Chương 59-2: Chân tướng phản bội (2)

Editor: Uyên Uyên & Thanh Trúc
Ba bà vợ liên trưởng nhìn mấy người đàn ông nhà mình một cách không phục: “Vì sao các ông được tham gia mà chúng tôi không thể, hôm nay chúng ta thi kéo co.”
Mấy vị liên trưởng trừng mắt nói: “Đây là chuyện đàn ông, phụ nữ các người về nhà nấu cơm đi.”


Tố Tố tiến lên, nhìn một lượt các chiến sĩ nói: “Không phải có một nửa chiến sĩ và một nửa phụ nữ chúng tôi sao, hôm nay ngày lễ lẽ ra chúng tôi cũng nên có một phần chứ?”


“Không phải các ông sợ thua mấy người phụ nữ chúng tôi lại mất mặt đấy chứ?” Mấy chị em sử dụng phép khích tướng đơn giản nhất để áp dụng. Tần Băng nãy giờ không lên tiếng, nhíu mày nói: “Ai nói chúng tôi sợ thua hả? Chúng tôi nhường phụ nữ năm người.”


“Vậy thi luôn đi!” Mấy chị em rối rít phụ họa, mỗi người một câu làm mấy người đàn ông choáng váng, không còn cách nào khác, đành ứng phó qua loa, Tần Băng xoay người đi đến khu thi đấu.


Mọi người xúm lại một chỗ, năm cái tên được nêu lên, Tố Tố là trọng tài, những người còn lại đứng sẵn sàng vị trí kéo dây, lấy một địch năm, không phân thắng bại.


Tần Băng mở màn,mấy chị em vào tư thế chuẩn bị, Tố Tố đưa ra khẩu lệnh chuẩn bị, bắt đầu tranh tài, Tần Băng không phải người bình thường, sức lực rất lớn, năm người phụ nữ cố gắng hết sức cũng không kéo lại được một  mình Tần Băng.


available on google playdownload on app store


Tố Tố không cho vợ Tần Băng vào trong nên chỉ có thể là cổ động viên, bởi vì có nhiệm vụ trọng yếu chỉ có vợ Tần Băng mới có thể hoàn thành. Nhìn nhóm mấy người phụ nữ khó có thể thắng, Tố Tố nóng nảy, quay sang nháy mắt với vợ Tần Băng.


Liên quan đến thành công của đội mình, vợ Tần Băng không chần chờ, lập tức che bụng, khổ sở ai ui một tiếng, người thì ngã vật xuống. Tần Băng bị vợ làm cho phân tâm, tay vừa buông lỏng thì lập tức bị mấy chị em kéo lại, thắng!


Oa, tiếng hò reo của các chị em vang lên, anh em chiến sĩ vây xem xung quanh cũng cười to. Vợ Tần Băng chột dạ nhìn chồng mình, nở nụ cười vì thực hiện được gian kế, Tần Băng lại có chút dở khóc dở cười mắng: “Phụ nữ các người lại chơi gian như vậy!/d đ. llqđ.com


“Cái này gọi là binh bất yếm trá. Ba ván thì hai ván thắng, tiếp tục!” Tố Tố hô to một tiếng sau đó thổi còi tiếp tục, tất cả cổ động viên đều hành động, còn mấy người chiến sĩ thấy vậy cũng lên trận.


Tất cả mọi người đầy đủ, Tố Tố thấy mặc dù mấy người đàn ông chưa ra hết, nhân số bên nữ nhiều hơn, nhưng trận trước năm người phụ nữ kéo một trận cũng khó khăn, bây giờ khẳng định là thất bại.
Tố Tố đảo mắt, nói thầm vào tai mấy chị em rồi mới lại tiếp tục chuẩn bị.


“Mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng, dự bị, bắt đầu!”
Ván thứ hai bắt đầu, mấy nam nhân đứng bất động, mấy chị em sửng sốt vì kéo không nhúc nhích chút nào, Tố Tố muốn muốn họ cố gắng lên, chỉ thiếu mỗi nhảy dựng lên để cổ vũ.


Lúc này Sở Lăng Xuyên trở về, thấy trận chiến này thì sửng sốt một chút rồi nở nụ cười, đến xem, lại còn cổ vũ mấy huynh đệ của mình, không có chút quan tâm đến các chị em đang khổ sở kéo.


