Chương 48

************************


Qua đám cưới, Đỗ Duệ Thần xin nghỉ đưa Nhã Ngôn tới ngoại ô nghỉ dưỡng cũng coi như hưởng tuần trăng mật. Mà vì Trác Dật Phàm vẫn ở lại đây nên Dương Dĩnh cũng đi làm không cố định để đưa anh đi đây đó bởi thế cả tạp chí to đùng còn lại mình Diệp Hạ chống đỡ.


Tối muộn, Diệp Hạ mới kết thúc công việc bận rộn về tới căn hộ, vào đến cửa thì chuông điện thoại của cô kêu như đòi mạng. Lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi cô liền bắt máy.
“Anh có việc gì mà giờ này còn gọi điện tìm em?”.


Ở đầu dây bên kia Trác Dật Phàm lo lắng, gấp gáp đáp: “Dương Dĩnh bỏ đi rồi, anh không tìm được cô ấy”.
“Lần này hai người lại cãi nhau vì vấn đề gì vậy?”.


“Anh định dẫn Dương Dĩnh về gặp bố, mẹ nhưng cô ấy lại phản đối sau đó bọn anh to tiếng rồi cô ấy bỏ đi. Anh đã thử đi tìm rồi nhưng không quen đường nên không tìm được”.
“Em biết rồi, anh bình tĩnh chút đi để em gọi điện tìm thử”.
“Có gì thì gọi lại cho anh”.


Cúp máy, Diệp Hạ lại gọi điện cho Dương Dĩnh may mà cô ấy vẫn chịu nghe điện thoại của cô. Trong loa điện thoại phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, hình như bên cạnh Dương Dĩnh còn có giọng đàn ông đang nói chuyện với cô ấy: “Cậu đang ở đâu?”.
“Tớ đang ở Pub club”.


available on google playdownload on app store


“Được rồi, ở nguyên đó chờ tớ”.
Diệp Hạ lòng nóng như lửa đốt, vội vàng cầm túi xách vơ lấy chìa khóa xe rồi chạy xuống bãi đỗ xe. Cô lái xe rất nhanh suýt chút nữa còn bị tuýp còi vì tội chạy xe quá tốc độ. Chỉ trong vòng 10 phút cô đã tới nơi.


Bước xuống xe, Diệp Hạ hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hơi thở rồi đi vào quán bar. Ồ! Nơi này là một câu lạc bộ ăn chơi của người có tiền nhưng lại không hề có các hoạt động bất hợp pháp mà vô cùng lành mạnh chỉ đơn thuần là nơi tụ tập của đám con nhà giàu.


Diệp Hạ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Dương Dĩnh. Từ xa, cô thấy cô ấy đang ngồi ở một góc uống rượu trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh bên cạnh còn có một tên công tử đang có ý định bắt chuyện với cô ấy.
“Người đẹp, có thể mời em một ly rượu không?”.


Vừa đúng lúc Diệp Hạ đi tới nơi, cô thay cô ấy ngăn ly rượu: “Có lẽ cô ấy không uống được nữa rồi. Cảm ơn lời mời của anh”.
Thấy Diệp Hạ xuất hiện vị công tử có vẻ đã chuyển đổi mục tiêu, cố ý gây khó dễ cho cô: “Cô ấy không uống được vậy em có thể uống thay không?”.


Vì muốn mau chóng rời khỏi đây lại không có ý định kiếm thêm rắc rối nên Diệp Hạ liền nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Tôi đã uống, anh có thể đi được rồi chứ?”.


Nhìn Diệp Hạ uống hết ly rượu mạnh mà sắc mặt không hề biến đổi khiến vị công tử càng có hứng thú với cô, đám bạn của anh ta cũng vây lại xem. Chẳng mấy khi thấy có một vị mỹ nữ uống rượu giỏi như vậy.


“Người đẹp, anh là Vương thiếu. Em đã thành công gây được sự chú ý của anh. Có thể dành chút thời gian đi chơi với anh không?”. Nói rồi để tăng thêm sức thuyết phục Vương thiếu còn rút ra một tờ chi phiếu lưu loát kí tên lên đó nhưng chưa điền số tiền, đặt lên bàn: “Em muốn bao nhiêu thì điền bấy nhiêu”.


Hôm nay đi làm Diệp Hạ mặc áo sơ mi đen và quần sooc vải màu trắng kết hợp cùng giày cao gót nhung đen. Có lẽ do phong cách mặc đồ của cô đứng trong hoàn cảnh này khá hợp nên đã bị anh ta hiểu lầm về thân phận: “Xin lỗi, tôi không phải loại người mà anh nghĩ”.


