Chương 49
*********************
Diệp Hạ đi lên căn hộ, mở túi xách ra để lấy chìa khóa nhà nhưng lục mãi mà không thấy đâu cả. Bỏ hết đồ trong túi xách ra tìm một lượt kết quả vẫn là không thấy. Thôi xong, hình như chìa khóa nhà bị rơi mất rồi. Không còn cách nào khác, cô đành lấy điện thoại ra cầu cứu Ngô Diệc Hiên.
Chuông vừa mới đổ được một hồi anh đã bắt máy, giọng anh lộ rõ sự lo lắng và khẩn trương: “Anh đây, em có vấn đề?”.
“Em bị mất chìa khóa nhà rồi”.
“Chờ anh 2 phút”.
Diệp Hạ đi xuống đến đại sảnh thì Ngô Diệc Hiên cũng vừa đến nơi. Nhìn thấy anh, cô ủ rũ nói: “Ban nãy đứng ở ngoài quán bar lấy khăn giấy ra lau không cẩn thận làm túi xách rơi, dọn lại đồ vội vàng nên không để ý, chắc chìa khóa căn hộ của em bị rơi mất lúc đó rồi. Em không để ví trong túi xách này chỉ có tiền lẻ thôi không đủ thuê phòng khách sạn”.
“Được rồi, tối nay ở tạm chỗ của anh đi như vậy sẽ thoải mái hơn. Bây giờ mà đưa em tới khách sạn ở tạm bị bắt gặp thì không hay lắm”.
“Cũng được”.
Trời mưa không ngớt cộng với việc đi lại nhiều lần cuối cùng cũng làm Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên ướt hết cả người. Vào đến trong nhà Diệp Hạ ném thẳng túi xách lên sô pha, đá giày cao gót sang một bên không thương tiếc rồi thả mình xuống sô pha.
“Hắt xì! Hắt xì!”.
“Em mau đi tắm nước ấm đi không bị nhiễm lạnh bây giờ”. Vì không muốn bị cảm cúm nên Diệp Hạ rất ngoan ngoãn nghe lời, chạy đi tắm mặc dù cả người đều không còn sức sống.
Tắm xong Diệp Hạ đứng rối rắm trong phòng tắm cả nửa buổi cũng không đi ra được, đúng lúc này thì cửa phòng tắm có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc: “Giờ đã tối muộn trời lại đang mưa nên không thể bảo người ta mang đồ tới được, em mặc tạm đồ của anh đi. Anh để đồ cho em thay ở ngoài cửa”.
Xác định chắc chắn Ngô Diệc Hiên đã rời đi Diệp Hạ mới mở cửa ra lấy đồ. Thay đồ xong Diệp Hạ lại tiếp tục đứng trong nhà tắm mà không ra ngoài. Ngô Diệc Hiên để ở ngoài cửa cho cô một cái áo sơ mi màu đen của anh. Cũng may người cô thấp hơn anh gần 20cm nên mặc vào cũng vừa đủ để che những chỗ cần che nhưng mà vẫn hơi ngắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy phong cách này hơi gợi cảm. Mặc dù sống ở nước ngoài từ bé nhưng dù sao cũng là người phương Đông nên tư tưởng của cô vẫn khá bảo thủ.
Nội tâm đang gào thét thì Diệp Hạ nghe thấy Ngô Diệc Hiên gọi: “Diệp Hạ, thay xong rồi thì xuống đây”. Được rồi, dù gì cũng không còn cách nào khác cũng chẳng thể ở trong này mãi.
Đi xuống tầng dưới Diệp Hạ thấy Ngô Diệc Hiên đang ngồi ở phòng khách uống rượu vang. Thấy cô anh vẫy tay gọi cô tới ngồi bên cạnh. “Uống một chút rượu vang cho ấm người, ngủ ngon. Ở chỗ anh không có gừng”.
“Cũng được”. Diệp Hạ cầm chiếc ly lên lắc nhẹ rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, động tác vô cùng thuần thục ưu nhã khiến người ngồi cạnh không khỏi bị thu hút ngẩn người ngắm nhìn. Hương vị rượu nhẹ nhàng thấm đẫm nơi đầu lưỡi: “Rượu vang Krug 1928. Đây đúng là loại rượu tuyệt phẩm mà”.
“Em rất am hiểu rượu vang? Mới nhấp có một ngụm nhỏ mà đã nhận ra”.
“Đã từng nghiên cứu một chút”. Dù sao cũng chưa muốn đi ngủ sớm Diệp Hạ tiện thể hỏi vấn đề mà cô muốn biết: “ Anh định giải quyết vụ ở quán bar thế nào?”.
