Chương 67: Tách bọ họ ra
Doãn Thiên Kình hôn dịu dàng như nước, hoàn toàn không giống với Mạc Tư Tước mạnh mẽ đoạt lấy. Ôn Hinh khi trong lòng của hắn dần dần hóa thành một làn nước, hắn một tay ôm eo của cô, một tay nâng cằm của cô, tinh tế thưởng thức,môi nhẹ nhàng ʍút̼ lấy .
Môi của cô của cô rất mềm rất ngọt,Dõan Thiên kinh dần dần cảm thấy chỉ hôn môi thôi không đủ, ngón tay dài nhỏ cũng theo cổ trượt vào trong quần áo của cô, đụng vào đôi bồng đào mềm mại, hắn chuẩn xác nắm lấy.
Ôn Hinh bị hắn hôn thở hồng hộc,lúc bàn tay của hắn đưa về giữa hai chân của cô,cô cúi đầu gọi hắn một tiếng, “Anh …”
Chỉ là một từ “Anh” này khiến choDoãn Thiên Kình có loại cảm giác không tôn trọng, trong chốc lát, hắn tỉnh táo lại, tượng giống như điện giật cấp tốc rút tay về, sau đó sửa lại quần áo của cô, trán hắn áp lên trán cô lẩm bẩm, “Xin lỗi Hinh Nhi,anh không nhịn được!”
Ôn Hinh nghe ra giọng nói của hắn chán nản và thương tiếc, nhẹ nhàng lắc đầu,cô không phải muốn cự tuyệt hắn…
“Hinh nhi,đợi đến ngày đính hôn em hãy trở thành người phụ nữ của anh!” Doãn Thiên Kình vuốt ve gương mặt cô, cũng không có nhận được sữ đồng ý của cô . Cô là người mà hắn muốn nắm tay cùng nhau đi suốt cuộc đời, tánh mạng của hắn cũng chỉ muốn giao cho cô!
Ôn Hinh buông thỏng ánh mắt, gò mà nổi lên hai vết đỏ ửng không bình thường,anh ấy rõ ràng biết cô đã không sạch sẽ nhưng anh ấy vẫn muốn ở cùng cô…
Ôn Hinh xuống xe, Doãn Thiên Kình cũng không quên đưa thuốc mà Mạc Tư Tước đưa cho cô,anh ấy nói một tuần sau đính hôn.
Mạc Tư Tước nói một tuần về sau đón cô!
“Tại sao còn chưa ngủ?” Lúc Doãn Chính Hào trở về phòng thì nhìn thấy Ôn Tố Tâm quần áo chỉnh tề ngồi ở trên sô pha như là cố ý chờ hắn.
Kết hôn năm năm, giữa bọn họ có nhiều thời gian tôn trọng lẫn nhau, hình thức sống chung như vậy làm cho Ôn Tố Tâm cảm thấy giữa bọn họ càng ngày càng không giống như là một đôi vợ chồng .
Thế nhưng,bà chỉ sợ là mình là một thể xác thay thế,bà muốn chiếm vị trí Doãn phu nhân đây là đều bà luôn dự đoán được .
“Hinh nhi vàThiên Kình không thể đính hôn!” Ôn Tố Tâm đứng dậy thấy ông đang cởi âu phục, sau đó giúp ông cởi caravat ra, Doãn Chính Hào nắm tay bà cứng đờ, sau đó đẩy bà ra đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
“Dù cho chúng ta đều phản đối, chuyện Thiên Kình muốn làm, con nó vẫn là sẽ làm!” Doãn Chính Hào khó xử nhíu mày, Ôn Tố Tâm đã thoải mái đến phía sau hắn, hai cái tay linh hoạt giúp hắn xoa bóp trên vai.
Doãn Thiên Kình là con của Doãn Chính Hào, dù bên trái hay bên phải đều khó quyết định.Khi hình chụp bị tung ra hắn cũng đứng về phía Ôn Hinh nhắc nhở con.
Cô bé kia, hắn mỗi lần thấy cô đều có cảm giác kỳ lạ.
Điểm này, Ôn Tố Tâm cũng thầm đoán được…
“Chính Hào,em có thể xin anh một việc không?” Ôn Tố Tâm xoa bờ vai của hắn, lực đạo vừa đủ để thư giãn , Doãn Chính Hào đột nhiên ngăn lại động tác của bà, vỗ lên mu bàn tay bà ý bảo bà tiếp tục.
“Anh cho Hinh nhi xuất ngoại đi…” Ôn Tố Tâm cũng dừng lại động tác, sau đó đi tới trước mặt hắn nói, “Thiên Kình không phải vẫn muốn đưa Vân Tuyên xuất ngoại du học sao? Anh đã luyến tiếc Vân Tuyên vậy thì đưa Hinh nhi đi có được hay không?”
Doãn Chính Hào không ngờ tới Ôn Tố Tâm sẽ có đề nghị như vậy, bởi vì bảo bối Vân Tuyên là do Thiên Huệ dùng tính mạng lưu lại, vì thế hắn phá lệ quý trọng con gái của mình, thương yêu cô, Ôn Tố Tâm gả tới đây lúc cũng là lúc có ý đưa Vân Tuyên ra nước ngoài, chỉ là Doãn Thiên Kình có ý định đưa cô đi Vienna đào tạo chuyên sâu, bọn họ cũng không có đồng ý.
Trong nháy mắt, Doãn Chính Hào hiểu dụng ý của bà ”Em muốn tách hai người đó ra?”