Chương 47-2
***************
Một chiếc ngoại truyện tặng cho các tình yêu nhân ngày 520 - ngày tỏ tình.
***************
Hôm nay Diệp Hạ đặc biệt ra khỏi cái tổ thân yêu đi tới tập đoàn đón Ngô Diệc Hiên mới đi công tác về. Phải biết rằng từ lúc công khai tới giờ Diệp Hạ chưa hề tới tập đoàn lần nào nên sự xuất hiện của cô không khỏi khiến mọi người được một phen xôn xao. Thứ nhất bởi bà chủ đại giá quang lâm, thứ hai vì một thân phận khác quá chói lóa của Diệp Hạ.
Đi tới đâu mọi người cũng đều dừng công việc lại để chào hỏi khiến Diệp Hạ cười đến sắp cứng miệng. Nếu không phải tại thang máy chuyên dụng của Ngô Diệc Hiên đang bảo trì thì cô cũng chẳng muốn gây sự chú ý như vậy đâu.
Khó khăn lắm mới tới được cửa phòng làm việc của Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ hỏi qua Bạch Khả rồi đi thẳng vào bỏ qua động tác gõ cửa.
Thấy có tiếng mở cửa mà lại không thấy có người gõ cửa Ngô Diệc Hiên cau mày ngẩng đầu lên nhìn. Thấy người tới anh không khỏi ngạc nhiên sau đó liền mỉm cười rời khỏi chỗ.
“Xin hỏi ngọn gió nào thổi em tới đây vậy?”.
Diệp Hạ dừng cước bộ đứng cách anh một khoảng, khoanh tay lại nhìn anh: “Không chào đón? Anh có gì dấu diếm không muốn em thấy hay sao?”.
Ngô Diệc Hiên tiếp tục đi tới chỗ Diệp Hạ đứng, vòng tay ôm lấy eo kéo cô vào lòng: “Chỉ là thụ sủng nhược kinh thôi. Nếu không tin em có thể kiểm tra, anh hoàn toàn trong sạch”.
Cô đưa mắt ngó nghiêng căn phòng, rồi lại nhìn anh: “Quần áo chỉnh tề, trên người cũng không có dấu son hay mùi nước hoa khác. Xem ra anh rất chăm chỉ làm việc”.
Vòng ôm của Ngô Diệc Hiên càng siết chặt hơn: “Tất nhiên. Vậy không biết hôm nay tại sao đại nhân ngài lại chịu ra khỏi nhà để tới đây?”.
Diệp Hạ mỉm cười ngọt ngào trả lời: “Em tới để đi hẹn hò với anh”.
Ngô Diệc Hiên trưng ra bộ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Hạ: “Thật sự? Em không có mục đích gì khác?”.
Bị đoán trúng Diệp Hạ liền không giả bộ nữa: “Ờm… Thực ra là có việc muốn nhờ anh nhưng mục đích chính vẫn là muốn ra ngoài thay đổi không khí”.
“Biết ngay là không có ý tốt mà”.
“Anh có thể kiếm vé cho em đi xem fan metting của Thiên Tỉ được không?”.
Ngô Diệc Hiên nghe xong trưng bộ mặt trẻ con giận dỗi ra: “Không thể”.
Diệp Hạ cọ cọ đầu vào ngực anh làm nũng: “Giúp đi mà, em muốn đi gặp thần tượng”.
Ai đó đã bị bộ dạng làm nũng của Diệp Hạ thu phục nhưng vẫn cứng miệng nói: “Em đổi thần tượng cũng nhanh quá rồi đó. Có cần lấy được rồi liền thay đổi như vậy hay không, hả?”.
Cô phồng miệng bày tỏ bất mãn: “Cũng đâu phải thay đổi chỉ là thần tượng thêm một người nữa mà thôi”.
Ngô Diệc Hiên vẫn nhất quyết không đồng ý. Hừ, còn lâu anh mới kiếm vé cho cô đi ngắm trai đẹp dù em ấy còn nhỏ tuổi: “Chứ không phải em thấy em ấy rất đẹp trai sao?”.
“Ừm, đẹp trai. Có khí chất, gương mặt thời trang cao cấp”.
Lời Diệp Hạ khen là thật nhưng anh cũng biết cô nói vậy để chọc cả mình nữa nên liền đưa tay lên nhéo hai bên má Diệp Hạ: “Em lại dám khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh”.
Rõ ràng hình tượng của anh là cao lãnh, boss lạnh lùng cơ mà. Sao giờ lại biến thành con mèo to xác rồi. Diệp Hạ rất bất đắc dĩ vòng tay ôm thắt lưng anh: “Trong mắt em anh là đẹp trai nhất, không ai sánh bằng”.
Được rồi, cuối cùng anh vẫn không thắng nổi cô. Ai bảo anh chiều cô đến vô pháp, vô thiên: “Thiên Tỉ có gửi một cặp vé cho chúng ta. Em không hỏi thì anh cũng đang định nói đây”.
Diệp Hạ nghe xong không khỏi vui vẻ vỗ tay: “Tiểu Thiên Thiên là tốt nhất. Em phải nhắn tin cảm ơn em ấy mới được”.
Mới chỉ lấy được điện thoại ra khỏi túi còn chưa kịp nhấn mở Ngô Diệc Hiên đã đưa tay lấy mất điện thoại của Diệp Hạ. “Không phải em nói mục đích chính là đến hẹn hò sao? Không cho nhắn tin với người đàn ông khác”.
Ừm, bộ dạng ghen tuông này rất đáng yêu, quả là con mèo to xác. Diệp Hạ không nhịn được đưa tay vò đầu Ngô Diệc Hiên: “Em không nhắn, giờ chúng ta đi hẹn hò”.
“Vậy còn nghe được”.