Chương 45: Cùng anh đi làm
Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, người trên giường kêu một tiếng hơi thấp, lật người, tiếp tục thở to ngủ, dù sao cũng không cần đi làm, không ngủ thì làm gì.
"Lôi Lôi, rời giường thôi." Lục Tử Hiên đẩy phía sau lưng của cô một cái.
Đồng Lôi khẽ nói một tiếng, mơ mơ màng màng mở miệng: "Đừng quấy rầy em ngủ."
"Còn ngủ nữa sao, ngủ tiếp thì sẽ thành heo đấy, mau dậy còn làm điểm tâm nữa." Nói xong câu đó, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Ngày đó nói chuyện điện thoại xong, Lục Tử Hiên trở lại liền nhìn chằm chằm Đồng Lôi một cách mãnh liệt, nhìn đến trái tim của cô nhảy bang bang, cho là anh vì mình cúp điện thoại của anh nên tức giận? Nhưng nhìn nửa ngày cuối cùng chỉ là thở to ngủ, cũng không có chuyện gì, ngày thứ hai dậy vẫn như thường, Đồng Lôi cũng hoài nghi mình tối hôm trước có sai hay không nữa.
Lục Tử Hiên rửa mặt xong thấy cô vẫn chưa có ý định rời giường, khóe miệng chợt nhếch lên, cười xấu xa.
"Nhanh lên một chút, còn không mau, không đứng dậy, anh liền phạt em." Buồn cười hôn cái trán của cô một cái, nhìn cô không có phản ứng, môi mỏng dịu dàng dứt khoát hôn lên môi của cô, vốn chỉ là đụng vào nhẹ nhàng, nhưng không ngờ cô lại ngọt ngào như vậy, hơn nữa bây giờ cô không có sức chống cự, liền hôn sâu hơn, tham lam thưởng thức quyền lợi thuộc về mình, cho đến khi Đồng Lôi không cách nào hô hấp, mông lung mở hai mắt ra.
Hai gò má đỏ lên: "Tử Hiên. . . . . ."
"Tỉnh rồi!" Lục Tử Hiên buông cô ra, âm thanh khàn khàn, thở hổn hển, thật may là cô tỉnh, nếu không còn hôn như vậy thì anh cũng không dám bảo đảm có ăn cô luôn hay không?: "Nhanh đi rửa mặt, anh chờ em dưới lầu."
Đồng Lôi ngượng ngùng gật đầu một cái, cho đến khi cửa phòng đóng lại, mới đứng dậy chạy đến phòng tắm.
"Đồng Lôi suy nghĩ lung tung, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao!" Vừa đánh răng vừa nhìn gương an ủi, dùng nước lạnh vỗ vỗ gò má của mình, nhất thời cảm thấy gương mặt nóng bỏng giảm nhiệt không ít.
Tóc buộc đuôi ngựa, mặc quần dài đến gối, cả người tinh thần rất tốt.
Khi cô mặc xong xuống lầu, Lục Tử Hiên đã ngồi ở trước bàn ăn.
"Lôi Lôi, sao dậy sớm như vậy, mau tới ăn điểm tâm." Lý Cẩm vừa nhìn thấy Đồng Lôi đứng ở cửa cầu thang, lập tức vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, nhiệt tình kêu.
"Dạ!" Đáp lời, mẹ Ngô liền bưng bữa ăn sáng lên cho cô.
Lục Tử Hiên nhíu nhíu mày: "Nếu anh không gọi em, không biết tới khi nào mới rời giường đây?"
"Ha ha!" Đồng Lôi cười cười xấu hổ, ở dưới bàn đá chân của anh, cắn cắn môi nhìn anh, ý bảo anh không nên nói lung tung.
Lục Tử Hiên ưu nhã lau miệng, sau đó chậm rãi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ách?" Đồng Lôi cười khổ, nhìn dáng vẻ hả hê của anh, rõ ràng nhất định không bỏ qua cho mình sao?
Ở giữa nhìn con trai và con dâu đối đáp lẫn nhau, Lý Cẩm không khỏi cười một tiếng, thân mật lôi kéo tay Đồng Lôi, trợn mắt nhìn Lục Tử Hiên một cái: "Không cho phép bắt nặt Lôi Lôi." Bọn họ hòa thuận, có lẽ không lâu mình sẽ có cháu bồng rồi.
"Mẹ, con mới là con trai của mẹ mà, sao mẹ giúp cô ấy không giúp con?" Lục Tử Hiên vừa nghe liền không thuận theo rồi, tính trẻ con làm nũng, còn Đồng Lôi thì ở một bên cười khúc khích.
"Được rồi, con cũng không phải là đứa bé, còn nhõng nhẻo, phải đi làm rồi." Lý Cẩm vừa nói vừa ý bảo mẹ Ngô đưa áo khoác cho Lục Tử Hiên.
Đột nhiên, Lục Tử Hiên dịu dàng nói với Đồng Lôi vẫn còn đang dùng cơm: "Hôm nay em theo anh đi làm chứ?"
"Cái gì?" Đồng Lôi nhất thời không kịp phản ứng, mới vừa uống sữa tươi vào thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Có gì kỳ lạ sao, anh chỉ muốn thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy em." Ánh mắt chân thành của Lục Tử Hiên làm cho cô đắm chìm từng chút một, đột nhiên trầm tĩnh ngay cả chính anh cũng sợ hết hồn.
Đồng Lôi không biết mình sao lại đồng ý với anh, chỉ cảm thấy khi cô ngồi lên xe của anh thì tim vẫn còn đập loạn không thôi.
Thời thời khắc khắc!
Mặc dù bọn họ đã đón nhận lẫn nhau, nhưng giữa bọn họ cũng chỉ là hợp nhau nên chỉ dừng lại ở để ý, Đồng Lôi cảm giác trong lòng của anh còn có một bí mật không cách nào chạm đến, cho nên mới cảm thấy hôm nay tất cả tới quá đột ngột.