Chương 2: Tân hôn
Thành phố A vào mùa hè, mặt trời dường như muốn phát ra cái nóng dữ dội khắp người, nóng đến khủng khiếp, mọi người sợ nóng đã sớm chống lên một chiếc dù để che nắng, hoặc là trực tiếp núp ở trong nhà không muốn ra cửa.
Giáo đường thành phố A là giáo đường đẹp hoàn mỹ nhất, xung quanh giáo đường của thành phố là một loại cỏ hiếm gặp, cỏ màu xanh biếc như ngọc, còn có một chút hoa nở rộ đem trang trí giáo đường thánh thiện càng thêm mỹ lệ.
Lúc này trong giáo đường đang tiến hành một lễ cưới làm chấn động giới thương mại, lễ kết hôn của thiên kim tiểu thư Đồng gia và con trai thứ hai của Lục gia, mọi người giống như không cảm giác được khí trời nóng bức, tụm năm tụm ba tập hợp cùng một chỗ cười nói vui vẻ.
Cùng với cửa chính giáo đường đang mở ra là hành khúc hôn lễ bỗng nhiên vang lên trong thánh đường trang trọng nghiêm túc, Đồng Lôi khoác khuỷu tay của cha mình đi trên thảm đỏ thật dài, đây chính là vận mạng của cô phải gánh vác, số phận của cả tập đoàn Đồng thị.
Ở đầu kia thảm đỏ, một bóng dáng cao lớn mặc lễ phục màu đen đưa lưng về phía cô, đó là người sẽ đồng hành suốt đời với cô sao? Kết hôn vốn phải là chuyện vui mừng hạnh phúc nhưng mà cô lại không có vừa lòng đẹp ý.
Hôn lễ tiến hành như thường lệ, cũng không có bởi vì một ai đó mà dừng lại, mọi người đều đang cảm thán bọn họ là xứng đôi biết bao, nhưng mà cô lại như người mất hồn, ngay cả khi cha xứ tuyên bố cũng không có nghe được, mãi cho đến khi có ai đó nhắc nhở ở bên tai cô.
Dạ!
Đồng Lôi ngẩng đầu ngượng ngùng, lơ đãng chạm vào một đôi mắt thâm thúy, nơi đó không hề có vui vẻ mà chỉ có sự chán ghét cùng thống hận.
Cha xứ có chút lúng túng nhìn đôi nam nữ trước mặt, ông chưa từng thấy cặp vợ chồng nào kỳ quái như thế này, vào thời điểm quan trọng như vậy mà cô dâu lại có thể mất hồn, nhưng chuyện này một chút cũng không liên quan đến công việc của ông, ông không sợ người khác làm phiền tuyên bố lần nữa.
"Tiểu thư Đồng Lôi, cô có nguyện ý gả cho ngài Lục Tử Hiên và sống chung với anh ta? Cho dù đó là sức khỏe hoặc bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, cô đều nguyện ý để yêu anh ấy, bảo vệ anh ấy, chăm sóc anh ấy không?"
"Tôi ——"
Đồng Lôi bỗng nhiên dừng lại, cặp mắt quét một vòng quanh chỗ ngồi cha mẹ họ hàng, vẻ mặt bọn họ khẩn thiết dường như sợ rằng cô đột nhiên đổi ý, cô nhàn nhạt mở miệng:
"Tôi. . . Nguyện ý."
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của cô, trong lòng Lục Tử Hiên tràn đầy chán ghét, người phụ nữ ghê tởm, đừng có ở đây giả bộ *liệt nữ ngây thơ nữa, mục đích của cô không phải là đã đạt được rồi sao?
*Liệt nữ: chỉ người con gái thà ch.ết để bảo vệ trinh tiết.
Đêm hôm khuya khoắt, trong biệt thự của Lục Tử Hiên.
Đồng Lôi có chút bất an ngồi ở trên giường lớn mềm mại, cô cũng không biết mình là đi tới nơi này như thế nào, áo cô dâu trắng như tuyết cũng bởi vì cô khẩn trương mà bị nắm thành nếp nhăn.
Không biết là bởi vì khẩn trương hay là nhiệt độ máy điều hoà không khí quá thấp, ở mùa hè nóng bức mà cô lại cảm giác được có chút lạnh, cô đứng dậy tìm điều khiển để điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh tăng lên một chút.
Đột nhiên một hồi ồn ào ở ngoài cửa cắt ngang động tác của cô, đặt cái điều khiển xuống,cô bước thong thả đi tới cửa, đang lưỡng lự xem có nên giúp anh ta mở cửa hay không thì cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đá văng ra.
"A ——"
Cánh cửa chợt bị mở ra, Đồng Lôi không tránh kịp nên bị cửa gỗ cứng rắn này hung hăng đập vào trên sống mũi, đau đớn làm nước mắt cô chảy ròng.
Lục Tử Hiên vừa tiến vào cửa, thì thấy người phị nữ đó ngồi ở góc tường, không chút xót thương nào mà dùng chân đá đá.
"Đừng có giả bộ ch.ết"
Nói xong lảo đảo lắc lư bước đi, có thể là bởi vì đã uống quá nhiều, bước đi có phần bất ổn, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, may mà phản ứng Đồng Lôi nhanh chóng kịp thời đỡ lấy anh.
"Cẩn thận một chút."
