Chương 38

Họ đã thuê một chiếc xe tại sân bay. Lee Woo Yeon ngồi vào ghế lái xe. Choi In Seop nói rằng cậu sẽ lái xe nhưng Lee Woo Yeon lại đẩy cậu ngồi vào ghế phụ lái.
"Hôm nay ngoan ngoãn ở yên đó đi. Vì đây là chuyến du lịch đầu tiên mà."
"Nhưng mà..."


Choi In Seop cảm thấy bổn phận của cậu khi tới đây với tư cách là một trợ lý nhằm mục đích giúp cho Lee Woo Yeon có thể tập trung vào việc ghi hình chứ không phải đi để tận hưởng.
"Không sao. Cũng lâu rồi chưa lái nên tôi muốn lái xe chút."


Lee Woo Yeon mắt đeo kính tay cầm lấy bánh lái xe, lại là một cảnh hoạ báo nữa. Choi In Seop cố gắng không để bị phát hiện, cẩn thận len lén nhìn sườn mặt của Lee Woo Yeon.
"In Seop."
"Vâng?"
"Bên đó không có gì để cậu ngắm hết à? Sao cứ nhìn mặt tôi mãi thế."
"..........!"


"Nhìn mặt tôi nhiều đến vậy rồi mà vẫn không thấy chán sao?"
"Chuyện đó... tôi sẽ không nhìn nữa ạ."
Choi In Seop nghiêng đầu sang bên kia. Lee Woo Yeon lại vừa cười vừa vươn tay ra xoay đầu của Choi In Seop về phía hắn.


"Cứ ngắm thoả thích đi. Có người đến tận địa điểm du lịch rồi vậy mà vẫn ngắm tôi mãi thôi, cũng có lý do gì để tôi phải ngăn cản đâu. Được rồi, ra là ngắm ở trên máy bay thôi vẫn chưa đủ đối với cậu."
"...................!"


Cậu cứ tưởng là Lee Woo Yeon đã ngủ rồi nên mới thả lỏng ngắm hắn hết mình, vậy mà....
Gương mặt cậu dần đỏ lựng, đến cổ cũng khó lòng có thể ngẩng lên.
"Nóng à? Mặt cậu đỏ hết cả rồi. Tôi mở mui xe ra nhé?"


available on google playdownload on app store


Choi In Seop chỉ có thể gật đầu vì hiện tại cậu không thể biện minh thêm gì khác. Khi mui xe dần mở ra, làn gió mát lạnh chạm đến gương mặt của hai người. Chỉ bấy nhiêu đây thôi cũng khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.


Choi In Seop chớp mắt thầm nghĩ, oa, hoá ra đây là đi du lịch sao. Mình đang đi du lịch này. Mình, và Lee Woo Yeon đang đi du lịch. Chuyến du lịch...cùng với người mà mình thích.
"Cảm giác đi du lịch cùng với người mình thích thế nào?"


Lee Woo Yeon hỏi, vừa khéo hắn cứ như là người có thể đọc được suy nghĩ trong đầu cậu vậy. Choi In Seop giật mình "Dạ?" một tiếng hỏi lại hắn.
"Tôi hỏi là, cảm giác khi đi du lịch cùng với người mình thích như thế nào?"


Thanh âm của Lee Woo Yeon khi hỏi như thế cũng có chút gì đó bồn chồn khác so với bình thường. Choi In Seop có thể nhận ra được điểm khác biệt nhỏ bé đó. Dù người khác có không biết đi chăng nữa, thì riêng cậu vẫn có thể đọc ra được...vì cậu thích Lee Woo Yeon mà.


Choi In Seop thật lòng đáp: "Tôi cảm thấy rất vui."
Lee Woo Yeon vươn tay xoa xoa đầu Choi In Seop. Tựa như hắn rất hài lòng với đáp án của cậu.
"Lần du lịch này có vẻ sẽ thú vị đây."
Khoé miệng Lee Woo Yeon kéo cong lên tạo thành một nụ cười đẹp tựa tranh vẽ.