Đội viên nhìn doanh trưởng cũng đến xem nên muốn đánh nhanh thắng nhanh, tất cả dùng sức. Tố Tố  thấy bên chị em sắp thua, cô phất ngọn cờ nhỏ màu đỏ, mấy chị em biết trận này mình thua nên đồng loạt buông tay. Tất cả đàn ông đang dùng lực kéo, chợt bị thả dây bất ngờ nên đồng loạt ngã xuống. Tuy ván này bên nữ thua nhưng cười đến mức không đứng thẳng lên được, nhìn lại mấy người đàn ông vô cùng nhếch nhác, nói thẳng những nữ nhân này vô lại, chiêu gì cũng làm, thật khó lòng phòng bị.


Mọi người nhanh chóng đứng dậy, ván thứ ba chưa tính, cho nên bây giờ hai bên hòa, trong lòng các chị em vui như nở hoa.


Tố Tố cũng không ngoại lệ, cô cười vui vẻ, nhưng Sở Lăng Xuyên sờ gáy, đi lên lầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Tố Tố: “Lại mưu ma chước quỷ, hả?” Mưu ma chước quỷ gì chứ, cô thông minh mà.


“Anh thấy là em đang bao biện thì có.” Sở Lăng Xuyên không chút khách khí nói, Tố Tố quay lại lườm anh.


Không khí ngày lễ náo nhiệt, khẩn trương qua đi. Nháy mắt bảo bảo trong bụng Tố Tố đã được 3 tháng. Ngày thứ bảy Sở Lăng Xuyên được nghỉ, anh dẫn Tố Tố đi bệnh viện khám thai, sau đó đưa cô về nhà ba mẹ mình, có lẽ cô cũng nhớ ba mẹ mình rồi.


Sáng sớm hai người đã thu dọn đồ đạc xong, tạm biệt mọi người, Tố Tố lại một lần nữa rời nơi nơi. Xe việt dã đi được nửa chặng đường thì điện thoại của Sở Lăng Xuyên vang lên, là Triệu Đình Phương gọi tới.


Thì ra là Triệu Đình Phương nhớ rõ kì khám thai của Tố Tố nên hỏi Sở Lăng Xuyên lúc nào thì đưa Tố Tố đi bệnh viện. Anh liền cười nói với mẹ mình đang hôm nay đang trên đường đi bệnh viện. diễn/đàn.lqđ
@


Triệu Đình Phương nghe Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đang đi trên đường nên cũng không nhiều lời, dặn hai người họ sẽ giúp hẹn bác sĩ tốt, nếu đến thành phố thì gọi điện lại cho bà, sau đó cúp máy.


Sở Lăng Xuyên cúp máy, tập trung lái xe, Tố Tố thì ngủ cả chặng đường, cho đến khi có người cảm thấy có người vỗ nhẹ vào mặt cô mới tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy mình đã ở trong sân bệnh viện, “Đến rồi à?” Cô mơ hồ hỏi.


“Ừ, đến rồi.” Sở Lăng Xuyên nói xong đưa tay sờ bụng Tố Tố, không biết tình hình tiểu tử trong bụng thế nào, hy vọng là yên ổn, khỏe mạnh lớn lên.
Tố Tố tỉnh táo một chút, mấy phút sau, hai người mới từ trên xe xuống, đi vào bệnh viện.


Trong lúc kiểm tra, những khâu trước Tố Tố rất bình tĩnh, chỉ có lúc rút máu là cảm xúc bất ổn.
Đầu tiên là rút máu, lúc Tố Tố thấy kim tiên đã bắt đầu khẩn trương, cô rất sợ bị rút máu, cô nắm chặt tay Sở Lăng Xuyên, mặt căng thẳng, sợ hãi.


Khi kim tiêm đâm vào da, Tố nhắm chặt hai mắt, một tay khác nắm thật chặt bàn tay Sở Lăng Xuyên. Rút máu rất nhanh, không kinh khủng như trong tưởng tượng. Đến lúc siêu âm, lần đầu tiên hai người cùng xem. Nhìn thấy con, cực kỳ vui mừng, cũng rất kích động.