“Công ty Vương thị đang làm công tác tuyên truyền cho dự án mới của tập đoàn, anh sẽ hủy hợp đồng. Còn vấn đề đơn kiện, tùy em xử lí”.
Diệp Hạ lên tiếng ngăn cản Ngô Diệc Hiên, không thể để anh vì cô mà bị tổn thất được, sự việc cũng không có gì: “Dù sao cũng khiến hắn tốn một khoản rồi. Hủy hợp đồng sẽ phải bồi thường, ảnh hưởng không nhỏ đến lợi ích của tập đoàn đâu”.
“Đừng lo, phải bồi thường cũng chẳng đáng là bao nhưng mất vụ làm ăn này công ty họ tổn thất không ít. Anh không bao giờ làm việc gì mà phải khiến bản thân bị thiệt cả”.
“Đây là địch tổn hại một nghìn thì ta cũng tổn hại tám trăm. Sao em có cảm giác mình giống yêu phi mê hoặc lòng vua vậy nhỉ?”.
“Không đúng, thân phận của em vĩnh viễn là Hoàng hậu. Còn nữa, hậu cung của anh sẽ chỉ có một mình em thôi”.
Dứt lời Ngô Diệc Hiên liền quay sang vươn đôi tay dài ra, ôm eo Diệp Hạ thuận thế đè xuống sô pha cúi đầu hôn cô. Diệp Hạ bị anh hôn đến không thở nổi, chỉ có nước dựa vào tiết tấu của anh mà hô hấp theo. Áo trên người bị kéo ra, cảm thấy mình bị anh vuốt ve đến đau nhói, nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu hơn.
Không khí xung quanh như đốt lên ngọn lửa, Diệp Hạ cảm thấy máu nóng trên toàn thân dồn hết lên đại não. Một cảm giác ngưa ngứa, bức bối xa lạ từ vùng eo lan truyền cả người, khiến cô run rẩy.
Anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đặt lên thắt lưng anh. Diệp Hạ hiểu rõ ý của anh trong động tác đó, nhịp tim như bỗng mất đi sự kiềm chế, cơ thể căng thẳng đến mức dường như mỗi ngón tay đều đang run rẩy.
Vừa điều khiển động tác của cô, anh lại vừa phủ lên bờ môi cô thật dịu dàng như đang dỗ dành. Nụ hôn dần dần di chuyển ra phía sau, anh ngậm lấy vành tai cô thấp giọng khàn khàn bên tai: “Diệp Hạ, anh không đợi được nữa”. Sau đó anh ôm ngang người cô đi về phía phòng ngủ trên tầng.
...........
Mặc dù mệt đến mức không chịu nổi nhưng hôm sau Diệp Hạ vẫn dậy rất đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Cô được ai đó ôm chặt vào lòng từ phía sau lưng, cánh tay vắt ngang eo. Cô khẽ nhúc nhích, người phía sau lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, hơi thở vương vít theo sau.
“Diệp Hạ”. Giọng nói trước nay vẫn lạnh lùng giờ đã khan đặc. Hình như cô lại mơ hồ đáp lại một tiếng, phía sau cổ cảm nhận được một nụ hôn khẽ, rồi dần dần…
Lúc sau tỉnh dậy đã gần trưa.
Diệp Hạ nhìn đồng hồ rồi hét ầm lên khiến Ngô Diệc Hiên đang ở dưới tầng chuẩn bị bữa trưa vội vàng chạy lên phòng ngủ. “Em sao vậy?”.
Nhìn thấy Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ không nói một lời trực tiếp cầm chiếc gối bên cạnh lên ném về phía anh: “Tất cả đều tại anh”.
Ngô Diệc Hiên vội né ám khí rồi nhặt chiếc gối đáng thương nằm dưới đất lên đi về phía Diệp Hạ. Anh ngồi xuống chống tay lên giường nhoài người sát gần mặt cô, trầm giọng hỏi: “Sao vậy, trách anh chuyện tối qua? Bây giờ thấy hối hận?”.
Bị nhắc đến chuyện đó Diệp Hạ không khỏi đỏ mặt, cô cúi thấp đầu xuống để mái tóc che đi khuôn mặt, lí nhí đáp: “Không phải”.
“Vậy là chuyện gì?”.
Nghe anh hỏi, Diệp Hạ lại bừng bừng sát khí nhìn anh, lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Không phải trách anh chuyện hôm qua mà là chuyện sáng nay. Bây giờ là trưa rồi, em còn chưa xuất hiện. Hơn nữa với chuyện hôm qua đảm bảo hôm nay Dương Dĩnh cũng không đi làm. Tạp chí một lúc nghỉ hết tất cả lãnh đạo thì phải làm sao?”.
