Chương 57
-thưa chủ tịch, bà định ra ngoài ạ sắp đến giờ họp rồi ạ – cô thư ký nhắc nhở bà.
bà vẻ mặt vô cùng hớn hở
- ta có việc quan trọng hơn cuộc họp kinh doanh này, cô thông báo cho giám đốc Trần chủ trì cuộc họp rồi báo cáo cho ta là được -
Cô thư ký há hốc mồn tự hỏi đây có phải là người phụ nữ của công việc xây dựng tập đoàn Trịnh Vương nổi tiếng không mà có thể bỏ mọi công việc và cuộc họp quan trọng, điều này chưa từng xẩy ra.
bà chủ tịch rời đi với vẻ hớn hở như sắp sửa lấy chồng.
bà bước vào căn biệt thự mà đã gần nửa năm chưa về.
ngôi bieẹt thự vắng vẻ nhưng không gây cho người ta cảm giác sợ hãi mà cho người ta cảm giác thật ấm cúng nhẹ nhàng.
khẽ đẩy cửa bước vào
mùi " thơm ngào ngạt " đã sộc vào mũi bà khiến bà tủm tỉm cười.
bà tiến thẳng vào bếp thấy thằng con quý tử đang vô cùng...............trật vật với đống đồ ăn.
cậu đang mặc chiếc tạp dề quay lại nhìn bà cười ngây ngô trông thật đáng yêu.
bà thầm nghĩ chẳng lẽ đây là bất ngờ mà thằng con trai muốn tặng cho bà sao.
- mẹ về rồi à, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, nếu con chưa gọi là không được ra khỏi phòng đâu nha nếu không sẽ bị phạt nặng đó – cậu nhìn bà tinh nghịch.
bà thật hiếm khi được nhìn cậu vui vẻ thế này, bà rất chân trọng phút giây này.
mà mỉm cười hiền hậu
- được được ta lên, xem thằng con quý tử này sẽ cho ta điều bất ngờ gì đây -
Bà quay người lên phòng hắn thì liền chú tâm vào việc vẫn còn dang dở.
——————–
bà đứng trên cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã xẩm tôi rồi mà thằng con trai vẫn loay hoay với đống lộn xộn.
bà nhanh chóng dở tài liệu vẫn còn dang dở ra làm. thật sự là bà bận đến tối mặt tối mũi.
—
một lúc sau co tiếng gõ cửa
- mẹ ra ăn cơm – tiếng hắn vọng vào
bà thu dọn tài liệu rồi ra mở cửa, hắn đang đứng đó cười toe toét làm bà không nhịn được bật cười
đưa hai tay nên véo má hắn – khỉ con của mẹ thật đáng yêu -
- mẹ, con không phải khỉ – hắn nhăn mặt phụng phịu dáng vẻ khó thấy.
hắn ghét cay ghét đắng từ này, trước đây hắn cũng bị nó coi là khỉ tóc vàng, giờ mẹ lại kêu là khỉ con đáng yêu.
hai người phụ nữ mà hắn yêu nhất chỉ biết bắt nạt hắn thôi
—
hắn bắt bà nhắm mắt lại rồi dẫn bà đi
bà cảm nhận được đây là đi lên chứ không phải đi xuống phòng ăn.
gió từ sân thượng thổi vào chiếc váy dài bà đang mặc.
hắn bỏ tay ra từ từ cho mắt bà mở ra.
bà ngạc nhiên cực độ, vô cùng nhiều những ngọn nến lung linh trong cốc nến tạo một không gian lãng mạn.
chính giữa là một chiếc bàn, bên trên là vô cùng nhiều những món ăn đẹp mắt, một lọ hoa to rực rỡ, hai chiếc ly và một trai rượu vang đỏ.
- con định hẹn hò với ta à – bà trêu chọc con trai
cậu cũng mỉm cười đưa tay ra
- thưa quý bà tôi có được vinh dự mời quý bà dùng bữa tối không? -
khuân mặt hiền hậu của bà nở rộ
- ta rất sẵn lòng – bà quàng tay qua tay hắn
cả hai cùng bước tới bàn ngồi xuống
———-
- bà khẽ cầm đũa lên gắp thử một món trông bắt mắt nhất.
hắn nhìn bà đầy chờ mong kết quả công lao cưa mình.
bà đưa lên thử xong, nhai thật chầm chậm khẽ gật gù mặt cười mà không nói lên lời.
mắn thấy mẹ gật gù lên rất hài lòng cầm cả đĩa xẻ nguyên một nửa vào bát mẹ mình.
bà mắt tròn há hốc – ta..takhông ăn được hết nhiêu đó đâu, phẩi để ta ăn món khác chứ -
- mối đĩa thức ăn ở đây mẹ phải ăn hết một nửa
.........rầm................
bà ngã ngử té ghếthẩm mắng thằng con trai ác ôn hại mẹ, bắt mẹ ăn bao nhiêu đó mà ngay đến chính bản thân hắn còn chưa động đũa.
hắn vội vàng đỡ mẹ dậy
- cái ghé này cũ rồi, tựa vào nhẹ đã đổ rồi, bà bối rối trước thằng con trai.
bà ngồi dậy hắn cũng về chỗ ngồi của mình bắt đầu dùng bữa
hắn ăn miếng đầu tiên mặt nhăn. tí thì phun hết
hắn giờ mới biết cảm giác của mẹ lúc lẫy chỉ có thể " thông cảm ".
hắn gạt thức ăn xang một bên đi vào trong và lấy đĩa gì thật to ra
- a...........là banh ngọt mà hắn đã từng làm cho nó ăn.