Chương 75
Khi bác sĩ xác định đã có thể xuất viện, Đồng Lôi vẫn phải ở lại bệnh viện hai ngày, An An mới cho phép cô xuất viện.
Nói cái gì là vì suy nghĩ cho đứa bé ở trong bụng của cô, lúc ấy khi cô ấy nói câu này, Đồng Lôi ở một bên liền trợn mắt, tại sao cô ấy còn khẩn trương hơn so với mình.
Thấy cô ấy quan tâm mình nhiều như vậy thì ở thêm mấy ngày nữa cũng được, cho đến khi cô ấy hài lòng.
"Lôi Lôi, cậu đang nghĩ cái gì?" An An vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt mình là một khuôn mặt đang cười chúm chím, lấy cái tay vỗ nhẹ cô, muốn gọi suy nghĩ của cô về.
Lắc đầu một cái, chỉ cười không nói.
"Thật sự không sao?" Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy làm đầu của cô ấy cũng căng lên, bây giờ đã trông gà hoá cuốc rồi.
"Uh!" gật đầu một cái, cầm quần áo nhét vào trong túi xách, chợt nghĩ tới điều gì: "An An, tớ nằm viện lâu như vậy, sẽ không có ai biết chứ?"
Dù sao Lục gia cũng không phải gia đình bình thường, hơn nữa bệnh viện này cũng là của Lục gia, mình ở đây lâu như vậy, sao người của Lục gia có thể không biết?
"Đại tiểu thư của tôi, cậu cứ thoải mái đi, bên bệnh viện Lục Minh Hạo đã sớm sắp xếp xong, nếu thật sự có người biết, đoán chừng trong phòng này đã sớm đầy ắp người rồi." Cầm giỏ xách đã sắp xếp xong lên, thấy cô vẫn còn lo lắng, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Tớ làm việc mà cậu vẫn chưa yên tâm sao, đi thôi!"
Nhìn bóng lưng An An, đột nhiên cảm thấy cô ấy rất phiền toái, cúi đầu, sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng như cũ, con à, con thật hạnh phúc.
"Sao vậy?" Vừa thấy họ ra ngoài, Lục Minh Hạo lập tức tới đón, muốn cầm túi xách trong tay An An, đáng tiếc người khác căn bản không để ý đến anh, vòng qua anh rời đi.
Tay Lục Minh Hạo vẫn còn lúng túng giơ lên giữa không trung, thả cũng không được giơ cũng không xong, rất xấu hổ, nha đầu này vẫn còn đang tức giận, tính khí thật đúng là rất bướng bỉnh, cũng đã lâu như vậy, khi gặp anh vẫn là khuôn mặt nghiêm túc.
Đồng Lôi không biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi cô nằm viện mấy ngày nay, bọn họ rất ít khi xuất hiện cùng lúc trước mặt của mình, nếu như có xuất hiện cũng nồng nặc mùi thuốc súng.
"Anh hai, An An không phải cố ý." Thấy tình hình như vậy, Đồng Lôi cũng hết sức áy náy, dù sao anh cũng có lòng đến đón mình .
Lúng túng thu tay lại, Lục Minh Hạo mới xoay đầu lại, nhìn cô, vuốt đôi tay, một bộ dạng buông lỏng: "Không có việc gì, anh đã quen rồi!"
An An cất xong đồ, lại thấy Đồng Lôi không đi theo, mà đang trò chuyện cùng cái người đàn ông đáng ghét đó: "Người đàn ông đáng ch.ết này!" Lục gia bọn họ không có một người nào tốt.
Gọi to về phía cô một tiếng: "Lôi Lôi, đi thôi!", cũng không quản người ta đã nói chuyện xong chưa, kéo Đồng Lôi lại, bước về phía xe của mình.
"An An. . . . . ." Vội vàng gọi người phía trước một tiếng, Đồng Lôi áy náy xoay người lại, sau đó nói xin lỗi với Lục Minh Hạo: "Anh hai, cám ơn anh, em đi trước. . . . . ." Âm thanh biến mất sau làn khói xe.
Bên trong xe, hai người đang ngồi yên lặng.
"An An, anh hai. . . . . ." Cãi nhau với anh ấy.
Lời của cô còn chưa nói hết, liền bị An An cắt đứt, hiện tại cô hết sức tức giận, quát khẽ: "Đồng Lôi, có phải cậu bị ngu ngốc hay không..., dù sao đi nữa anh ta cũng là người của Lục gia, đừng tưởng rằng anh ta giúp cậu che giấu chuyện nằm viện, liền cho rằng anh ta là người tốt." Anh em bọn họ đều cùng một dạng.
Cổ họng Đồng Lôi căng thẳng, tròng mắt rũ xuống, suy nghĩ làm thế nào để giải thích?