Chưa gì mà đã thú vị rồi thì phải ạ. Choi In Seop nuốt xuống câu nói trong lòng không thể thốt ra rồi di dời tầm mắt sang phong cảnh xinh đẹp tràn ngập dưới ánh mặt trời.
***


Sau khi chuyển hành lý về khách sạn thì buổi ghi hình bắt đầu ngay lập tức. Ghi hình ở bãi biển nên cậu chỉ có thể một thân đầy mồ hôi đứng dõi theo dưới cây dù mà thôi.


Một nhiếp ảnh gia có tiếng là khó tính đang ra chỉ thị bằng tiếng anh, còn Lee Woo Yeon thì lại có thể nghe hiểu rõ ràng và đổi dáng chụp một cách hoàn hảo. Đang chụp thì Lee Woo Yeon dừng động tác lại hội ý với đạo diễn, ngay lập tức chuyên viên trang phục tới giúp hắn chỉnh trang lại. Có mấy lần cậu đã đem nước lạnh tới cho hắn nhưng dường như quá tập trung nên lúc nhận nước Lee Woo Yeon cũng chẳng hề nhìn về phía cậu.


"Anh ấy sinh ra đúng là để làm nghệ sĩ mà."
Không biết từ bao giờ mà Lee Da Young đã tới ngồi cạnh cậu, cô ấy cất tiếng cảm thán. Choi In Seop cũng gật đầu tán đồng với ý kiến đó, vì mỗi lần nhìn Lee Woo Yeon ghi hình tại hiện trường thì cậu đều có suy nghĩ đó trong đầu.


"Nhiếp ảnh gia đó là người nổi tiếng có tính cách tồi tệ và hung hãn đấy. Bạn tôi làm biên tập viên tạp chí, nếu cậu ấy nghe thấy cái tên Paul Ansel thì sẽ run bần bật luôn. Bầu không khí hiện tại ở đây được tính là tốt lắm rồi."


Choi In Seop gượng gạo cười rồi gật gù đầu khi nhìn thấy cảnh tượng nhiếp ảnh gia đang hét lên cậu vừa nói cái gì vào mặt Lee Woo Yeon.
"So với tưởng tượng thì cũng không có nhiều việc phải làm cho lắm. Đây đúng là thiên đường mà, nhỉ?"


Lee Da Young ngồi trên cát ngả vai về sau rồi mỉm cười. Khuôn mặt toả sáng dưới ánh mặt trời của cô ấy nhìn rất khoẻ khoắn khiến Choi In Seop nhìn cô với ánh mắt đầy ghen tỵ.
"Đến một nơi đẹp thế này mà sao nhìn anh In Seop lại thê lương thế kia. Tâm trạng anh không tốt à?"
"Tốt mà."


"Nhưng sao anh lại thế. Kiểu như, miễn cưỡng u sầu ấy."
Câu nói miễn cưỡng u sầu của cô ấy in sâu vào trong lòng Choi In Seop. Không biết chừng lại đúng là như thế cũng nên.


Những phong cảnh rực rỡ, huy hoàng này chỉ cần nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc và rung động, nó khiến lòng Choi In Seop liên tục nôn nao. Giống hệt như một người tới đây để du lịch, cậu tràn đầy phấn khích liên tục nhìn ngó xung quanh và nở nụ cười rạng rỡ. Mỗi lần như vậy, Choi In Seop lại vừa đè nén bản thân vừa nghĩ rằng liệu cậu có thực sự xứng đáng để tận hưởng những điều này hay không.


"Tạm quên những chuyện lo lắng và cứ tận hưởng đi. Cuộc đời có mấy lần được đi tới nơi đẹp như thế này đâu."
Ra cô ấy là một người lạc quan và mạnh mẽ.


Lee Da Young sỡ hữu tính cách mà bản thân Choi In Seop không bao giờ có được, cậu một lần nữa vứt ánh nhìn ghen tỵ về phía cô. Lee Da Young bắt đầu nói về những món ăn phải ăn khi đến Hawai cho Choi In Seop nghe. Vì Choi In Seop muốn đi tới đó cùng với Lee Woo Yeon nên cậu nghiêm túc nghe lời cô nói. Hai người ồn ồn ào ào hết chuyện này tới chuyện kia, chuyên viên trang phục nhìn thấy cảnh đó vừa vuốt tóc của Lee Woo Yeon vừa cười cười nói: "Cứ thế rồi kiểu nào cũng có tình cảm cho mà xem."


