trả lời tiếp theo.
Mọi người nói rằng nhìn phản ứng đó của cậu rất thú vị nên lại đùa giỡn hỏi thêm vài lần về làn da của Choi In Seop.
"Anh Lee Woo Yeon đâu rồi? Không phải lúc nãy hai người ở cùng nhau sao?"
Choi In Seop bối rối mở tròn đôi mắt vì câu hỏi đột nhiên được ai đó đặt ra.
"Ở đằng kia,...lát nữa anh ấy sẽ tới."
"Anh In Seop. Có gì dính trên áo anh thì phải.
Ngay lúc Lee Da Young định đưa tay gỡ thứ gì đó đang dính trên vai cậu ra thì Choi In Seop lại giật nảy đưa tay ra ngăn như chạm phải lửa, mặt cũng đỏ rần cả lên.
"Không ạ. Tôi sẽ tự làm. Không cần đâu."
"Oa. Hình như cậu In Seop thích Da Young thì phải. Lêu lêu."
"Hai người đang hẹn hò à?"
Mọi người xung quanh tự phân tích phản ứng của Choi In Seop theo một hướng hoàn toàn khác rồi tươi cười trêu chọc cậu. Đúng lúc đó Lee Woo Yeon xuất hiện, hắn nói chen vào: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy."
"À, chúng tôi đang nói mối quan hệ giữa In Seop và Da Young có vẻ đặc biệt."
"Anh phải quản trợ lý của mình cho thật tốt đi đấy. Vì nhiều người chọn Hawai làm điểm đến để hưởng thần trăng mật cũng có lý do cả đó, không biết chừng lại lửa gần rơm lâu ngày cũng bén bây giờ."
"Đúng vậy. Tôi phải quản thật tốt mới được."
Cậu cảm nhận được từ giọng điệu của Lee Woo Yeon có một sự điên rồ đáng sợ mà người khác không bao giờ biết được, nó siết chặt lấy hơi thở của Choi In Seop. Lee Woo Yeon vừa kéo cánh tay cậu vừa nói: "Đi mua cà phê với tôi chút đi."
"Tôi không nói gì hết."
"Tôi biết."
"Tôi thật sự không...nói gì cả mà."
Choi In Seop đi sau lưng Lee Woo Yeon, nở nụ cười đầy cay đắng. Việc cậu đang cố gắng biện minh thế này cũng nực cười thật đấy
Choi In Seop vẫn nhớ được bổn phận của mình, cậu hỏi hắn: "Tôi nên mua loại cà phê nào cho anh đây."
"Lên máy bay tôi sẽ ngủ mà, uống cái gì mà cà phê chứ."
"Ban nãy..."
"Tôi nghĩ rằng cậu không thích ở đó nên mới nói đại thế thôi. Nhưng mà còn uống cà phê gì nữa, không phải In Seop đã được uống cái khác đến no bụng rồi sao? "
Choi In Seop vội vàng rụt đầu lại khi nhớ tới việc xảy ra ban nãy trong nhà vệ sinh. Nhưng làm gì có chuyện Lee Woo Yeon bỏ qua được đôi má cùng phần gáy và cả vành tai đang ửng hổng lên của cậu được chứ. Hắn vừa cười vừa nhẹ nhàng gõ ngón tay vào vết bẩn dính trên vạt áo sơ mi của Choi In Seop.
"Lần sau nhớ nuốt cho hết nhé."
".............!"
Choi In Sep đưa tay che đi vết bẩn nhỏ trên vai. Lee Woo Yeon một bên nói tới giờ lên máy bay rồi một bên hất đầu với cậu. Sau khi xác nhận được rằng hàng của mình đứng và hàng của mọi người đứng khác nhau, Choi In Seop nghiêng đầu hỏi hắn: "Tại sao chúng ta lại đứng ở đây?"
"Bởi vì khoang ghế khác nhau. Lúc đặt chỗ cho tôi thì nhân tiện tôi đặt chỗ cho cậu ở đây luôn."
Lee Woo Yeon đã cố tình trực tiếp mua vé máy bay vì người xuất cảnh là Peter, chứ không phải là Choi In Seop người mà bên văn phòng đều quen mặt. Choi In Seop đương nhiên là biết chuyện đó nhưng cậu không nghĩ rằng hắn cũng sẽ nâng cấp hạng ghế của cậu lên.
"Nó không đắt sao ạ?"
"Không sao đâu. Sau này tôi sẽ lấy lại tất cả từ văn phòng."
"Tôi sẽ trả số tiền chênh lệch."
Choi In Seop bị chứng ám ảnh cưỡng chế rằng không được gây phiền phức cho người khác. Ngay sau khi nghe cậu nói thế xong, Lee Woo Yeon nhẹ nhếch mắt lên quay sang nhìn cậu. Hắn một mặt đầy biểu cảm không vừa ý, nói: "Tôi không thích nói về chuyện tiền bạc cho lắm."
"...Xin lỗi ạ."