"Cậu không cần cố gắng giải thích, bởi vì tớ căn bản không muốn nghe." Một câu nói, liền bóp ch.ết ý tưởng của Đồng Lôi từ trong trứng nước, An An lườm cô một cái, rồi sau đó vẫn giữ yên lặng.
Dù sao đi nữa anh ta cũng là người của Lục gia, trong đầu Đồng Lôi vẫn nghĩ đến câu nói kia của An An, người của Lục gia, cô ấy hình như đã quên bây giờ cô cũng là người của Lục gia.
Đứng ở ngoài xe, nhìn An An không nói tiếng nào đi vào trong biệt thự, rồi sau đó không nói câu nào biến mất ở trước mắt của mình.
Xuất viện đã hơn một tháng, Đồng Lôi cảm thấy bụng có chút biến hóa rõ ràng, sờ sờ bụng, thoải mái cười, sinh mạng thật là một chuyện kỳ diệu, coi như có bị tổn thương lớn hơn nữa, cũng có thể tan thành mây khói, bây giờ cô chỉ muốn bình an sinh hạ đứa bé này.
"Đinh linh linh!" Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đồng Lôi không biết đã trễ thế này còn ai tới đây, chẳng lẽ là anh hai, mấy ngày nay, căn bản mỗi ngày anh đều tới đưa chút canh bổ.
Mở cửa, nhưng khuôn mặt trước mắt hình như vượt ra ngoài tưởng tượng của cô.
Tô Mạt thấy cô chỉ đứng im ở đó, gương mặt kinh ngạc, cũng biết cô sẽ không ngờ tới mình sẽ đến đây, khẽ mỉm cười, nhìn về phía sau cô: "Không mời tôi vào nhà ngồi một chút sao?"
"A, mời vào!" Nghiêng người né ra, để cho cô đi vào, đóng kín cửa, thuận tiện rót ly nước, sau đó ngồi xuống trước mặt cô.
"Tôi cũng không muốn vòng vo." Tô Mạt mở báo cáo xét nghiệm đặt trước mặt cô, có chút khiêu khích nói: "Tôi mang thai, đã hai tháng, đứa bé là của Tử Hiên, cho nên. . . . . ."
Hai tháng, Đồng Lôi theo bản năng sờ xuống bụng, nhớ lại một chữ chồng kia thật là buồn cười, nếu như anh thật sự nghĩ mình còn có một người vợ, tại sao lại làm lớn bụng của cô gái khác ở bên ngoài.
"Cô tới đây là muốn nói cho tôi biết điều này?" Ý của cô ta sao cô không hiểu, vừa vào cửa cô liền quan sát biệt thự, xem ra đã có ý định khi vào đây.
Không ngờ Đồng Lôi lại bình tĩnh như vậy, giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng đây không phải là những thứ cô nên để ý: "Tôi nghĩ Đồng tiểu thư là một người thông minh, nên biết phải làm sao rồi chứ, nơi này sớm muộn gì cũng là của tôi, cho nên. . . . . ."
Đồng tiểu thư? Không nghĩ tới ngay cả cách gọi cũng thay đổi, xem ra cô ta thật sự không kịp đợi, không kịp chờ muốn trở thành Lục phu nhân rồi.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không ở lỳ chỗ này không đi, chỉ là tôi muốn anh ta đồng ý sẽ không rút tiền khỏi Đồng thị." Bây giờ Đồng thị đã không thể chịu đựng được khó khăn thêm một lần nữa rồi, chỉ cần anh ta đồng ý điều kiện này thì cô cũng không còn băn khoăn nữa.
Giống như nghĩ đến cái gì, Đồng Lôi bảo Tô Mạt theo cô lên lầu.
Bên trong gian phòng.
"Đây là giấy thỏa thuận li hôn." Đồng Lôi lấy ra tờ giấy thỏa thuận li hôn, thật hay là đã chuẩn bị trước một phần, trước đó vài ngày An An lấy từ trong nhà đưa cho cô, ý tứ của An An rất rõ ràng, chỉ là Đồng thị? Nhưng trước mắt không phải có một cơ hội sao? Cô muốn Đồng thị, Tô Mạt muốn cô ly hôn, đúng theo những gì họ cần.
Chuyện này hình như quá thuận lợi, Tô Mạt có chút không phản ứng kịp, quơ quơ tờ giấy trên tay: "Đồng tiểu thư, cô chắc chắn chứ?"
Đồng Lôi bật cười, đây không phải là điều cô ta muốn sao? Mình đã cho cô ta rồi, ngược lại cô ta lại không xác định, gật đầu xác nhận một cái: "Chỉ cần Tô tiểu thư làm được điều tôi muốn, tôi sẽ lập tức ký tên ở phía trên, đúng theo nhu cầu của chúng ta."
"Cái gì đúng theo nhu cầu. . . . . ." Một tiếng rống giận từ sau cửa vang lên, ở bên trong hai người đồng thời giật mình hoảng hốt. . . . . .