"Cút đi."
Đột nhiên người đàn ông quát lớn một tiếng, hung hăng hất cánh tay Đồng Lôi đỡ anh ra ngoài, đụng vào ở trên cái tủ, phát ra tiếng vang cực lớn.
Đồng Lôi thở dài đứng dậy, người này uống say sao nóng nảy như vậy, lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói khẽ:
"Không cần phải nóng nảy như vậy, anh say rồi, tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi."
Lục Tử Hiên ngẩn ra, mình đối xử với cô ta như thế mà cô ta còn đối tốt với mình như vậy? Bỗng nhiên khóe miệng của Lục Tử Hiên gợi lên một nụ cười tà ác, đúng rồi, sao mình lại có thể quên mất, người phụ nữ này không phải là vì tiền của tập đoàn Lục thị mới đến đây sao? Đương nhiên phải đối với mình khá hơn một chút, như vậy mới có thể có được nhiều hơn chứ? Chỉ có điều nếu cô đã không thể chờ đợi mà đưa tới cửa như vậy, anh thế nào lại không thu đạo lý.
Thấy nụ cười của anh, Đồng Lôi có cảm giác chẳng lành, còn không có kịp phản ứng thì người đã bị anh ôm lấy, sãi bước đi tới giường lớn trong phòng, hung hăng đem cô ném lên giường, cơ thể cường tráng lập tức ép xuống.
"Này, anh muốn làm gì?"
Hai tay Đồng Lôi ngăn lồng ngực của anh lại, có chút hoảng hốt lo sợ giãy dụa.
"Hỏi tôi muốn làm gì sao? Đây không phải là điều cô muốn sao? Nếu cô đã nghĩ như vậy, tôi đây sẽ thành toàn cho cô."
Vừa nói vừa hung ác gặm cắn ở trên môi của cô, cô buộc lòng phải liều mình giãy dụa.
"Không muốn, không cần, anh buông tôi ra."
Hai tay cô ra sức nện đánh bờ vai của anh, gương mặt cũng bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ ửng.
Cảm giác được cô kháng cự, Lục Tử Hiên bắt được cánh tay đang liên tục đánh mình không ngừng của cô, một tay ấn giữ, một tay dùng sức, trong nháy mắt chiếc áo cưới trắng như tuyết bị anh xé bỏ, bộ ngực tròn trịa tuyệt vời cảu người phụ nữ ngay lập tức dựng đứng cao vút, giống như là nhận được lời mời gọi, người đàn ông hung hăng ngậm ở trên nụ hồng đẹp đẽ trước ngực cô.
Cùng với đau đớn trước ngực, chẳng biết sức mạnh từ nơi nào tới, một cái tay của cô thoát khỏi trói buộc của anh, mạnh mẽ tát vào trên mặt của anh.
Cho dù là hứng thú hơn nữa cũng bị một tát này đánh cho bay mất, lửa dục trong mắt Lục Tử Hiên ngay lập tức trở thành cơn thịnh nộ, cảm giác say cũng dường như biến mất rất nhiều, anh nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh vào phòng tắm.
Đồng Lôi sững sờ nằm ở trên giường, cô mới vừa làm cái gì, cô mới vừa đánh người đàn ông kia, tại sao lại có thể như vậy? Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết, chồng của cô vừa mới thiếu chút nữa cưỡng bức cô.
Lúc Lục Tử Hiên ra khỏi phòng tắm, cô vẫn còn giữ nguyên động tác vừa rồi, cho đến khi nghe thấy âm thanh mới chậm rãi ngẩng đầu, lúc này, người đàn ông vừa mới tắm xong, giữa hông chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người hoàn hảo lập tức hiện ra ở trước mặt người phụ nữ, các cơ bắp trên người vừa vặn phân chia, nhìn anh thế này người phụ nữ quá mức ngượng ngùng....
Cô đang suy nghĩ gì thế này? Nhất định là cô điên rồi, lại có thể ở đây đánh giá vóc người của anh.
Người đàn ông dường như đã quên đi chuyện không vui vừa rồi, đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng biến mất của anh, Đồng Lôi âm thầm thở dài, sau đó đi vào phòng tắm.
Thật thoải mái vẩy nước ấm lên người, mặc dù ngày hôm nay cô không phải làm cái gì, nhưng mà cô vẫn cảm thấy quá mệt mỏi, hơn nữa sau chuyện vừa rồi toàn thân lại càng có vẻ hết sức yếu mềm. Thật là muốn ngủ, cô cứ thế ngủ thiếp đi cho đến khi có trong phòng vang lên tiếng dội lại cô mới phản ứng được.
Khoác thêm áo choàng tắm, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa phòng tắm ra, nhưng đây là cái tình huống gì?
Trên giường cưới, hai thân thể đang quấn quýt chặt chẽ, người đàn ông giống như là đang phát tiết, mãnh liệt ra vào ở trên cơ thể của người phụ nữ, người phụ nữ đang hết sức hưởng thụ phát ra tiếng rên thật lớn.
Khi hai người đồng thời lên đến cao trào, lúc này mới phát hiện bóng dáng ở cửa phòng tắm kia đã sớm đã không thấy tăm hơi. Chỉ có chiếc áo cưới trắng như tuyết lẳng lặng nằm trên mặt đất giống như đang cười nhạo tất cả những điều này.