Vốn dĩ Tố Tô và Sở Lăng Xuyên đều rất lo lắng, bởi vì lúc trước bị bệnh phải dùng thuốc, mặc dù bác sỹ nói thai nhi có thể giữ, nhưng rốt cuộc hai người vẫn không yên tâm, hôm nay nhìn thấy kết quả kiểm tr.a mới bớt lo lắng không ít.


Từ bệnh viện ra ngoài, hai người về thẳng nhà, dọc đường đi rất vui mừng, trong lòng có một loại cảm giác vi diệu khó tả, tóm lại là vui vẻ.
Về đến nhà, vừa vào cửa, Tố Tố lấy tay vuốt bụng của mình, hô to một tiếng: “Tiểu Xuyên Xuyên, chúng ta về nhà rồi…!”


Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố trẻ con như vậy, bật cười, nhưng lại thấy đáng yêu. Chờ Tiểu Xuyên Xuyên nhà anh chào đời, trong nhà sẽ có hai người con gái xinh xắn dễ thương, trong đầu còn tưởng tượng ra một tương lai không xa, Tiểu Xuyên Xuyên sẽ chạy loạn khắp nơi, gây ra hỗn loạn khiến Tố Tố phát điên đuổi theo phía sau.


Anh về nhà, Tiểu Xuyên Xuyên sẽ nhào về phía anh, gọi ba, để cho anh ôm một cái. Chà, nghĩ tới đó, Sở Lăng Xuyên cười thành tiếng, làm Tố Tố nổi cơn tò mò, huých anh một cái, hỏi “ Sở Lăng Xuyên, anh cười một mình cái gì vậy?”


Sở Lăng Xuyên hoàn hồn, giơ tay vò đầu nhỏ của cô “Bí mật.” Nói xong, đi vào phòng ngủ, Tố Tố cũng đi theo, hừ, cái anh này lại học được trò thừ nước đục thả câu, thật quá đáng.


Hai người quét dọn sơ qua phòng ốc, dù sao đã nhiều ngày không có người ở, bám đầy bụi đất. Lúc Sở Lăng Xuyên dọn dẹp phòng khách, Tố Tố đã rửa mặt xong nằm trên giường lớn mềm mại xem ti vi. 


Sau khi dọn sơ qua phòng khách, Sở lăng Xuyên cũng đi rửa mặt, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi đến bên giường, nằm xuống cạnh Tố Tố, liếc mắt nhìn kịch quân đội chiếu trên TV, nhưng anh lại cướp điều khiển trong tay Tố Tố rồi tắt TV, nhét điều khiển vào ngăn bàn đầu giường.


“A, cảnh vừa rồi đâu, sao anh lại tắt chứ?” Tố Tố mò tìm điều khiển, lại bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy, ấn cô nằm xuống, anh chống người, nhìn cô không chớp mắt.


Tố Tố nháy mắt nhìn anh, ánh mắt anh nóng bỏng, cặp môi đẹp mà cương nghị mím lại. Không khí có chút không đúng, cô nhịn không được nhúc nhích thân thể một cái: “Anh làm gì thế?”d/đ.lqđ@/


“Cục cưng à.” Sở Lăng Xuyên trầm giọng gọi, môi cũng ghé sát lại, rất dịu dàng hôn môi cô, tiếp theo là tai cô, từng chút từng chút hôn nhẹ vành tai cô, “Muốn em.”


“Hả? Đừng anh…” Tố Tố phản ứng lại, thở hổn hển cự tuyệt. Mặc dù hình như có thể, chỉ cần không quá độ và phải rất cẩn thận, nhưng cô vẫn thấy không đáng tin cậy, ngộ nhỡ động đến thai nhi thì làm thế nào.


Nơi nào đó của Sở Lăng Xuyên bị uy hϊế͙p͙, cọ tới cọ lui trên người Tố Tố, rất kìm nén nói: “Chỉ một lần thôi.”
Không thể nhìn ánh mắt tội nghiệp cầu khẩn kia được, Tố Tố không chút nghĩ ngợi cự tuyệt lần nữa: “Không được!”
“Anh sẽ rất cẩn thận.”
“Không được!”


