Chương 9: Anh ấy là anh trai
Vừa tới cửa
"Xuống xe." Giọng nói lạnh lẽo khắc sâu vào trái tim Đồng Lôi đau nhói.
Ngoan ngoãn từ trên xe bước xuống, xe thể thao gào thét lướt qua bên mình, chỉ có khí ở đuôi xe quanh quẩn ở bốn phía.
Trang nhã, là cảm giác đầu tiên của Đồng Lôi về biệt thự của Lục gia, cô nghĩ người có thể tạo nên căn nhà này, nhất định không phải là một bình thường, nếu như có cơ hội cũng muốn quen biết một chút.
"Cô rất thích toà nhà này sao?" Một âm thanh dịu dàng vang lên từ phía sau, Đồng Lôi sững sờ, xoay người, ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc đang mỉm đứng ở sau lưng.
Mắt đẹp trợn to không thể tưởng tượng nổi nhìn người đang đi tới, cô biết người kia sao? Nhất định là ảo giác, Đồng Lôi dùng sức dụi dụi mắt, bóng dáng đó rõ ràng nói cho cô biết, đây là sự thực: "Giám đốc Lục, thật sự là anh...tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Cần thời gian lâu như vậy để xác nhận sao?" Đôi tay Lục Minh Hạo cắm trong túi quần, một thân trang phục thoải mái, nổi bật lên dáng người cực kỳ tuấn mỹ của anh, Đồng Lôi hơi hoảng hốt.
Thật ra thì anh nên sớm nghĩ đến, người Tử Hiên cưới chính là cô, qua hình ảnh trên báo chí, hôm nay đưa cô về nhà, hơn nữa cô bây giờ đang xuất hiện ở nơi này, tất cả đều chứng minh sự thật này.
"Tôi còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác? Trong lúc nhất thời không dám xác nhận." Xấu hổ cười cười, không dám nhìn anh, không ngờ anh dường như đã sớm đoán được, không hề nói gì, chỉ ngồi xuống trên ghế đá bên cạnh, nhìn cô không được tự nhiên đứng tại chỗ, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Trong sân nhất thời yên lặng chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu, để đánh vỡ phần nào lúng túng, Lục Minh Hạo liếc nhìn chân của cô, mới mở miệng: "Làm sao cô còn dám mang giày cao gót?"
"Cái gì?" Vấn đề đột ngột khiến Đồng Lôi nhất thời chưa kịp phản ứng, theo ánh mắt của anh mới phát hiện thì ra anh đang nói vết thương trên chân của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, lắp bắp mở miệng: "Không có cách nào khác, cũng không thể không mang giày tới đây."
"Nói như vậy, cô mới vừa nói trong điện thoại, đã xoa thuốc, cũng là nói dối sao?" Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, không nói rõ ràng được, Đồng Lôi đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình rất nhanh, gương mặt cũng khẽ nóng lên.
Vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, tuy nói cô đã kết hôn rồi, nhưng dù sao vẫn còn là một cô bé, đời này chưa từng tiếp xúc với phái nam, trừ cha mình, chính là người kia, vậy thì phản ứng như vậy cũng bình thường!
Đứng lên, không nói một câu, chỉ kéo cô, đi về phía trước.
"Anh đưa tôi đi đâu?" Đồng Lôi sợ hãi mở to mắt, cảnh giác nhìn chung quanh, hiện tại cô hối hận tại sao lại chạy loạn khắp nơi, thật mong có người có thể cứu cô.
Người nọ cũng không để ý tới cô, còn một mực kéo cô đi tới.
"Tôi cho anh biết, nơi này có người, nếu anh không buông tay, tôi liền kêu lớn." Đồng Lôi tốt bụng nhắc nhở anh, nơi này cũng không phải là ngoại ô hoang dã, nếu cô hô to, anh nhất định sẽ bị bắt.
Lục Minh Hạo khẽ than thở, cô gái này thật đúng là thú vị, không kiên nhẫn xoay người, kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Đồng Lôi đã bị anh cõng trên lưng, lo lắng giãy giụa, quyền cước đấm đá gì đều đem ra hết, nhưng hình như một chút hiệu quả cũng không có.
"Anh mau thả tôi xuống, lần này anh nhất định sẽ ch.ết!" Trong mắt Đồng Lôi kích động chứa đầy nước mắt, bởi vì cô nhìn thấy, hai người làm, đang đi về phía bọn họ.