Lee Woo Yeon đang kiểm tr.a lại ảnh bằng laptop được kết nối với camera nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mà Choi In Seop đang ngồi.


Trước tiên, ánh mắt của hắn chạm tới cặp chân mảnh mai lộ ra ngoài vì mặc quần lửng của cậu. Nếu hắn một tay nắm lấy chân cậu kéo lên trên, phía phía dưới xâm phạm vào bên trong cậu thì Choi In Seop sẽ vừa khóc nức nở vừa bám dính lấy hắn. Rồi nếu hắn xoa nắn đùi của cậu, nếu hắn thốt ra những lời nói tình nồng ý đậm với cậu thì Choi In Seop sẽ thường xấu hổ mà giấu mặt đi. Tầm mắt của Lee Woo Yeon quét qua cái gáy của cậu. Sau đó thì hắn chăm chú nhìn gương mặt của Choi In Seop, cậu dùng tay che đi ánh nắng mặt trời vui vẻ trò chuyện. Mu bàn tay, ngón tay, mái tóc, vành tai, má, môi. Không có nơi nào mà tầm mắt của hắn không chạm tới.


Hắn muốn cứ thế đưa Choi In Seop trở về khách sạn, sau đó lột sạch quần áo của cậu ra rồi bắn đầy trong cậu cả đêm. Muốn làm cho cái miệng nhỏ phía dưới tan chảy mềm mại, thấm đẫm tinh dịch của hắn. Dù có ôm hết thảy cậu vào lòng thì hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.


Nhiếp ảnh gia Paul Ansel đánh vào tay hắn rồi hỏi: [Đang nghĩ cái gì thế?]
[Tôi không có suy nghĩ cái gì hết.]
[Thế à? Tôi có thể nào chụp lại biểu cảm ban nãy của cậu một lần nữa không.]
[Biểu cảm như thế nào?]


[Biểu cảm đói khát của thú hoang đang chời đợi để cắn cổ con mồi. Đừng có làm bộ mặt thân thiện như bây giờ nữa, hãy làm bộ mặt nóng bỏng và hung hãn như khi nãy ấy. Nhìn nó ok lắm.]


Lee Woo Yeon gật đầu. Hình ảnh Choi In Seop đưa nước lọc cho Lee Da Young lọt vào tầm mắt của hắn. Đúng lúc đó, tham vọng đói khát bên trong cũng nhoi nhúc trỗi dậy.
Ngay khi nhiếp ảnh gia ra hiệu Lee Woo Yeon từ từ đứng dậy. Ánh mắt của hắn cố định lên người Choi In Seop đang ngồi ở phía xa xa.


Chỉ với một lần duy nhất, Lee Woo Yeon đã nhận được một tiếng OK từ Paul Ansel khó tính.
***


Buổi chụp ghi hình kéo dài 6 tiếng đã kết thúc. Các nhân viên bắt đầu thu gom dụng cụ và chào hỏi lẫn nhau. Choi In Seop cũng nhanh chóng đứng dậy giúp mọi người dọn dẹp hậu trường. Lee Woo Yeon thì đang hội ý với nhiếp ảnh gia và đạo diễn tạp chí về buổi ghi hình hôm nay lẫn ngày mai. Sau khi chất hết thiết bị lên xe, Choi In Seop đứng nơi xa xa đợi Lee Woo Yeon kết thúc cuộc nói chuyện.


[Chàng trai nhút nhát kia.]


Paul Ansel vẫy tay với Choi In Seop. Choi In Seop  nghi ngờ không biết có đúng là đang gọi cậu hay không nên đã xoay đầu nhìn xung quanh trước. Nhưng mà đa số mọi người đều rời đi cùng với dụng cụ cả rồi. Thấy Choi In Seop xù lông rụt rè tiến lại gần, Paul nhanh chóng cất lời: [Cùng đi làm một ly không? Vì cuộc đối thoại của người lớn này sẽ phải tiếp tục ấy mà.]