“Anh sẽ rất dịu dàng mà.”
“Không được!”
Cuối cùng Sở Lăng Xuyên phải kết thúc trong thất bại.
Sáng chủ nhật, sau khi ăn điểm tâm, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi thăm ba mẹ anh. Vì đã gọi điện trước, nên lúc về đến nhà, ba mẹ Sở Lăng Xuyên đều có ở đây.


Triệu Đình Phương cũng không hỏi tình hình của Tiểu Xuyên Xuyên, mọi sự chú ý đều đặt trên người Sở Lăng Xuyên, hỏi han công việc, cuộc sống của anh. Ngược lại, ba Sở lại cười ha hả hỏi thăm Tiểu Xuyên Xuyên một chút.


Hàn huyên với hai cụ một lát, Sở Lăng Xuyên dẫn Tố Tố về phòng nghỉ ngơi. Tố Tố vừa nằm xuống, đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt cổ anh, mặt hưng phấn hỏi: “Sở Lăng Xuyên, anh nói xem Tiểu Xuyên Xuyên là con trai hay con gái?”


“Sở Lăng Xuyên cau mày, đưa tay vuốt cái mũi xinh xắn của cô, hỏi: “Sao nào, em phân biệt giới tính hả?”


“Không có, em chỉ tò mò thôi, anh đoán một, em đoán một, xem ai đoán đúng nha?” Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói đã chen vào: “Không cân đoán đâu, là con gái.”


“Hả?” Tố Tố kinh ngạc nhìn về phía cửa, thấy mẹ chồng bưng một đĩa trái cây đi vào, đặt ở đầu giường, sắc mặt lạnh lùng, không có một chút sự vui mừng của người là bà nội.


Tố Tố nhìn mẹ chồng, nhịn không được nghĩ tại sao bà lại biết chắc chắn đứa bé là nữ như thế? Bọn họ còn chưa biết mà.
Sở Lăng Xuyên nhìn Triệu Đình Phương, hỏi: “Mẹ, mẹ hỏi bác sỹ rồi sao?”


Triệu Đình Phương gật đầu một cái, không lạnh không nhạt mà nói: “Ừ, hỏi rồi.” 
Hình như Sở Lăng Xuyên có hơi mất hứng, “Mẹ hỏi chuyện này làm gì.”


“Người khác muốn biết còn hỏi không được đấy.” Nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, Triệu Đình Phương cũng có chút không thoải mái, trợn mắt trừng Sở Lăng Xuyên một cái, xoay người bỏ đi.


Vốn dĩ đang hứng trí bừng bừng đoán con trai hay con gái, bây giờ biết rồi Tố Tố lại cảm thấy chẳng còn tí hứng thú nào, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có điều biết là con gái, Tố Tố vẫn vui mừng như cũ, nhấc chân đá đá Sở Lăng Xuyên, nháy mắt với anh nói: “Sở Lăng Xuyên, nguyện vọng của anh thành hiện thực rồi, sau này tết tóc cho con gái do anh đảm nhiệm nha.”//d.đ. lê quý, đon..?


Sở Lăng Xuyên nở nụ cười côn đồ, giơ tay chào một cái, “Không thành vấn đề, vợ cứ để anh lo.” Nói xong ôm cổ Tố Tố, “Vợ à, anh thấy cuộc sống thật hạnh phúc.”


“Hi hi.” Tố Tố cười hai tiếng, giơ tay sờ cằm anh, từ trong thâm tâm nói: “Em cũng thấy rất hạnh phúc. Vậy chúng ta cùng nhau hạnh phúc chờ Sở cô nương dễ thương chào đời nha.”


“Sở Lăng Xuyên hạnh phúc cười, trao Tố Tố một nụ hôn triền miên. Hai người đang hôn say sưa, không ngờ mẹ chồng lại đi vào, còn ho khan một tiếng nhắc nhở bọn họ. Tố Tố vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên ra.


“Mẹ, chuyện gì vậy?” Sở Lăng Xuyên quay đầu lại, thấy mẹ đang nhìn mình, cười cười, gãi đầu, hành động thân mật với vợ bị mẹ bắt được nên hơi mất tự nhiên.


Triệu Đình Phương đóng cửa lại, sau khi liếc mắt nhìn Tố Tố, liền quay sang Sở Lăng Xuyên, nhưng lại nói với Tố Tố: “Tố Tố, con đi ra nói chuyện với ba con đi, mẹ có chút việc cần nói với Lăng Xuyên.”


