Chương 13: Tôi sẽ không bỏ qua nữa
Vụ hôm qua nó bị ông anh hai đánh cho te tua, tạo ra một tràng cười man rợn (hi cù lét đó).
Một ngày mới lại bắt đầu, những cô bạn nhà ta nói chuyện rôm rả,quậy phá, đuổi nhau loạn xạ tận đến khi vào lớp. Nếu quậy không thì không nói làm gì,nhưng các cô lại đem người khác ra quậy điển hình chính là Vương Anh.
Khổ thân hắn ngủ cũng không được yên, hết bị 4 cô lấy tóc thọc mũi ngứa,lại bị gẫy ghế,té cái rầm,đi luôn đôi mông yêu quý khiến hắn phát điên,hét ầm chửi mắng loạn xạ. Cả lớp sợ run bắn người, 4 cô nàng thì cười rúc rích.
Đến giờ ăn trưa cả 4 kéo nhau xuống căntin (vẫn ngồi phòng vip nhe).
Đến cả khi ăn 4 cô cũng không thèm tha cho mấy người trong hội học sinh nữa. Đồ ăn, hoa quả cứ bay vù vù, bánh tráng miệng cũng đi tong. Nhìn bãi chiến trường hiện tại như sau:
Thiên Nam nhà ta mái tóc dựng ngược như bị xét đánh, hai tai thì đang xì khói tức giận. Khuân mặt điển trai giờ đang đỏ lên vì tức giận và nhờ.....nước sốt cà chua do cô em gái tặng.
Hắn thì khá khẩm hơn một chút. Mặt bị dính đầy kem, áo thì sộc xa sộc xệch,nhất là tưởng tượng lúc hắn bị lém kem vào mặt ( không phải cố ý đâu nha. Nó đuổi Lê quanh phòng định lém Lê nhưng lại vô nhầm hắn) cái khuân mặt đẹp trai lạnh lùng cuả hắn khi bị lém kem thì rất bất ngờ, hai mắt mở ra hết cỡ,tay run run quệt tí kem trên mặt nếm thử rồi lắp bắp: – là thật chứ không phải mơ-
Cả phòng đơ người trong 5 phút rồi bật cười nghiêng ngả như lũ đười ươi bị rớt hết răng. Hắn tức giận đá bàn rồi bỏ đi.
Tội nghiệp nhất là anh Huy lắm mồm nhà ta thấy mấy người kia lĩnh trưởng thì ôm bụng cười,rồi lại làm ngay câu: ngu,cho chúng mày ch.ết haha.
Câu nói cuả Huy như vừa kích hoạt quả bong nổ chậm.
Đang cười ngon lành tự nhiên Huy thấy lạnh sống lưng.
Theo phản xạ tụ nhiên Huy quay đầu lại và bị lĩnh đòn cuả những người còn lại. 4 cô nàng lại tiếp tục cười.
Bữa ăn vui vẻ cũng kết thúc.4 cô rủ nhau ra sân sau trường kiếm chỗ ngủ cho lành. Không khí ở đây trong lành, từng làn gió thổi qua mát rượi khiến tâm hồn con người ta nhẹ đi.
Ở đời cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
Chúng nó không muốn tính sổ với người khác thì thôi mà lại có người đến tính sổ với bọn nó.
- các cô có vẻ vui ghê ta – Hạnh cười một cách mỉa mai.
- tôi vui hay không cũng không liên quan đến cô – nó đốp lại.
- lần trước bị đánh như vậy mà chưa sợ à – cô ta tỏ ra hách dịch.
Lê, Phương,Trang quay ra nhìn nó như muốn hỏi bao giờ, tại sao.
- tôi sẽ không bỏ qua nữa đâu – nó hằn giọng nói.
- chẳng lẽ cô giám động vào tụi tôi, cô không biết tụi tôi là ai sao mà giám động vào – Lê giờ mới lên tiếng.
Hạnh cũng hơi run nhưng đâm lao thì phải theo lao.
- dù các cô là hai thủ lĩnh cuả bang Away nhưng tôi cũng là em gái cuả thủ lĩnh bang Sky – cô ta cũng tỏ ra tự hào.
( đó là một bang mới chuyển từ Mỹ về, những chiến công cũng rất lừng lãy, mới thâm nhập vào Việt Nam nhưng đã có địa bàn rộng.)
" bang đó là bang cuả....chẳng lẽ cô ta là " nó nghĩ thầm.
- cô định chơi hội đồng hay chơi quân tử – Phương lên tiếng.
- tôi đâu có ngu,tôi không đấu võ lại các cô nhưng tôi thâng minh hơn các cô – cô ta ra hiệu cho, một toán người xuất hiện.
Đầu xanh đầu đỏ cũng có, ăn mặc như xã hội đen cũng có,tổng cộng khoảng trăm người.
- oa, cô chơi ngon dữ ha, huhu Linh ơi mình sợ – Trang núp núp sau lưng nó ( hem phải Trang sợ đâu, giả bộ đó).
- ui ra đây chị bảo vệ cho không chó nó cắn đó – Lê và Phương ra vẻ chị gái giỗ rành.
- các...c...ô, tụi bay lên – cô ta tức giận sai người lên đánh.
Mãi mà chả thấy thằng nào lên, chân tay run cầm cập.
- bọn mày làm sao vậy? Không nghe lời à – cô ta thẳng tay tát một thằng tóc đỏ gần mình.
- dạ...dạ người này không...không thể động vào ạ – câu ta lắp bắp.
- về nói với đại ca các người nên dạy lại em gái đi, cút – nó lạnh lùng.
- dạ, em sẽ chuyển lời đến anh Khánh – cậu ta sợ hãi rõ rệt, cậu ta cùng mấy chục thằng bỏ đi. Để lại Hạnh tức lộn ruột.
- hứ, ta không cần các người lũ vô dụng – cô ta quay qua lũ người mặc đồ đen.
Đây chắc là xã hội đen chuyên nghiệp.
Nhưng điều bất ngờ nhất là tất cả cúi chào trước nó – chào tiểu thư –.
- cút – nó lạnh lùng.
Tất cả bọn người xã hội đen bỏ đi.
Hạnh giờ đây miệng há hốc ruồi lũ lượt kéo vô, mắt mở to.
Nó lại gần nói nhỏ – nghĩ kĩ trước khi làm – rồi bỏ đi.