Bị từ chối khiến vị Vương thiếu cảm thấy mất mặt với đám bạn liền tức giận: “Vậy mà còn chê sao, giả bộ thanh cao cái gì chứ? Loại người như cô được tôi để mắt tới đã là có phúc lắm rồi vậy mà còn không biết điều”.


Anh ta càng nói càng khó nghe khiến Diệp Hạ vô cùng tức giận, cô cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt anh ta sau đó tiện tay cho hắn thêm một cái bạt tai. Dám có gan động đến cô thì chờ sẵn hậu quả đi. Cô không phải dạng người hiền lành gì cho can đâu.


Bị tiếng động ở chỗ này gây sự chú ý mọi người trong quán bar đều vây lại xem. Bảo an ở quán thấy tình hình liền vội gọi điện cho ông chủ xuất hiện để xử lí, nơi này không thể để tình trạng náo loạn xảy ra.


Ở gian phòng giám sát trên tầng ba sau khi nhận được thông báo ông chủ liền có mặt. Nhìn vào màn hình theo dõi mà camera thu được, thấy rõ mặt người đứng ở đó ông chủ liền vội cầm điện thoại gọi cho một dãy số sau đó liền nhanh chóng kêu bảo an cùng đi xuống dưới.


Mà lúc này, sau khi bị tát vị Vương thiếu kia liền có ý định tóm lấy Diệp Hạ. Cô đã nhanh nhẹn tránh được, chỉ dùng một vài chiêu võ đã khống chế được anh ta. Cũng may cô có đi học một khóa taekwondo với cả tên này chỉ là công tử bột nếu gặp phải người thực sự có sức lực thì cũng phải khó khăn mới thoát được.


Vì tức giận nên Diệp Hạ không dừng lại mà tiếp tục đánh tên Vương thiếu kia, đang định đánh cho hắn biết mùi đời thì chủ của quán bar đã tới. Anh ta cho người dẹp đám đông vây quanh sau đó xuất hiện trước mặt Diệp Hạ. Nhìn rõ mặt người tới là ai Diệp Hạ tròn mắt.


Bạch Hạo Vũ vội đi đến trước mặt Diệp Hạ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới sau đó khẩn trương hỏi: “Chị dâu, vừa rồi em không có bị thương hay bị động chạm gì chứ?”.
“Không sao, em ổn”.


“Vậy là tốt rồi, em mà bị làm sao là anh sẽ bị ngũ mã phanh thây đó. Chuyện ở đây cứ để đó anh giải quyết”.
“Cảm ơn anh”. Diệp Hạ ngập ngừng nói tiếp: “Anh có thể đừng nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với Ngô Diệc Hiên được không?”.


Diệp Hạ vừa nói dứt lời thì Ngô Diệc Hiên đã xuất hiện trước tầm mắt của cô, gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng và tức giận: “Chuyện lớn thế này mà em còn muốn giấu?”.
“Em không muốn anh lo lắng”.


Ngô Diệc Hiên cởi chiếc áo jacket anh đang mặc khoác lên người Diệp Hạ: “Anh sẽ xử lí em sau”. Nói rồi anh quay sang phía Bạch Hạo Vũ: “Để tôi giải quyết”.
Anh đi về phía vị công tử nọ, mỉm cười lên tiếng nhưng ai đứng ở xung quanh đó cũng cảm thấy ớn lạnh: “Không biết nên xưng hô với cậu thế nào?”.


Vị công tử kia vênh mặt lên, nói giọng kiêu ngạo: “Cứ gọi tôi Vương thiếu là được rồi”.
“Ồ, Vương thiếu. Vậy chắc cậu là con trai của Vương tổng Công ty truyền thông đa phương tiện Vương thị rồi”.


“Đúng vậy. Nghe giọng có lẽ anh quen bố tôi, nể tình ông ấy tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện này, chỉ cần anh để cô ta ở lại tôi sẽ không trách anh”.
“Nếu tôi không để cô ấy lại thì sao?”.
“Vậy anh đừng mong sống yên ổn ở cái đất này”.