“Vâng.” Tố Tố xuống giường, đưa mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, rồi mới xỏ dép đi ra ngoài. Trong phòng khách vốn dĩ không có người, chắc là ba Sở đi đâu đó rồi, nên Tố Tố mở ti vi lên xem.


Có điều cô có hơi lo lắng, cũng có chút tò mò, không biết mẹ chồng và Sở Lăng Xuyên nói chuyện gì mà phải bảo cô tránh mặt, cảm giác có chút kỳ quái, không sao, chờ lúc chỉ có hai người, tr.a hỏi Sở Lăng Xuyên là biết liền.


Ước chừng mấy phút, Sở Lăng Xuyên đi ra, sắc mặt không mấy khả quan, có thể thấy là cực kỳ khó chịu, mày nhíu lại như ngọn núi nhỏ, đặt mông ngồi cạnh cô, cả người toát ra hỏa khí.
Thấy anh như vậy, cô khá lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Mẹ mắng anh à?”


“Không có việc gì.” Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố, vuốt nhẹ tóc cô, sắc mặt dần dịu lại. Anh không nói, Tố Tố cũng không tiện hỏi rõ ngọn ngành, cô im lặng không nói gì.


Buổi trưa ăn cơm ở nhà ba mẹ chồng, Sở Lăng Xuyên cũng phải đi, tạm biệt người nhà để đưa Tố Tố về nhà mẹ. Ngồi trò chuyện với Lý Nguyệt Hương một lúc lâu, thời gian cũng không còn sớm, anh không đi cũng không được.


Trước khi Tố Tố tiễn anh xuống dưới nhà, mặc dù không nỡ, nhưng nghĩ đến lần tới có thể gặp lại nhau, trong lòng cô lại tràn ngập chờ mong.
Đứng bên cạnh xe, anh vẫn nắm tay cô, dặn dò cô một số chuyện vụn vặt trong nhà, người đàn ông như anh lại cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả cô cũng thấy mình không bằng.


Dặn cũng dặn rồi, cuối cùng anh ôm lấy cô, nói năng lung tung với cô: “Cục cưng à, nếu mẹ anh nói với em cái gì, em cũng đừng để bụng, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải chờ anh về rồi giải quyết.”


“Có phải mẹ đã nói gì với anh không?” Tố Tố thấy hôm nay anh hơi lạ, dặn dò cô như vậy, chẳng lẽ mẹ chồng đã nói gì đó, để cho anh không yên lòng như vậy?”


“Không có gì. Anh đi đây, em vào trong đi.” Sở Lăng Xuyên nói xong buông Tố Tố ra, mở cửa lên xe, Tố Tố còn đứng cạnh xe chưa đi, anh vẫy vẫy tay, cô liền nhích tới gần cửa sổ một chút.


Sở Lăng Xuyên vươn tay ôm lấy cổ cô, thò đầu ra, hôn môi cô một cái, cười rồi mới buông ra, lấy giọng ra lệnh nói: “An Nhược Tố, đằng sau quay, đi đều bước!”
Tố Tố nghe lời quay ra sau, đi vào nhà, mà Sở Lăng Xuyên cũng chạy xe, đi nhanh như bay.


Lần này Sở Lăng Xuyên đi những 1 tuần, 1 tuần này chắc chắn không được nghỉ ngơi rồi, có điều cũng may không đi bặt vô âm tín, mỗi ngày hai người đều gọi điện thoại cho nhau, thỉnh thoảng còn nói chuyện video. Bây giờ, đồng chí thủ trưởng cũng mở rộng giới hạn một ít cho Tố Tố, đôi khi cô còn có thể lên mạng gì gì đó.


Hôm nay là chiều thứ bảy, đến giờ ăn cơm, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vừa mới gọi video xong, di động vang lên, tưởng là anh gọi, nhìn lại thì thấy là mẹ chồng, Tố Tố vội vàng bắt máy: “Mẹ.”


“Mẹ có chuyện muốn nói với con.” Triệu Đình Phương nói một địa chỉ quán trà để cô tới, liền cúp máy. Tố Tố nghi hoặc không biết mẹ chồng trịnh trọng khác thường tìm cô như vậy có việc gì, thay quần áo, nói với mẹ một tiếng rồi ra ngoài.