"Nhiếp ảnh đang rủ cậu cùng đi làm một ly cocktail đấy."
Đạo diễn tạp chí ở bên cạnh phiên dịch lại cho Choi In Seop. Dĩ nhiên cậu biết câu nói đó có ý là gì nên cậu chớp chớp mắt hướng tầm nhìn về phía Lee Woo Yeon.
[Xin lỗi. Trợ lý của tôi uống rượu không được.]


[Nhìn giống thế thật. Nhìn là biết ngay còn bốc mùi sữa rồi, đem theo cậu ta đến đây thì làm được cái gì. Có đưa theo thì cũng nên đưa một đứa khoẻ mạnh tới đây để sai việc chứ.]
[Lần tới tôi sẽ chú trọng hơn khi lựa chọn người."


Câu nói lần sau của Lee Woo Yeon đâm sâu vào trái tim của Choi In Seop. Chưa đầy 2 tuần nữa là kết thúc giao hẹn rồi. Choi In Seop biết rằng Lee Woo Yeon sẽ không tin lời nói của cậu. Sự thay đổi của hắn tiếp diễn cho đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi.
[Vậy thì bọn tôi tới đó trước, lát nhớ tới sau đấy.]


Không biết có phải Paul Ansel rất vừa ý Lee Woo Yeon hay không mà lại thể hiện thái độ rất tự nhiên với hắn, dù hôm nay mới chỉ là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Lee Woo Yeon cười đáp lại. Sau khi toàn bộ nhân viên rời đi chỉ còn lại mỗi hai người thì cậu mới hỏi Lee Woo Yeon: "Tôi đưa anh đi đâu đây?"


"Trước tiên cứ về khách sạn đã. Vì chúng tôi hẹn uống ngay quán bar nằm ở dưới đó thôi. Tôi cũng muốn đưa In Seop đi theo, nhưng mà vì khói thuốc lá nên bầu không khí sẽ không được tốt cho lắm."
"Không cần ạ. Tôi sẽ ở trong phòng."
Choi In Seop muốn nằm trên giường rồi đọc sách.


"Cậu sẽ ở phòng nào? Phòng tôi ở tầng 12 cơ."
Choi In Seop giấu đi gương mặt đỏ bừng rồi đáp: "Tôi sẽ ở phòng của tôi."
Lee Woo Yeon vươn tay vuốt ve má của cậu. Hắn thấp giọng thì thầm: "Vậy thì đợi tôi ở đó nhé."
Trái tim cậu hừng hực nóng lên. Choi In Seop giả vờ bình tĩnh cất bước đi.


"Cảm giác lần đầu tiên đi du lịch như thế nào?"
"Thì... tốt ạ."
Thực sự vô cùng tuyệt vời. Đến mức nói chuyện với ai cậu cũng sẽ nở nụ cười trước tiên, nhìn cái gì cũng thấy xinh đẹp.


Và người đẹp nhất ở đây chính là người đang sải cước bộ trước mặt cậu. Là người cậu cứ ngỡ sẽ không bao giờ có thể chạm tới được, nhưng giờ đây hắn lại ở một khoảng cách chỉ cần cậu vươn tay ra là sẽ chạm tới được ngay. Choi In Seop do dự di chuyển tay. Nếu thêm một chút nữa thôi, thì sẽ có thể chạm tới, một chút, một chút nữa thôi...


"Ngày mai làm gì đây nhỉ."
"..........!"


Lee Woo Yeon đột nhiên quay lưng lại khiến Choi In Seop giật mình trượt chân vào hố cát, kết quả là cậu ngã nhào. Lee Woo Yeon đã cười một lúc lâu khi thấy bộ dáng vụng về chân vấp vào nhau đến té ngã của cậu. Choi In Seop nghĩ rằng cậu thật sự có thể cân tốt những bộ phim hài câm hạng ba. Lee Woo Yeon vẫn không thể nào ngừng cười được.


"Hahahaha. Đúng là, cậu làm sao để ngã được vào đó thế."
"...Đúng thế nhỉ."
Choi In Seop đứng dậy và phủi cát dính trên quần. Lee Woo Yeon đang vui vẻ dõi theo hình ảnh đó của cậu thì đột nhiên vươn tay ra.
"Để tôi nắm tay cậu cho."
"Không cần ạ."
"Nó vẫn đỡ hơn là bị ngã mà."