"Nếu biết rồi thì từ bây giờ đừng đề cập đến việc đó nữa."
Dù vậy nhưng so với thứ cậu làm được thì thứ cậu nhận được chênh lệch quá nhiều. Theo sau Lee Woo Yeon và nhận được hướng dẫn lên khoang ghế hạng nhất càng làm tim cậu nặng trĩu.
"Cậu có muốn ngồi cạnh cửa sổ không?"
"Bất cứ nơi nào cũng được ạ."
"Tới ngồi cạnh cửa sổ đi."
Choi In Seop ngồi vào ghế bên trái cửa sổ như Lee Woo Yeon yêu cầu. Vì đây là chuyến bay khởi hành từ sớm nên khoang hạng nhất trừ 2 người ra thì cũng chỉ có thêm hai người khác nữa mà thôi.
Choi In Seop lấy cuốn sách mà Lee Woo Yeon mua cho mình ra khỏi cặp rồi đặt lên đầu gối. Trong khi chờ máy bay cất cánh, Choi In Seop mở sách ra rồi đóng lại, cậu gõ gõ ngón tay vào bìa sách rồi lần nữa lặp lại động tác mở sách ra.
"Căng thẳng à?"
"Dạ? À không, tôi ổn ạ."
Thực ra lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi. Choi In Seop chà tay lên áo, cậu chà nhẹ nhàng hết sức có thể để không bị Lee Woo Yeon phát hiện ra.
Lần đầu tiên cậu đi máy bay chính là lần cậu rời Mỹ tới Hàn Quốc. Lúc đó trong đầu cậu chỉ tràn ngập những nỗi lo lắng khi rời xa nhà và đến một nơi xa lạ để sinh sống, còn có những hối hận về Jenny bủa vây trong lòng. Lúc đó cậu còn chẳng nhận thức rõ được bản thân đã làm những gì nữa.
Còn bây giờ chắc chắn cậu có thể nhận thức được là bản thân đang ở trên máy bay và lát nữa sẽ cất cánh. Sau khi thông báo của cơ trưởng được đưa ra thì máy bay bắt đầu di chuyển. Choi In Seop nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay với khuôn mặt bồn chồn. Nghe thấy động cơ máy bay rầm một tiếng phát ra âm thanh nặng nề, cậu cảm giác dưới chân mình như đang sụp đổ.
".........!"
Choi In Seop giật mình nắm lấy tay vịn. Lee Woo Yeon đang đọc báo thấy vậy thì trêu đùa hỏi cậu: "Hay là để tôi nắm tay cậu nhé?"
"Không, sao ạ."
Góc bay dần dần trở nên thẳng đứng, Choi In Seop cảm thấy cơ thể cậu như đang bị kéo lên trên. Lee Woo Yeon trải chăn ra sao cho có thể che đi khoảng cách trống giữa hai người. Sau đó hắn luồn tay xuống dưới rồi nắm chặt lấy tay Choi In Seop.
"............!"
"Sẽ ổn ngay thôi. Chỉ cần nắm tới lúc đó."
Câu nói đó của Lee Woo Yeon quá đỗi dịu dàng khiến Choi In Seop không thể nào hất tay hắn ra được. Bàn tay bị nắm lấy dưới lớp chăn của cậu nóng hầm hập, tựa như cảm giác hồi hộp khi rời xa mặt đất đang chuyển hết sang bàn tay.
Khi máy bay lên đến độ cao ổn định, đèn báo dây an toàn đã tắt. Choi In Seop ngọ nguậy ngón tay dưới tấm chăn rồi len lén nhìn hắn, Lee Woo Yeon thấy thế liền buông tay cậu ra. Nhiệt độ áp trên mu bàn tay cậu ngay lập tức biến mất.
"Chỉ khi nào sợ cái gì đó thì cậu mới bám lấy tôi thôi, cứ thế này sẽ thành thói quen xấu đấy."
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói trầm thấp pha chút ý cười của Lee Woo Yeon, Choi In Seop đột nhiên nghĩ rằng hình như cậu đã gặp cảnh tương tự thế này ở đâu đó trong mơ rồi thì phải. Lee Woo Yeon đã an ủi cậu cả một đêm và liên tục thì thầm những lời đầy dịu dàng như thế đấy... mà nếu được vậy thì đó là mơ chắc rồi.
"Cậu đã đọc xong cuốn sách chưa?"
"Chưa, vẫn còn một nửa."
"Được rồi. Trên đường đi thì cứ từ từ đọc rồi quyết định xem cậu muốn làm gì đi nhé. Thời gian bay còn dài lắm."
Lee Woo Yeon nói xong thì nhắm mắt lại. Choi In Seop cẩn thận đắp cái chăn lên người cho hắn.
Biết rằng không được làm như vậy. Thế nhưng, Choi In Seop vẫn luôn dõi theo hình ảnh tựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt ngủ của Lee Woo Yeon.
Hiện tại chuyện cậu muốn làm, chỉ có vậy mà thôi.