Ngồi taxi đến quán trà đã hẹn, thấy mẹ chồng đang ngồi đợi “Mẹ, để mẹ chờ lâu rồi, tại có hơi tắc đường.” Tố Tố nói xong, ngồi đối diện với Triệu Đình Phương.
Triệu Đình Phương nhìn Tố Tó một cái, “Không sao, mẹ cũng vừa đến.”


Tố Tố gọi một ly nước lọc, hỏi: “Mẹ, người tìm con có chuyện gì ạ?”
Triệu Đình Phương nhìn Tố Tố, sắc mặt bình thản, trầm mặc, lúc sau mới mở miệng: “Đúng là có chuyện. Lần này mẹ gọi con tới là có chuyện muốn nhờ, mặc dù có chút khó nói, nhưng mà mẹ vẫn phải nói.”


“Mẹ, mẹ nói gì vậy, cái gì mà nhờ chứ, như vậy không phải là bề dưới như con xấu hổ sao.” Tuy Tố Tố nói vậy, nhưng trong lòng đã lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó không bình thường.


"Con đến nhà chúng ta cũng được một thời gian rồi, chắc cũng biết tình hình trong nhà. Mẹ chỉ có hai đứa con trai là anh con và Lăng Xuyên thôi, anh con chỉ có một đứa con gái, muốn sinh thêm đứa nữa cũng không được. Lăng Xuyên kết hôn muộn, bây giờ không dễ gì mà được làm cha. Cho nên, tương lai nhà họ Sở có hậu hay không, mọi hi vọng đều đặt trên người con và Lăng Xuyên. Con hiểu không?”


Tố Tố ngây ngẩn cả người, “Mẹ, mẹ muốn nói gì? Con không hiểu rõ.”
“Không phải con không hiểu, là con giả vờ ngốc thôi. Nói đến nước này rồi, mẹ cũng nói thẳng. Tố Tố à, con còn trẻ, muốn có em bé còn có thể sinh, bây giờ giới tính thai nhi đã biết, là con gái…” "d.đ/lq/đ.com


Rốt cuộc Tố Tố cũng hiểu mẹ chồng nói xa nói gần là có ý gì, bà muốn cô bỏ đứa bé, bởi vì nó là con gái, cho nên phải phá thai rồi sinh đứa sau, như vậy mới có hi vọng sinh được con trai.


Cô thực sự tức giận, nhưng không thể phát tiết, nhớ đến lời dặn của Sở Lăng Xuyên trước khi đi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao. Có điều tỉnh táo suy nghĩ một chút, Sở Lăng Xuyên nhất định là không đồng ý, cho nên mẹ Sở mới hao phí tâm tư lên người cô.


Cô cố gắng bình tĩnh lại, đè nén cơn giận, cười cười nói: “Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, con trai con gái đều như nhau cả. Đứa nhỏ này là tâm can bảo bối của con và Sở Lăng Xuyên, chúng con sẽ yêu thương nó thật tốt, chờ mong nó chào đời. À, đúng rồi, mẹ, con còn có bạn đang chờ ở nhà, nếu không còn việc gì thì con đi trước đây.”


Tố Tố không muốn nói nhiều nữa, đứng dậy muốn đi, Triệu Đình Phương cũng đứng lên, “Tố Tố, mẹ cũng vì tốt cho các con, vì nhà họ Sở, tại sao con lại cứng đầu như vậy.”


“Mẹ, con nhất định sẽ sinh đứa bé này ra, bọn con đều yêu nó.” Tố Tố nói xong xoay người bước nhanh rồi khỏi, tim đập thình thịch, mãi cho đến khi ra ngoài quán trà mới thở ra một hơi thật dài, hô hấp mới thoải mái hơn một chút.


Thật không thể tưởng tượng được, Triệu Đình Phương lại có ý nghĩ như vậy, quá đáng sợ. Nhưng mà không sao, Lăng Xuyên đứng về phía cô, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, Tiểu Xuyên Xuyên của cô nhất định sẽ được sinh ra bình an. 


Trời đã có chút tối, Tố Tố đứng bên đường bắt xe, chợt một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại bên người cô, không đợi cô kịp phản ứng đã bị hai người đàn ông kéo lên xe.


