Chương 68
Nó nhìn hình ảnh qua màn hình camera mà mỉm cười lạnh lùng, kế hoạch của nó sắp đến hồi kết thúc.
Điều đó đến sớm hơn so với nó dự định
Vì hắn............vì trả thù cho hắn..................
............. nó đã đẩy nhanh tiến độ.............
Đã hơn một tháng, không hề có một ít tin tức nào khiến ai cũng có vẻ chán nản nhưng cũng không hề bỏ bê công việc khiến nó phải đau đầu cả tuần nay không biết xử trí thế nào
Điều bây giờ khiến nó lo lắng chỉ có đọ về số quân đội
Quân đội trong tay cậu ta và cha cậu ta quá lớn
Không những thế cậu ta lại còn đốc thúc rèn luyện quân đội, thu mua những vũ khí tân tiến
Cậu ta muốn chuẩn bị để tiếp đón nó
Nó cũng không hề muốn thua cậu ta nó muốn trả thù, muốn để cậu ta nếm mùi vị của đau khổ, trả cho nó những ngày tháng phải sống không có tự do luẩn quẩn trong cái cung điện này.
Nó muốn ra bên ngoài ra cái bầu trời rộng lớn hưởng hạnh phúc cùng người mình yêu
Nhưng giờ đây thì sao hắn không còn thì cái gì là hạnh phúc có còn không hay chỉ là một màu đen tối, một màu máu bao phủ khắp nơi
Nó cũng không muốn chiến tranh, nhất là cuộc chiến tranh trong nội bộ, một cuộc chiến tranh phi nghĩa này nó sẽ để lại một hậu quả không nhỏ
Nó muốn thực hiện như thế nào để giảm thiểu tối đa nhất sự thương tổn và rối loạn
Nó muốn một thế giới hoà bình
Khẽ ray ray hai bên thái dương giảm đi cái sự đau đầu vừa ập đến, đôi mắt nó khẽ nhíp lại buồn ngủ vì ngồi trước màn hình lattop quá lâu
Nó khẽ tắt máy và đi đến bên giường, nó lấy cho mình hai viên thuốc an thần rồi mới in tâm đi vào giấc ngủ
Giấc ngủ chìm sâu chìm sâu đưa nó vào một không gian bao la rộng lớn nhưng...............................đen tối
Nó nhìn thấy một khoảng trời không gian trong xanh thoáng đãng
Những cây táo xếp thành hàng hai bên tạo thành một con đường dài vun vút
Nó cứ đi......cứ đi mãi...........
........... cho đến khi nó thấy một cái cánh đồng đầy hoa
Những bông hoa ly ti thanh khiết, xinh xắn, và nó.....................có màu tím
Từng bông hoa như từng mũi kim............nó đang hướng về nó dường như chỉ đượi nó chạm vào thôi là sẽ cùng nhau tấn công.
Nó nhìn xa xa ở giữa cánh đồng bạt ngàn hoa tím
Có một chàng trai......nhìn nó với ánh mắt vô cùng dịu dàng đang mỉm cười vẫy nó
Nó muốn chạy thật nhanh đến nhưng dường như những bông hoa muốn chặn bước tiến của nó lại, cây hoa xung quanh nó cứ lớn dần lớn dần cao lên đến qua đầu nó khắp thân đều có gai.
Chỉ cần nó xông vào là gai sẽ cứa.
Chàng trai vẫn mỉm cười vẫy tay gọi nó tới
Nó lưỡng lự chỉ nhìn theo chần chừ không bước nữa
Chàng trai đang dời đi đang muốn dời xa nó, nó hốt hoảng gọi lại nhưng dường như chàng trai không nghe thấy vẫn tiếptục bước đi
Nó cắn chặt môi quyết tâm liều xông vào
Những cái gai cứa vào da thịt nó xé thành những đường máu dài trên khắp cơ thể
Đau lắm, buốt nắm nhưng nó vẫn cố chịu đựng vẫn chạy thật nhanh gọi tên chàng trai
Chàng trai khẽ quay đaafu lại, vẫn nụ cười ôn nhu vẫn ánh mắt thiết tha nhìn nó
Nó đã đuổi kịp, nó đứng đối diện với chàng trai nước mắt nó bắt đầu úa ra
Chàng trai đưa tay nên lau đi những giọt nước mắt trên má nó
- anh xin lỗi, anh đã để em phải chịu vất vả, để em phải sống trong đau khổ mất đi hạnh phúc của mình anh xin lỗi. nhưng số mệnh đã định anh phải ra đi phải rời bỏ em bỏ gia đình,anh không muốn chút gắng nặng cho em nhưng........................................cố lên nhé, anh thương em nhiều.............em gái ạ -
nó vẫn khóc vẫn cố bám chặt lấy anh lắc đầu lia lịa
nó không muốn nó cô đơn, nó đau khổ, nó dằn vặt, tâm hồn nó lạnh lẽo, trái tim nó đóng băng, giờ nó đâu có giống con người.
nó sống bằng lòng thù hận, tồi tại cũng là lòng thù hận xuất hiện trên đời với lòng thù hận mà thôi
- anh biết em sẽ làm được, em không cô độc một mình đâu, em có người thân có bạn bè và có người em yêu bên cạnh, em phải hạnh phúc,phải luôn mỉm cười như cô em gái hồn nhiên vui vẻ của anh bao năm trước -
nó khóc thật to lắc đầu nhanh hơn
- không anh ấy bỏ em rồi, vì em,vì em đã hại anh ấy, cha nuôi không trách em nhưng em tự dằn vặt mình, còn mẹ anh ấy nữa em không thể em không muốn sống trên đời này nữa em mệt mỏi lắm rồi –
chàng trai không nói gì chỉ mỉm cười, rồi quay lưng bước đi, nó túm lại nhưng hình ảnh đã tan theo nàn xương biến mất
nó tuyệt vọng khuỵ xuống trong nước mắt, trước mắt nó tối dần tối dần
——————
Nó khẽ chớp chớp mắt để nhìn xung quang nhưng nó thấy cả người nhức mỏi, mắt dường như không muốn mở ra.
Sau mổ hồi cố gắng nó thấy mình đang nằm trên giường xung quanh là rất nhiều bác sĩ và y tá đang kiểm tr.a sức khoẻ cho nó
- tôi làm sao đây – nó hỏi một cô y tá
- thưa công chúa bị suy giảm thể lực nghiêm trọng lên dẫn đến hôn mê sức khoẻ cực kém, công chúa đã hôn mê năm ngày rồi –
nó khẽ tròn mắt, năm ngày rồi sao, năm ngày trôi qua thật phí hoài.