- Chương 1: Đại mỹ nhân
- Chương 2: Cố ý quyến rũ cô
- Chương 3: Chu Từ Dẫn
- Chương 4: Quân địch giả
- Chương 5: Đưa dù
- Chương 6: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
- Chương 7: Zlr
- Chương 8: Trở về trường học
- Chương 9: Làm bài
- Chương 10: Nghe hiểu à
- Chương 11: Mười lăm tuổi
- Chương 12: Muốn thì cho cậu
- Chương 13: Nói dối
- Chương 14: Cam chịu
- Chương 15: Đợi
- Chương 16: WeChat
- Chương 17: Lời độc ác
- Chương 18: Suốt đời khó quên
- Chương 19: Trương Nhượng Nhượng
- Chương 20: Mỹ nhân bệnh
- Chương 21: Không giống nhau
- Chương 22: Sợ cậu cắn nó
- Chương 23: Cút đi
- Chương 24: Không phiền cậu
- Chương 25: May mắn
- Chương 26: Nói phần của hai người
- Chương 27: Nghỉ lễ
- Chương 28: Thật là nhớ cậu
- Chương 29: Tôi trở lại
- Chương 30: Đẹp trai
- Chương 31: Cậu thích tớ
- Chương 32: Ông già bảo thủ
- Chương 33: Vậy cậu hôn tớ đi
- Chương 34: Không nhịn được
- Chương 35: Không tin
- Chương 36: Nhượng Nhượng đẹp nhất
- Chương 37: Chạy trốn
- Chương 38: Trương Lục Nhượng tốt biết bao
- Chương 39: Nuôi cậu
- Chương 40: Không phải sợ
- Chương 41: Kỳ thi tuyển sinh Đại học
- Chương 42: Chưa bao giờ trôi qua một cách vô ích
- Chương 43: Quyền sở hữu
- Chương 44: Chìm vào nơi sâu nhất
- Chương 45: Sau này
- Chương 46: Tránh ra
- Chương 47: Bảo bối
- Chương 48: Anh rất hâm mộ
- Chương 49: Muốn chiếm làm của riêng
- Chương 50: Trời cao và em
- Chương 51: Hẹp hòi
- Chương 52: Tốt hơn một chút
- Chương 53: Chủ động chút
- Chương 54: Tất cả đều là của tôi
- Chương 55: Chịu trách nhiệm
- Chương 56: Nhưng anh không đồng ý
- Chương 57: Đưa cho em
- Chương 58: Anh tới nhà em đi
- Chương 59: Tất cả mọi thứ
- Chương 60: Thích
- Chương 61: Cô ấy cũng sẽ nghĩ
- Chương 62: May mắn cũng tới tìm tôi
- Chương 63
Văn án:
Cô ấy bệnh không hề nhẹ, nhưng lại thích anh.
Vậy anh đây tạm thời tin rằng cô không có bệnh vậy.
— Trương Lục Nhượng
***
“Sau này lúc em nói với anh hai chữ “Tránh ra”, thì ý là.”
“Sao?”
“Trương Lục Nhượng, mở chân ra.”
“…”
“Nhớ phải mở rộng chút.”
“…”
Cô ấy bệnh không hề nhẹ, nhưng lại thích anh.
Vậy anh đây tạm thời tin rằng cô không có bệnh vậy.
— Trương Lục Nhượng
***
“Sau này lúc em nói với anh hai chữ “Tránh ra”, thì ý là.”
“Sao?”
“Trương Lục Nhượng, mở chân ra.”
“…”
“Nhớ phải mở rộng chút.”
“…”