“Sao em không nói sớm. Sáng nay Dương Dĩnh có gọi điện, cô ấy vẫn đi làm. Còn nữa, tạp chí một ngày vắng em không sập được đâu”.
Diệp Hạ phồng miệng, quay mặt sang chỗ khác trực tiếp không thèm quan tâm Ngô Diệc Hiên nữa. Ai đó bị xem nhẹ nhưng cũng không để tâm, anh nhẹ giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ? Còn đau không, bế em đi tắm nhé?”.
“Không muốn”. Cô vừa dứt lời đã bị Ngô Diệc Hiên ôm cả người lẫn chăn lên đi vào phòng tắm. Bị giật mình Diệp Hạ hét ầm lên, giãy dụa: “Thả em xuống, em tự đi được”.
“Ngoan nào, đừng lộn xộn. Nếu không anh không đảm bảo được an toàn của em đâu”.
Ngồi xuống bàn ăn, Diệp Hạ chống tay lên cằm nhìn người đối diện: “Em phát hiện hình như mình đã bị lừa rồi. Một người sở hữu cả một khách sạn 5 sao lớn bậc nhất Trung Quốc lại nói rằng đưa bạn gái tới khách sạn để ở tạm một đêm là không tiện. Anh nói xem có vô lí không?”.
“Hình như đúng là vô lí thật. Nhưng anh chỉ muốn em có thể nghỉ ngơi thoải mái nên mới bảo em tới đây. Còn chuyện phát sinh sau đó là do em… dụ dỗ anh”.
“Em dụ dỗ anh lúc nào?”.
Ngô Diệc Hiên ý vị nhìn Diệp Hạ: “Nhìn người con gái mình yêu mặc nửa kín nửa hở xuất hiện trước mặt, không ra tay thì không phải là đàn ông nữa rồi”.
Diệp Hạ mỉm cười ngọt ngào nhìn chằm chằm Ngô Diệc Hiên: “Ồ, ý là chỉ cần mặc đồ gợi cảm xuất hiện trước mặt anh thì dù đó là ai anh vẫn sẽ làm vậy?”.
“Em có thể chú ý đến nửa câu trước được không. Vì người đó là em nên anh mới bị dụ dỗ, còn không phải thì dù không mặc gì đứng ở trước mặt anh cũng vô dụng”.
Diệp Hạ đưa tay ra kéo tai Ngô Diệc Hiên: “Lưu manh”.
Ăn xong bữa trưa, Diệp Hạ được Ngô Diệc Hiên đưa về căn hộ để liên hệ quản lí chung cư cử người tới mở cửa giúp. Vào được đến nhà, Diệp Hạ thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng không phải lưu lạc nữa rồi.
“Em chuẩn bị đi rồi cùng anh tới tập đoàn một chuyến. Tên Vương thiếu kia và cha hắn muốn gặp mặt chúng ta”.
“Chờ em chút. Tiện thể cho Tiểu Bao ăn hộ em”.
Diệp Hạ đi vào phòng thay đồ. Cô chọn một chiếc áo phông trắng có họa tiết và chân váy chữ A màu đen của Moschino kết hợp với giày Converse màu trắng, túi My Lady Dior Bright Red Lambskin. Mái tóc được búi nửa, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng với màu cam san hô là chủ đạo. Với phong cách này trông cô vô cùng năng động, thanh lịch.
Thấy Diệp Hạ đi ra, Ngô Diệc Hiên ngạc nhiên hỏi: “Em trang điểm?”.
Diệp Hạ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không đẹp à?”.
“Đã nhìn quen em để mặt mộc nên hơi không quen. Hơn nữa anh thích em để mặt mộc”.
“Em cũng không thích trang điểm nhưng không thể mang đôi mắt gấu trúc để gặp mọi người được. Anh không nhìn thấy bộ dạng như ma nữ lúc nãy của em à?”.
Ngô Diệc Hiên vui vẻ trêu chọc Diệp Hạ: “Hình như có thấy”.
“Một ngày không chọc em, anh thấy không thoải mái à”.
Dứt lời Diệp Hạ liền lao tới cắn vào tay anh một cái cho bõ tức nhưng vẫn chú ý lực đạo để anh không bị thương. Để cho Diệp Hạ cắn đủ rồi, anh cưng chiều nói với cô: “Chúng ta đi thôi không muộn”.