"Không cần ạ, tôi ổn."


Dù có là bãi biển ban đêm thì không chừng vẫn có thể lọt vào tầm mắt của ai đó. Trên hết, không biết có phải do địa điểm du lịch nên mới thế hay không, nhưng nếu Lee Woo Yeon đối xử tốt với cậu dù chỉ một chút thôi thì tâm trạng của cậu dường như còn chẳng thể nào đáp xuống mặt đất. Vào những lúc thế này cậu càng phải giữ chặt tim mình. Đó là lý do vô nghĩa cậu tự đặt ra cho chính mình để từ chối nắm tay Lee Woo Yeon, bàn tay mà cậu vốn dĩ luôn luôn muốn nắm lấy.


Đến cả Choi In Seop hiện tại cũng không thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Lee Woo Yeon.
"So với nắm tay tôi thì cậu thấy để bị ngã vẫn tốt hơn à?"
"...Có vẻ như thế sẽ tốt hơn."


Thà rằng cậu cứ nói thế thì sẽ tốt hơn. Choi In Seop giấu lòng bàn tay dính đầy cát ra phía sau lưng, cậu vừa chà tay lên áo vừa đáp lại hắn.
"Tôi sẽ tự biết mà làm. Anh không cần lo đâu."


Cậu có suy nghĩ rằng bản thân cậu không nên ôm lấy sự thân thiện quá phận của Lee Woo Yeon. Cả việc cậu hy vọng người đó cũng thích mình. Và... không biết chừng hắn thật sự sẽ thích cậu. Những suy nghĩ viễn vông này, cậu không muốn có nó. Choi In Seop cố tình thô lỗ trả lời lại rồi cất bước đi trước. Lee Woo Yeon đứng phía sau nặng nề thở ra một hơi.


"Cậu cố tình làm vậy sao?"
"Vâng?"
"Cậu cố tình mè nheo như thế để khiến người ta mất tỉnh táo, sau đó sẽ làm cho tâm trạng họ như sh*t phải không? Không lẽ đây là cách mà cậu trả thù tôi vì Jenny hay cô gái gì gì nào đó đấy à?"


Choi In Seop bối rối vì đột nhiên Jenny lại xuất hiện trong cuộc trò chuyện này, cậu cự lại: "Xin anh đừng nói như vậy về Jenny."
"Làm sao? Nếu không thì phải nói sao bây giờ? Vì một con ranh nào đó tôi còn chẳng nhớ nổi mặt mà tôi phải chịu đựng cái loại chuyện như này đây."


"Loại chuyện như nào ch... thôi bỏ đi."
Choi In Seop lại cất bước đi. Lee Woo Yeon nắm lấy tay cậu.


"Jenny chắc cũng vui lắm nhỉ. Bạn thân nhất của cô ta lại thay cô ta mở chân cho tôi chịch. Ở trên thiên đàng nhìn thấy vậy chắc hạnh phúc ghê lắm. Vậy nên cậu đừng có giả vờ như cậu đang vì cô gái đó, đừng làm màu nữa."


"Là người đã ch.ết rồi. Anh không được nói như thế với người đã ch.ết."
"Với cái tư cách nắm đầu người ch.ết rồi lấy lý do biện minh cho bản thân mình như cậu đây, nói cũng hay lắm."
"Xin anh đừng nói như thế nữa!"


Sự điên rồ sắc bén hiện lên trong mắt của Lee Woo Yeon. Trong khoảnh khắc đó, hắn nắm lấy cổ tay Choi In Seop. Cổ tay thon thả bị hắn nắm chặt chỉ bằng một tay. Trong suốt quá trình ghi hình, hắn muốn phát điên lên khi nhìn thấy hình ảnh cậu nói chuyện với Lee Da Young. Lee Woo Yeon nắm lấy bàn tay mà Choi In Seop tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu vươn ra trước với hắn.


Cái trò ban nãy là sao chứ. Có gì ghê gớm mà bày đặt.