Tố Tố bối rối! Cô ra sức giãy dụa, định hét lên thì có người túm chân tay rồi bịt miệng cô lại, mắt bị che kín, chân tay đều bị trói, miệng cũng bị bịt lại bằng băng dính đen.


Cô không có cách nào nhúc nhíc, không có cách nào nói chuyện, trước mắt một vùng tối tăm, tai chỉ nghe được tiếng xe, cảm giác sợ hãi, vô dụng bao phủ. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, càng không biết mục đích của những người này, cô nghĩ mãi cũng không thể đoán ra.


Không biết đã trải qua bao lâu, xe rốt cuộc đã dừng lại, có người đến đưa cô xuống xe, đi thêm một lúc nữa, cô cảm giác mình đang vào thang máy, sau đó là bị đưa vào một gian phòng, thân thể bị đẩy ngã xuống giường, cô chỉ có thể gào thét ra những âm thanh ô ô a a.


Cô cố gắng lắng nghe, cảm giác có hai người ở đây, có một người đàn ông đang gọi điện thoại, giọng nói rất nhỏ, sau đó là tiếng đóng cửa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sự an tĩnh khiến cô sợ hãi.


Cô muốn thử giãy dụa tay chân để thoát ra nhưng chỉ phí sức, cô giùng giằng ngồi dậy, lại không cẩn thận ngã xuống đất.


Rên lên một tiếng, lúc đang muốn ngồi dậy thì nghe được tiếng mở cửa, tim cô đập loạn lên, sống lưng toát mồ hôi lạnh, là ai, bọn họ muốn làm gì, cô không thù không oán với ai, rốt cuộc là ai đã bắt cóc cô?


Khi cô đang hoảng sợ đến cực điểm thì cảm giác có người tiến lại gần, bịt mắt được tháo ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, cô chỉ còn khiếp sợ và không tin vào mắt mình.
Là Thẩm Hạo Vũ đến cứu cô sao?


Thẩm Hạo Vũ xé băng dính bên miệng Tố Tố ra, cô lập tức mở miệng: “Thẩm Hạo Vũ, tại sao anh lại ở đây? Chuyện này là sao?”


“Không có chuyện gì.” Giọng điệu Thẩm Hạo Vũ lạnh nhạt vừa nói vừa cởi trói cho Tố Tố. Lúc đầu cô còn tưởng anh ta đến cứu mình, nhưng giờ xem ra không phải, cô không dám tin hỏi: “Là anh trói em đến nơi này sao?”


“Em thấy phải thì là phải.” Thẩm Hạo Vũ nói xong đứng lên, lúc này, trong phòng điện thoại vang lên, Thẩm Hạo Vũ nhìn cô một cái rồi nghe điện thoại, cô không nghe được người bên kia nói gì, chỉ thấy Thẩm Hạo Vũ nói: “Cảm ơn ý tốt của Lôi ca. Lúc muốn thì không lấy được, đến khi có được cũng chẳng qua như thế mà thôi. Dạ, lần này nhờ có Lôi ca ưu ái, lần sau em nhất định sẽ hậu tạ.”


Thẩm Hạo Vũ cúp điện thoại, nhìn Tố Tố một cách hờ hững, sắc mặt không đổi: “Em có thể đi được rồi, lần sau anh không dám đảm bảo sẽ bỏ qua cho em như vậy đâu.”


“Thẩm Hạo Vũ, anh… anh rốt cuộc đang làm gì vậy?” Người đàn ông trước mặt cô này không còn là người mà cô đã từng quen biết, cô không hiểu vì sao hôm nay mình lại có liên quan đến người này./D.ĐÀN,lê quý.đôn..


“Anh làm gì không liên quan đến em. Bây giờ em nên lập tức đi đi, nếu không...” Thẩm Hạo Vũ  đưa tay nâng cằm cô, “Đến lúc anh làm gì với em, em cũng đừng trách anh.”


Tố Tố đẩy tay anh ta ra, hốt hoảng lui về phía sau, cuối cùng cô xoay người, chạy vội ra mở cửa, nhưng thời khắc mở cửa ra, trước mặt cô lại xuất hiện một người, người đó không phải ai khác, chính là Triệu Đình Phương, mẹ chồng cô.






Truyện liên quan