Chương 33: Nhất định trốn không thoát
Đôi mắt to của Ôn Hinh mở lớn hết cỡ,đen bóng giống như hai hồ nứơc trong suốt nhìn chằm chằm vào Mạc Tư Tước.
“Cô gái,đừng nhìn tôi như vậy!” Mạc Tư Tước bị cô nhìn thiếu chút nữa khống chế không được chính mình, trong lòng ngực có hai ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt, hắn cho tới bây giờ cũng không biết chỉ là đơn thuần nhìn một cô gái,vậy mà hắn đã nghĩ sẽ lột sạch quần áo của cô,đem cô đặt ở dưới thân .
Mạc Tư Tước vươn tay che lên ánh mắt của Ôn Hinh, tay hắn rất ấm,mí mắt Ôn Hinh rất lạnh,hai luồng lửa và băng xen lẫn vào nhau len vào cơ thể hai người, Mạc Tư Tước đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác kích thích.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Ôn Hinh trừng mắt nhìn, lông mi thật dài nhảy lên trong lòng bàn tay của hắn,khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
“Ôn Hinh,cô vì sao thì không thể giống những cô gái khác thích tôi sao?” Mạc Tư Tước bất đắc dĩ thở dài sau đó buông cô ra,Ôn Hinh vội vã nhảy ra.
“Còn anh vì sao thì không thể giống những người đàn ông khác cách xa tôi một chút?”
“Triển Dương có thể hôn cô vì sao tôi không thể?” Mạc Tư Tước nhíu lông mày,miệng phát ra lời nói đố kỵ khó có thể phát hiện.
“Hắn là bạn của tôi!” Ôn Hinh nhấn mạnh.
“Nếu nói như vậy,bạn bè là có thể hôn sao?” Mạc Tư Tước kỳ quái cười hai tiếng, Ôn Hinh cảm thấy cả người sợ hãi, dưới màn đêm, người đàn ông có cặp mắt như bảo thạch phát ra ánh sáng tà mị.
“Mạc Tư Tước, đừng đùa…” Ôn Hinh trừng mắt không hề nhìn hắn, “Anh có nhiều tình nhân như vậy, trò chơi của anh tôi chơi không nổi!”
Ôn Hinh đẩy ra hắn đi về phía trước,lúc này đây Mạc Tư Tước không đuổi theo cô.
“Nếu như anh đối với Doãn Vân Tuyên không phải là nghiêm túc,thì không nên trêu chọc cô ấy…” Ôn Hinh không biết vì sao còn muốn thay cô gái kia nói chuyện,cô không thích thậm chí là rất chán ghét Doãn Vân Tuyên,nhưng cô cho tới bây giờ không không hi vọng cô ta trải qua những ngày tháng không tốt đó!
Có thể là cô quá hâm mộ Doãn Vân Tuyên nhưng lại chưa từng có đố kị với cô ta!
“Chỉ cần cô ta họ Doãn… Nhất định trốn không thoát!” Mạc Tư Tước nhìn cô rời khỏi cúi đầu nói lẩm bẩm.
Ôn Hinh đi vào trường học, liền nhìn thấy trong tối có một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng đó, mơ hồ truyền đến tiếng khóc đứt quãng,mượn ánh đèn mờ ảo cô nhận ra cô gái kia là Trần Tư Dao nhưng cô tại sao khóc thương tâm như vậy?
Mấy ngày sau, Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên cả hai đều xuất hiện trong rất nhiều trường hợp, phòng ăn,quán bowling,tiệc từ thiện, thậm chí là hai đại tập đoàn, mà tình nhân cũ của hoàng thái tử cũng không có ai nhắc tới.
Lúc này Ôn Hinh mới biết rõ một vấn đề, Mạc Tư Tước đã bỏ Trần Tư Dao!
“Ôn Hinh! Ôn Hinh!” Bị ông chủ gọi vào Ôn Hinh mới thu lại mạch suy nghĩ của mình ngẩng đầu lên.
“Hôm nay tài xế giao hàng xin phép nghỉ , có một vị khách đặt làm bánh sinh nhật,tôi muốn cô đưa đến đó…” Bởi vì Ôn Hinh vẫn là thực tập sinh,cho nên công việc không có ai làm chỉ có thể phái cô đi làm.
“Cẩn thận một chút a, không được làm bánh kem làm hư…” Ông chủ cẩn thận dặn dò từng li từng tí, Ôn Hinh đã mang theo một cái hộp được gói tinh xảo, cầm tời giấy ghi địa chỉ cho cô, “Em Biết mà!”
Ra cửa đón xe, Ôn Hinh cẩn thận đem hộp bánh nỏ trên đùi, sau đó nói ra khỏi địa chỉ cần đến là ở nơi hơi xa,đến đó ít nhất là hai canh giờ.
Ánh mắt Ôn Hinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, đi ngang qua giữa quảng trường ED trên màn hình lớn treo một áp-phích cực lớm,cô gái phía trên là… Giản Ny!