Bất cứ khi nào hắn muốn, hắn có thể dễ dàng đi vào trong cậu, chiếm lấy hoặc là vứt bỏ cậu. Dù hắn có nắm lấy bàn tay đó rồi vẫn không thấy thoả mãn. Ngược lại tâm trạng lo lắng thứ đó sẽ vuột mất khỏi tay hắn, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ có thể tìm thấy được nữa càng ngày càng lớn.


Khi Lee Woo Yeon càng dùng lực tay lớn hơn, thì gương mặt Choi In Seop biến xanh mét. Cậu hét lên một tiếng đầy đau đớn.


Tâm trạng hắn vô cùng tệ. Hắn cảm thấy bản thân đã trở thành một tên đần, không biết chính mình đang làm cái quái gì nữa. Cứ như biến thành một con ấu trùng nhoi nhúc trong đống rác. Hắn tức giận đến nổi biến thành nỗi bất lực. Hắn ghét cay ghét đắng cảm giác tâm trạng mình bị lệ thuộc vào Choi In Seop, ghét bị cậu điều khiển.


"Ah, đau...."
Phải đến lúc Choi In Seop toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn ra vì đau thì Lee Woo Yeon mới buông tay cậu ra. Choi In Seop ôm lấy cổ tay mình ngồi phịch xuống tại chỗ khóc nấc lên. Lee Woo Yeon dùng ánh mắt lạnh lẽo cúi nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt nước mũi của cậu. Hắn càng thấy khó ở hơn ban nãy nữa rồi.


Con mẹ nó.
Lee Woo Yeon lầm bầm chửi tục, Choi In Seop bị làm cho giật mình hơi sững lại một chút. Cảm xúc khốc liệt khiến máu của hắn đang sôi lên. Nếu hắn chỉ còn lại thứ cảm xúc tàn nhẫn và sống trong trạng thái thối rữa thôi thì tốt biết mấy.
Lee Woo Yeon cười gằn một tiếng.


Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt to tròn của Choi In Seop là hắn lại muốn cười. Nụ cười ngứa ngáy đó dường như đã khiến bộ não này phát điên rồi. Bất cứ nơi nào hắn quay đầu nhìn lại, đều thấy Choi In Seop đang đứng đó với đôi mắt lấp lánh như thể sắp khóc. Khuôn mặt đó rất trân quý và xinh đẹp, nên sau khi tỉnh táo lại thì hắn thấy bản thân đã vô thức vươn tay ra về phía cậu trước mất rồi.


Lee Woo Yeon không biết nên cười hay nên tức giận. Hắn cảm thấy bối rối vì không thể hiểu được cảm xúc của con người cũng như không biết phải làm ra biểu cảm như thế nào, nhưng hắn lại cảm thấy dường như bản thân đã quay trở lại thời thơ ấu như quần què kia rồi.


Lee Woo Yeon chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch mất sạch không còn một tí cảm xúc nào của Choi In Seop, được một lúc hắn vươn tay về phía cậu. Choi In Seop nín thở rồi co rúm người lại. Lee Woo Yeon ép cậu đứng dậy, hắn hôn lên môi cậu. Choi In Seop bị doạ sợ, cậu cố đẩy Lee Woo Yeon ra nhưng càng như thế hắn càng dai dẳng khuấy đảo tận sâu bên trong miệng của cậu.


Muốn, muốn, hắn muốn thêm nữa. Hắn không biết phải làm thế nào thì hắn mới có thể có được cậu. Không biết làm sao đến nỗi tức giận đầy một thân.
Hai đôi môi đang dính chặt lấy nhau dần tách ra, thanh âm lạnh lẽo của Lee Woo Yeon cũng vang lên.
"Cậu thích tôi à?"
"..........."


"Cậu thích, một tên khốn nạn thối nát như tôi sao? Choi In Seop."
Choi In Seop không thể đáp lại bất cứ lời nào. Cơ thể cậu run lẩy bẩy và thậm chí cậu còn chẳng thể nào ngẩng đầu lên.
Lee Woo Yeon đứng im không nói một lời, được một lúc hắn để Choi In Seop ở lại đó rồi đi mất.






Truyện liên quan