Nhưng ngay sau đó, cô liền hóa đá.
"Thiếu gia!" Hai người kia căn bản không có ý dừng lại, chỉ là lên tiếng chào hỏi.
Cảm thấy cô đột nhiên an tĩnh, Lục Minh Hạo nhếch miệng lên cười một cái, sải bước đi về căn nhà.
Cho đến khi phía dưới mềm nhũn, Đồng Lôi mới phản ứng được, cảnh giác quan sát bốn phía, ghế salon màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, tủ quần áo màu trắng, khắp nơi đều là màu trắng, thân thể rụt lại, đôi tay ôm chặt y phục trên người, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tóm lại anh là ai?" Cô không có nghe lầm, hai người vừa rồi gọi anh là "Thiếu gia"
Lục Minh Hạo cười cười, nhìn mình giống một Sắc Lang* sao? Cúi người về phía trước, lại gần nhìn cô, đôi môi mỏng khạc ra mấy chữ: "Cô cảm thấy tôi là ai?"
*sắc lang: kẻ háo sắc
Vừa nghe anh nói như vậy, Đồng Lôi mới nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một lần, cảm giác có chút quen thuộc, làm thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào: "Rất quen, nhưng đã gặp qua ở nơi nào? A. . . . . ." Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, trong đầu như một dây cung đứt, lắp ba lắp bắp chỉ vào anh: "Anh. . . . . .Anh."
"Xem cô như vậy, có phải nhớ tới cái gì không?" Lục Minh Hạo nhìn cô tính toán cười, xem ra Tử Hiên đã nhặt được bảo bối.
Lúc này Đồng Lôi đã sớm quên mất phong cách tiểu thư khuê cát không còn một mống, cũng quên chân của cô bây giờ đang bị thương, từ trên giường nhảy lên, mới vừa dẫm lên sàn nhà liền lảo đảo ngã xuống.
"Cô bé, cô không biết chân của mình bị thương sao?" Trên mặt tức giận, tay nhanh chóng đỡ cô lên, tránh cho cô ngã lên sàn nhà.
Lúc này Đồng Lôi nào có ý định nghe anh càu nhàu, cặp mắt vẫn không quên nhìn quanh trên người của anh, trong miệng lầm bầm: "Trừ ánh mắt cùng gương mặt ra, những cái khác đều giống nhau? Lúc cô gặp anh, sao lại không phát hiện, trừ cặp mắt cùng vẻ ngoài kia, đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, không phải anh ta và Lục Tử Hiên là cùng một khuôn đúc ra sao?
Lục Minh Hạo cười một tiếng dịu dàng, "Tôi là anh trai của nó, duyên phận thật đúng là một thứ rất kỳ diệu, không ngờ chúng ta sẽ là đồng nghiệp." Nói xong liền nắm mắt cá chân của cô lên: "Nhìn xem, đã sưng vù lên rồi!" Lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, Đồng Lôi bấc giác rụt chân lại, thân mật cùng người đàn ông xa lạ, làm gương mặt cô nóng lên.
Lướt qua cô, trong hộp cấp cứu ở đầu giường, lấy thuốc ra, tỉ mỉ thoa lên trên chân cô, Đồng Lôi hoảng hốt một lúc, thì ra cảm giác được người khác yêu thương lại tốt như vậy, đáng tiếc người kia sẽ không như vậy.
Lục Minh Hạo khẽ ngước mắt, anh nhìn thấy trong mắt cô tối tăm, bất đắc dĩ thở dài, một cô bé tốt như vậy, làm cho người khác đau lòng, Tử Hiên cũng thiệt là.
"Tốt lắm, về nhà nhớ phải thoa thuốc." Thu hồi ánh mắt, thở phào nhẹ nhõm, buông chân của cô xuống, lấy chai rượu xoa bóp đặt trong ngực của cô rồi xoay người đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của anh Đồng Lôi khẽ than thở, cầm lấy giày muốn mang vào.
"Chẳng lẽ cô muốn vết thương ở chân càng thêm nghiêm trọng sao?" Bóng dáng mới vừa đi ra, lại xuất hiện lần nữa trong phòng, tiêu sái ném cho cô một đôi giày thể thao." Cô mang đôi này trước, sau này trả lại cho tôi sau."
"À!" Cầm giày, đột nhiên cô nhìn anh cảm động đến rơi nước mắt, hiện tại ngược lại cô cảm thấy hoài nghi anh và người kia có phải là anh em hay không.