Nhận thấy thái độ của cậu ta quá vênh váo có nói chuyện cũng chẳng được gì, Ngô Diệc Hiên lại không thừa thời gian đứng đây đàm đạo nên dứt khoát quay sang nói với Bạch Hạo Vũ: “Gọi điện cho Đường Dạ bảo cậu ta gửi thư luật sư đến Vương thị cho tôi. Phiền cậu nhờ chú Bạch lệnh xuống không cho bọn họ xin xỏ. Sai người điều tr.a hoạt động gần đây của Vương thị”.


Diệp Hạ đứng bên cạnh không quên bồi thêm một đao, quay sang nói với Bạch Hạo Vũ: “Tờ chi phiếu ở trên bàn dù sao cũng là anh ta tặng vậy anh cứ cầm lấy. Em mời mọi người có mặt ở đây mỗi người một chai rượu còn lại anh muốn viết thêm bao nhiêu thì tùy”.


“Này, dù sao em cũng là sếp tổng của một tập đoàn lớn mà hai người cứ sai em như thư ký chạy việc vậy”.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đồng thanh đáp: “Làm phiền Bạch tổng rồi”.


Nói xong Diệp Hạ dìu Dương Dĩnh đang được mình ôm đi ra ngoài. Ngô Diệc Hiên cũng đi theo ra ngay sau đó, chỗ còn lại để Bạch Hạo Vũ thu dọn là được rồi. Trời đang mưa lất phất, đợi khoảng tầm 5 phút Trác Dật Phàm đã xuất hiện Diệp Hạ giao Dương Dĩnh cho anh.


Hai người họ đi rồi, Ngô Diệc Hiên nói: “Anh đưa em về”.
“Ban nãy em lái xe tới đây”.
“Ngày mai Bạch Hạo Vũ sẽ mang xe tới cho em”.
Nghe vậy Diệp Hạ liền ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm”.


Trời mưa càng ngày càng to hơn, Ngô Diệc Hiên đội mưa đi lấy xe. Mặc dù đứng dưới hiên nhưng Diệp Hạ vẫn bị mưa bắn vào làm cô bị ướt, trời lại có gió khiến cô không khỏi rùng mình.


Xe ôtô dừng lại trước mặt Diệp Hạ, cô vội nhanh chân bước lên xe. Ngô Diệc Hiên quay người sang chùm lên đầu cô một cái khăn to sau đó ngồi thẳng khởi động xe lái đi.


Đưa tay lấy khăn xuống, lau khô nước dính trên người, Diệp Hạ quay sang nhận lỗi với Ngô Diệc Hiên. Cô nhận ra vị này đang giận vì khi giận anh sẽ trưng ra bộ mặt lạnh chứ không lên tiếng nói lời nào.
Cô lí nhí nói: “Em xin lỗi. Lần sau sẽ không một mình tới quán bar nữa. Có chuyện sẽ tìm anh giúp đỡ”.


“Em còn muốn có lần sau? May cho em quán bar đó là của Bạch Hạo Vũ, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra”.
“Với khả năng của em thì làm sao có chuyện gì được. Nếu không phải anh xuất hiện vào lúc đó sợ rằng em trong lúc tức giận đã đánh cho tên Vương thiếu kia kêu cha gọi mẹ rồi”.


Ngô Diệc Hiên mỉm cười quay sang nhìn Diệp Hạ: “Vậy thành ra đây là lỗi của anh?”.
Diệp Hạ vội lắc đầu: “Không phải, không phải. Là em sai, em sẽ nghiêm túc kiểm điểm về lỗi của bản thân”.


“Đây là lần cuối cùng, một lần trước là đủ dọa anh rồi. Em có thể tin tưởng và ỷ lại vào anh, anh không ngại trở thành chỗ dựa của em đâu”.
“Lúc nãy vội quá nên không nhớ. Nếu thực sự có chuyện em chắc chắn tìm anh”.


Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu Diệp Hạ. Anh không giận nổi cô, làm mặt lạnh, nghiêm khắc khiển trách hành vi của cô để cô nhớ mà rút kinh nghiệm thôi.


Xe ô tô dừng trước cửa khu chung cư, Ngô Diệc Hiên xuống xe trước mở cửa cho Diệp Hạ. Vào đến bên trong sảnh, Ngô Diệc Hiên không quên dặn dò: “Lên nhà nhớ tắm nước ấm, uống trà gừng rồi hẵng đi ngủ nếu không sẽ bị cảm đấy. Có chuyện gì thì gọi cho anh”.


“Em nhớ rồi, anh cũng bị ướt hết rồi đó”.
“Ừm, anh về đây”.






Truyện liên quan